Sau khi kết thúc cuộc đối thoại với tiền tuyến, Nightingale đặt một cái vòng màu trắng bạc được phong kín xuống bàn hắn ngồi.
Đây là dụng cụ kẹp chuyên dụng của chim đưa thư, nó được tạo thành từ hai tấm nhôm đè lên nhau, bên trong chứa được một tờ giấy cuộn tròn lớn chừng lòng bàn tay, thứ này tốt hơn cách trực tiếp thắt mảnh vải vào móng vuốt chim lúc ban đầu rất nhiều, phối hợp thêm giấy siêu mỏng do Soria đặc chế, khiến cho số tin tức trong mật thư được truyền đi nhiều hơn.
Bởi vì sau khi khoảng cách vượt qua năm trăm cây số, tỷ lệ chim đưa thư xảy ra điều bất trắc là điều không thể bỏ qua, vì vậy phòng hành chính ở các nơi đều bố trí điểm tiếp sức. Để nâng cao hiệu suất phân loại mật thư, trên dụng cụ kẹp khắc số thứ tự để phân biệt, tương đương với vé xe đời sau. Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là sẽ biết phong mật thư này tới từ đâu, và muốn đưa tới chỗ nào.
Mà chữ cái đầu C trên dụng cụ kẹp này đại biểu nó đến từ Dawn Kingdom —— Khi Roland lấy lý do bảo mật đặt ra chế độ này, để cho tiện, hắn sử dụng luôn bính âm viết tắt, mà không phải ký tự tiêu chuẩn thông dụng của tứ đại vương quốc.
- Gửi từ trấn Thorns của Dawn sao?
Hắn nhíu mày:
- Ngươi lấy được nó từ bao giờ?
- Ở mười phút trước, Honey tới một chuyến.
Nightingale trả lời:
- Nhưng ta thấy ngươi đang gọi điện thoại nên chưa ngắt lời ngươi.
Chẳng nhẽ trong di tích ở núi Cage lại có phát hiện gì mới sao? Roland cạy mở dụng cụ kẹp, mở thư ra.
Nội dung trên thư có hơi dài, hắn bỏ ra nửa khắc đồng hồ đọc thì mới hiểu được tình huống dạo này thân vệ của hắn gặp phải.
- Thật không ngờ, cũng có một ngày giáo hội cầu viện Greyfort.
Bỏ thư xuống, Roland bèn cảm khái một câu, mặc dù biết khi bọn họ từ bỏ Hermes, thì bọn họ sẽ không còn cơ hội ngóc đầu trở lại được nữa, nhưng tới một nơi xa xôi làm cường hào ác bá một chốn thì vẫn không thành vấn đề. Kết quả cuối cùng điều đó lại cho kẻ đào vong một kích trí mạng, trong khi đó kẻ gây ra lại là kẻ từng làm giáo chủ của giáo hội, không thể không nói đây đúng là kết cục mang đầy tính hài hước.
- Đám mất dạy ở trong viện tu đạo đã bỏ lại Thánh Thành, chạy một mình kia có tung tích rồi ư?
Nightingale tò mò hỏi.
- Như trên thư nói không sai, giáo hội gần như đã không tồn tại nữa.
Roland đưa thư cho đối phương:
- Hy vọng cuối cùng của bọn họ đã phản bội bọn họ.
Sau khi Nightingale xem thư xong nhìn về phía hắn:
- Vậy ngươi định làm thế nào?
- Nếu quản gia của Bá tước Đảo Dagong đã nhận tội hết, bảo vật của di tích cũng đã có tung tích, phái người tới Wolfheart một chuyến là chuyện sớm muộn.
Roland nhẹ nhàng gõ bàn nói:
- Ritual rubik có thể sinh ra phản ứng với miếng uranium có độ tinh khiết cao sau khi áp súc, vậy thì cảnh tượng trong bức họa trên tường có lẽ không phải là nghệ thuật hư cấu đơn thuần. Dù nó có tác dụng gì thì tốt nhất cũng nên do thành Neverwinter khống chế. Còn tên kia người đại diện giáo hội bị bắt làm tù binh Faerlina kia…
Hắn dừng một chút:
- Giải về thẩm vấn cùng Joe đi.
- Quả nhiên giống câu trả lời theo phong cách của ngươi.
Nightingale khẽ mỉm cười.
- Ta nghĩ ngươi sẽ không thích đáp án này.
Roland châm chước tìm từ nói:
- Suy cho cùng thì giáo hội đã từng hãm hại các ngươi đầy tàn khốc mà.
- Quả thật là ra ta căm hận giáo hội vô cùng, thậm chí còn chán ghét cả nhân loại theo.
Nightingale thản nhiên nói:
- Nhưng kể từ sau khi biết người cạch ra hết thạch ở sau lưng là Aquarius cũng là một phù thủy, hơn nữa mọi việc đều là vì kéo dài tuổi thọ của bản thân thì suy nghĩ của ta đã thay đổi. Nói là hận thì ta đã thấy rất khó để hận rồi, ta chỉ cảm thấy nàng vừa đáng thương lại vừa đáng buồn thôi. Huống hồ giáo hội do Falling Star City một tay nâng đỡ lên hiện giờ đã tan thành mây khói rồi, dù ta muốn trả thù thì cũng đâu tìm được mục tiêu.
- Ặc… Ngươi còn ghét cả nhân loại á?
