Dawn Kingdom, dưới chân núi Cage, trấn Thorns.
Một đội xe ngựa chậm rãi chạy qua đường phố, dừng ở trước dinh thự của lãnh chúa.
- Đến nơi rồi, cút ngay xuống khổi xe cho ông, nhanh nhẹn cái người lên!
Một người ăn mặc giống quản sự quơ roi ngựa trong tay, gào lên:
- Muốn còn mạng thì ngoan ngoãn vào, đợi lát đại nhân hỏi gì thì các ngươi đáp cái đó, nghe rõ chưa!
Những người đi xuống từ trên xe hầu hết đều quần áo lam lũ, sắc mặt tái nhợt, hai tay bị một cây sợi buộc chung một chỗ, giống như một chuỗi châu chấu vậy. Không còn gì để nghi ngờ nữa, bọn họ đều là đầy tớ, hơn nữa còn là loại đầy tớ đê tiện nhất….
Cảnh tượng như vậy dạo này hay xuất hiện ở trấn Thorns —— Trấn nhỏ bình thường không ai thăm hỏi này, kể từ sau khi đội khảo sát Greyfort đồn trú thì dần nhộn nhịp lên, không những thương đội tới đi tấp nập, mà còn có không ít đoàn sứ giả được lãnh chúa các nơi phái tới nữa. Bọn họ hoặc là dừng chân, hoặc là dựng lều và doanh trại ở ngoài trấn, trong vòng hơn một tháng ngắn ngủi đã làm sẽ làm trấn nhỏ xa xôi này trở nên phồn vinh hẳn lên.
- Marr đại nhân, người thấy những người này thế nào?
Flint Sheffield đến từ thành Maple Song cũng là một thành viên trong đó, hắn xoa tay nhìn về đại diện cho đại quý tộc ở Shining City Marr Tokat, nịnh bợ cười hỏi:
- Thân thể khỏe mạnh, không có thiếu sót, là sản phẩm thượng đẳng mà tại hạ tự mình chọn lựa từ trong nhà giam. Nhìn bọn chúng gầy yếu vậy thôi, trên thực tế đều là đám hung thần ác sát, chỉ cần cho ăn hai bữa cơm no, tuyệt đối có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi.
- Được rồi.
Marr không nhịn được khoát tay, mặc dù đối phương mang họ của lãnh chúa thành Maple Song, nhưng vừa nhìn dáng vẻ kia là đã biết không phải kiểu người làm được trò trống gì rồi, không đáng để hắn nói nhiều.
- Người muốn mua tù phạm không phải là ta, mà là vị ở bên cạnh ta này —— Ngự tiền thị vệ trưởng của vua Greyfort, Sean tiên sinh.
- Hóa, hóa ra là thế.
Flint lại hành lễ:
- Lãnh chúa đại nhân vừa vừa nghe thấy lời kêu gọi của vua Dawn, bèn quyết định hưởng ứng ngay, phân phó ta mau chuẩn bị lên đường. Trong lúc vội vàng đã để xảy ra sơ sót như thế, xin hãy tha lỗi.
- Không sao.
Sean đi tới trước đoàn người, nhìn qua một lượt. Chất lượng của đám tù phạm này còn kém hơn mấy đám tù phạm ban đầu vua Dawn đưa tới nhiều, nhưng hiện giờ thần miếu nguyền rủa đã bước vào giai đoạn khai quật, đang cần lượng lớn nhân công, hắn cũng định so đo xét nét lắm về vấn đề này, chỉ cần dùng được là được.
Khi hắn đi tới giữa đội ngũ thì bỗng có một gã phạm nhân quỳ xuống với hắn:
- Đại nhân, ta bị oan, cầu ngươi tha cho ta đi!
Bởi vì hai tay bị trói ở sợi dây thừng dài, nên động tác dập đầu của đối phương chỉ mới làm được một nửa thì đã bị bức tường bằng người kéo lại, chỉ có thể thẳng người quỳ xuống cố cầu xin.
- Ngươi chán sống!
Quản sự lập tức hận đến nghiến răng, nếu như không có hai vị đại nhân khác ở đây thì e hắn đã rút roi ra rồi.
- Oan uổng gì?
Sean dừng bước lại.
- Ta không giết người và cướp bóc, chỉ trộm làm thịt một ổ gà của hàng xóm mà thôi!
Phạm nhân dồn dập đáp:
- Tội này ở trong thành Maple Song chỉ bị phán đánh roi hoặc lưu vong thôi, tội không đáng chết đâu đại nhân à!
- Có đúng thế không không?
Sean nhìn về phía Flint.
Người sau vội vàng nói:
- Vừa đúng cũng vừa không đúng, thưa các hạ. ở một ngày trước khi nhận lời triệu hoán của Quốc vương Dawn, Bá tước Sheffield đã điều chỉnh lại luật pháp của lãnh địa một chút —— Vì để đả kích lũ chuột nhắt và tội phạm dưới lòng đất ngày càng hung hăng ngang ngược, tất cả trừng phạt đều sẽ tăng lên một cấp, ăn cắp cũng không ngoại lệ.
- Cái… Cái gì?
Phạm nhân trợn mắt há hốc mồm hỏi:
- Trộm làm thịt mấy con gà thôi cũng bị phán xử tử hình ư?
- Điều này có gì khó hiểu đâu chứ?
Flint khinh miệt liếc hắn một cái:
- Trong vương quốc vừa bùng nổ chiến tranh, vì tiêu diệt kẻ phản loạn, thành Maple Song đã bị tổn thất nặng nề. Cộng thêm dân tị nạn nhiều hơn nên nếu không xử nặng thì sao chèn ép được đám cặn bã các ngươi chứ? Hôm nay ngươi trộm đi gà nhà hàng xóm, có khi ngày nào đó hàng xóm của ngươi sẽ chết đói vì hành vi của ngươi, thế thì có khác gì giết ngươi đâu chứ! Ở trong mắt của ta, đây là một chuyện có lý lẽ chính đáng.
- Đại nhân, ta…
Phạm nhân còn muốn biện bạch, nhưng Sean đã chặn họng đối phương:
- Nếu không phải người vô tội, vậy thì coi lần cưỡng chế lao động này thành chuộc tội đo.
Hắn dừng lại chốc lát rồi nói lớn:
- Ta nghĩ chắc các ngươi cũng đã biết, chỉ cần làm đủ mười năm thì dù các ngươi phạm phải tội gì đều sẽ được đặc xá hết, đây là lời hứa hẹn mà quân vương của Greyfort và Dawn đã đưa ra! Đừng tính toán trốn chạy, đây cũng là cơ hội duy nhất của các ngươi!
Sau khi ra lệnh bộ hạ dẫn tất cả phạm nhân đi, Flint lập tức cười hì hì thò tới gần:
- Ta biết ngay ngươi sẽ nhận hết mà, dựa theo ước định trong lời triệu hóa, một người là…
- Một Kim Long, cộng dồn lại tổng cộng một trăm linh sáu đồng, đúng chưa?
Sean trả lời.
- Không sai tí nào!
Flint mắt sáng rực lên.
- Tới phủ lãnh chúa nhận là được, bên trong sẽ có người tiếp đãi ngươi.
- Vâng, ta đi ngay đâu!
Hắn vui vẻ ra mặt nói.
- Còn có.
Ngay lúc đối phương xoay người thì đột nhiên Sean nói:
- Chuyện như vậy đừng để tái phạm tới lần thứ hai.
- Ngươi là chỉ…
Flint hơi sững sờ.
- Ta mặc kệ có phải lãnh chúa đại nhân của thành Maple Song đã sửa đổi pháp lệnh ở một ngày trước hay không thì dựa theo ước định, người giao dịch phải nói cho tù phạm mục đích và thưởng phạt của chuyến này của chuyến này trước khi xuất phát. lại xuất phát trước kiện chi. Loại tù phạm hoàn toàn không biết bản thân đã bị phán tử hình, trước khi đi mới kêu oan này, sau đó mà còn thì ta sẽ trừ Kim Long.
Sean trầm giọng nói.
Hắn cũng không có hứng thú đâu đi làm quan thẩm phán công chính liêm minh, hắn không đồng tình gì với cảnh ngộ của những người này. Đối với hắn, chuyện quan trọng nhất là hoàn thành nhiệm vụ mà bệ hạ Roland giao cho, đồng thời còn phải tránh cho những quý tộc thương nhân hám lợi làm hỏng danh tiếng của bệ hạ hết mức có thể.
- Ta… Đã hiểu.
Flint cúi đầu đáp:
- Lần sau ta sẽ chú ý.
Đợi khi đối phương rời đi rồi, Marr mới nhún vai:
- Ngươi đúng là vất vả ha.
- Làm việc cho bệ hạ thì có gì cực khổ vất vả đâu.
- Thế sao?
Marr nhìn về phía trấn nhỏ ngày càng đông đúc nói:
- Cho dù là chuyện như mua phạm nhân tử hình mà ngươi cũng làm tỉ mỉ cẩn thận như thế, ta nên nói là bệ hạ Wimbledon cố tình làm thế… Hay là bản tính hắn đã có sẵn lòng cảm thông? Ta nghe đại ca nói, tuổi của hắn và ta xấp xỉ nhau nhưng đã ngồi ổn ngai vàng rồi, nên hai chúng ta nên đứng đối lập nhau mới đúng. Bây giờ đến thân vệ của hắn cũng xuất chúng như thế, quả thật ta rất muốn tự mình gặp hắn một lần.
- Lấy thân phận của tam đại gia tộc, muốn bái kiến Quốc vương Greyfort cũng không phải chuyện gì khó.
Sean không tỏ vẻ gì nói tiếp:
- Ngoài ra, nếu như ta mà là ngươi thì sẽ không nói ra những lời này ngay trước mặt gã thân vệ đó.
- Có sao đâu mà, so ra thì ngươi càng không thích che che dấu dấu hơn mà đúng không?
Marr buông tay nói.
Sean đã nhìn ra, hóa ra tên này là tự biết lân la làm quen, không hổ là con thứ của gia tộc Tokat, có phần giống với Oro Tokat nhiệt tình và làm người trượng nghĩa trong truyền thuyết.
Đối phó với người như thế thì phương pháp tốt nhất là làm lơ.
Hắn quay lưng, đang định tới khu vực đóng quân của Đệ Nhất Quân xem thử thì lại có một tên lính chạy vội tới.
- Đại nhân, có một người lạ muốn gặp ngươi, hắn nói hắn biết tung tích của bảo vật.
Sean nhíu mày, kể từ sau khi tin tức thăm dò bảo vật nguyền rủa được tản ra thì cứ mấy ngày một lại có một người như vậy tìm tới, nhưng cho tới này đều là những kẻ lừa đảo tới vì tiền thưởng.
- Không phải ta đã nói, trước khi có được manh mối cụ thể thì không cần nói với ta sao?
- Người nọ yêu cầu chỉ ngươi mới được.
Binh lính hồi đáp:
- Hơn nữa hắn còn nói bản thân là một trong số người may mắn còn sống cuối cùng của Hermes, ngoài tung tích của bảo vật, hắn còn biết điểm dừng chân của kẻ lưu vong của giáo hội, bọn ta đã khống chế hắn rồi.
Giáo hội… Hermes?
Sean bỗng híp mắt lại:
- Biết rồi, ta qua ngay đây.