Roland có hơi kinh ngạc, hỏi.
- Không ghét thì mới là lạ đó.
Nightingale trừng mắt liếc hắn một cái:
- Ma lực thức tỉnh cũng đâu phải là chuyện mà ta có thể khống chế, ta cũng đâu dùng nó để làm việc ác ở khắp nơi, nhưng sao lại bị xua đuổi như chuột chạy qua đường chứ? Các ngươi đã coi ta là ngoại tộc, thì sao ta phải coi các ngươi như đồng loại —— Đó đại khái là ý tưởng của lúc ấy. Hơn nữa ta dám nói rằng, hầu hết phù thủy đều có cảm xúc tương tự như thế.
- Vậy nên lúc ban đầu ngươi cầm dao găm xuất hiện ở trong phòng ngủ của ta là vì nguyên nhân này ư?
- Lúc đó ta đã khống chế được rồi.
Nightingale phì một cái bật cười:
- Loại ý nghĩ nhân loại đáng ghét này chỉ còn là ý niệm mơ hồ thôi, nhưng chán ghét quý tộc thì lại là hàng thật giá thật. Nếu không phải vì Anna rơi vào tay của ngươi, thì ta còn lâu mới kiên nhẫn ngồi xuống nói chuyện với ngươi … Ngươi quên danh hiệu trước kia của ta là gì rồi à?
Được rồi, vẫn chưa. Sát thủ bóng đêm, u linh đoạt mệnh từng làm cho cả vương quốc cũ và giới quý tộc đều thấy ớn lạnh sống lưng.
- Thế nên bộ dáng lúc đó ngươi là…
- Giả bộ cả đó.
Nightingale che miệng nói:
- Nếu như có thể làm ngươi bại lộ bản tính, thì có thể khiến Anna hiểu rõ hơn đám quý tộc rốt cuộc là cái gì, đáng tiếc…
Đáng tiếc cái gì? Ngươi là đang thấy đáng tiếc không thể khuyên Anna rời khỏi Biên Thùy Trấn, hay là đang thấy tiếc nuối khi làm thế nhưng không có hiệu quả? Roland tức giận nói:
- Xem ra lúc đó vận khí của ta tốt thật đó.
- Khi mà lòng mang cừu hận thì rất dễ đi tới cực đoan thôi.
Nightingale vỗ bờ vai của hắn:
- Rồi chẳng được bao lâu thì ta phát hiện, thì ra trong quý tộc cũng sẽ có dị loại giống như ngươi vậy, quả thực giống ta, có lẽ thử tin ngươi một lần cũng không sao.
- Ta nên cảm ơn ngươi đã công nhận ta không đấy?
- Đừng khách sáo.
- Nàng nói với kiểu lý lẽ hùng hồn, đúng tình hợp lý:
- Còn về sau thì trong phù thủy cũng có người thuần khiết, thậm chí còn có người giống như Angela, những ý nghĩ không chín chắn kia đương nhiên cũng không cánh mà bay rồi.
- Thật sao… Ngươi cũng cực khổ quá ha.
Roland cảm thán một câu.
- Sao ta cảm thấy tâm trạng của ngươi có hơi kém thế nhỉ?
Nightingale cúi người, lọn tóc của nàng rơi xuống gương mặt của hắn:
- Trước đó là giả bộ, nhưng không có nghĩa sau đó cũng là giả bộ mà. Ví dụ như… Bây giờ.
Vừa dứt lời, nàng bèn trốn vào trong sương mù, đợi đến khi lại hiện thân thì đã ngậm khô cá tựa vào ghế nằm, tỏ vẻ đắc ý nháy mắt với hắn.
Roland giận đến nghiến răng đứng lên, đang định cho nàng chút giáo huấn, để nàng biết ai mới là vua Greyfort thì đột nhiên điện thoại vang lên.
Là đường dây nóng của tổng quản phòng hành chính.
Hắn nhìn Nightingale ý bảo “Ngươi chờ đó” rồi nhấc microphone lên.
- Bệ hạ.
Đầu dây bên kia, giọng của Barov rất nhanh đã vang lên:
- Có một vị khách đặc biệt tới thăm từ vương đô cũ, nói mặc kệ thế nào cũng muốn gặp ngươi một lần.
Một khách nhân có thể làm thuộc hạ của Quốc vương tự mình tiến cử, đây là chuyện vô cùng hiếm thấy đây.Ồ? Đối phương là ai?
- Đại sư hí kịch, Chagin Fez các hạ.
Trong giọng nói của Barov loáng thoáng lộ ra sự hưng phấn.
Tại sao lại là hắn? Roland nhíu mày, chẳng phải hắn đã viết ý từ chối rất rõ ràng ở trong thư rồi sao?
- Ta còn có rất nhiều chuyện bận rộn, nếu như hắn không có chuyện gì đặc biệt gấp thì…
- Có có, thưa bệ hạ!
Barov vội vàng kể lại một lượt ý đồ tới đây của đối phương.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Roland thấy hơi sững sờ.
- Vâng, đây là do chính miệng hắn nói mà!
Tổng quản thề non hẹn biển nói.
Nghe thấy thế, trong lòng Roland bỗng dấy lên một ý nghĩ, sau khi im lặng một hồi thì hắn mới sửa lại ý lúc trước:
- Ta sẽ tiếp kiến hắn ở phòng tiếp khách của thành, ngươi sắp xếp đi.