Đợi đến khi đại sư hí kịch cáo lui, Barov lập tức đi tới, cảm xúc vội vàng và tiếc nuối được bộc lộ ra từ trong lời nói:
- Bệ hạ, sao ngươi không đồng ý với thỉnh cầu của hắn chứ? Hắn là đại sư trong làng hí kịch của Greyfort đó, đoàn kịch khác muốn cầu còn cầu không được nữa kìa! Ta không nói đoàn Star Flower không tốt, nhưng bàn về danh khí, tóm lại May nữ sĩ vẫn kém đôi chút, nếu để cho Chagin Fez gia nhập thì Star Flower sẽ hoàn toàn xứng đáng trở thành đoàn kịch đệ nhất vương quốc! Dù cho hắn chẳng hay biết gì về Ma ảnh, nhưng chỉ bằng vào cái tên Chagin này là đã có thể kéo được tới một đám lớn diễn viên tồi, đoàn kịch cũng không cần thấy lo lắng vì không đủ người nữa.
Roland liếc hắn một cái:
- Chẳng nhẽ ngươi chưa nghe nói, thứ càng dễ tới tay thì người ta sẽ càng không biết quý trọng sao?
- Ặc…
Lão tổng quản bỗng thấy sửng sốt:
- Xin thứ cho thần ngu muội, đây là câu châm ngôn do ai nói hay ở trên quyển sách nào vậy?
- Ta nói đấy.
Roland giả bộ nghiêm túc nói:
- Đây là chuyện thường tình mà thôi, nghe hiểu chưa? Hắn đã bị Ma ảnh hấp dẫn, thế nên dù có nói gì thì hắn cũng sẽ ở lại thành Neverwinter, nếu đã như vậy, thì một cuộc sát hạch khó sẽ cho hắn ấn tượng sâu sắc hơn là đồng ý ngay với hắn, thậm chí hắn còn sẽ thấy cảm kích khi ta cho hắn cơ hội này nữa cơ, trong khi nếu đồng ý ngay thì sẽ làm đối phương nghĩ rằng đây là điều đương nhiên, đây là sự khác biệt của hai cách làm.
Hắn dừng lại một chút:
- Huống hồ, May ở trước mặt Chagin đều chỉ đáng là đệ tử, đoàn Star Flower có đại sư hí kịch thì còn gọi là Star Flower được nữa không. Tham dự quay chụp Ma ảnh thì không có vấn đề gì, gia nhập thì thôi miễn bàn. Có hắn ở ngoài đoàn kịch thì cũng có thể tạo ra được chút áp lực cho đám hậu bối kia.
- Ngươi… Nói cũng phải.
Barov do dự:
- Nhưng chuyện đi sứ Wolfheart này…
- Không nhưng nhị gì hết.
Roland ngắt lời hắn luôn:
- Đó là lựa chọn của chính hắn, ta cũng vậy muốn xem thử, Chagin đã làm đến nước này thì cuối cùng sẽ cho ra màn hí kịch ra sao. Mà lại nói, ngươi có thời gian rảnh rỗi ở đây lo cho người khác không đâu, thế công tác thống kê ta giao cho ngươi làm ngươi đã làm xong chưa, còn không đi làm mau!
- Vâng, thưa bệ hạ… Thần cáo lui!
Barov vội cúi đầu hành lễ, rồi xoay người lui ra khỏi phòng tiếp khách.
- Ngươi đúng là càng lúc càng giống một Quốc vương rồi đấy, bệ hạ Wimbledon.
Nightingale hiện thân ở sau lưng Roland, híp mắt lại nói.
- A ha ha… Quá khen quá khen.
Trong lòng Roland bỗng dấy lên một dự cảm xấu, vì đã lâu rồi hắn chưa nghe thấy đối phương sử dụng kính ngữ khi nói chuyện với hắn:
- Với quan hệ của chúng ta, ngươi không xưng hô kiểu chính thức thế đâu…
- Nhưng sao ta lại cảm thấy, thân thiết quá thì lại không tốt cho lắm nhỉ?
Nightingale ôm ngực nói.
- “Thứ càng dễ tới tay thì người ta sẽ càng không biết quý trọng”, hóa ra đây là ý nghĩ của ngươi à. Xem ra lúc bình thường ta phải chú ý hơn một chút, không nên đối xử với ngươi tốt quá. Ngoài ra ta cũng phải nhắc nhở Anna một tiếng nữa, tuyệt đối đừng để kẻ nào đó được lợi rồi đắc ý vênh váo mới được.
Roland cảm thấy trán hắn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng:
- À thì, à thì, cái đó, tóm lại người là người, còn Ma ảnh là ma ảnh, hai cái này không thể đánh đồng với nhau được! Hơn nữa lời này cũng đâu phải do ta sáng chế ra!
- Nhưng ngươi cũng rất tán thành với câu đó mà ha.
Nightingale hừ nhẹ nói:
- Ma lực trong ngực nói cho ta biết, độ đáng tin ít nhất cũng có trên năm mươi năm phần trăm.
Bây giờ năng lực phân biệt nói dối đều có thể phán đoán chính xác tới hàng đơn vị lẻ rồi sao, Roland lau trán, khoan đã… Ngực? Hắn nhớ Akesha đã nói, mặc dù ma lực của phù thủy sẽ để lộ ra hình dáng khí xoáy tụ, nhưng nó cũng không phải thật thể, cũng sẽ không tụ lại thành một đám thật, mà là chảy tới mỗi một nơi trong cơ thể.
- Ban nãy ngươi sử dụng năng lực thật sao?
Roland chất vấn.
- Khì khì.
Nightingale cười ra tiếng:
- Xem ra bị ngươi phát hiện ra rồi. Nhưng câu kia là chính miệng ngươi nói ra, nếu để cho các tỷ muội khác nghe thấy, có khi nào sẽ cảm thấy lòng tốt của bản thân bị “coi là đương nhiên” không nhỉ?
- Năm chai Kei Os Drinks.
Roland giở sách lược mua chuộc ra.
- Mười chai, mùi vị đều phải khác nhau.
Nightingale liếm môi nói.
- Nhiều quá sẽ khiến cho người khác nghi ngờ đó…
- Nghi ngờ cái gì?
- Ặc, ta là nói làm cho người ta cảm thấy không công bằng.
- Yên tâm đi, chỉ cần là thứ ta muốn giấu thì sẽ không ai phát hiện ra được đâu.
- Tám bình nha, nếu dễ có được quá thì sẽ…
- Hửm?
- Không, không có gì, ta nghĩ cái đã…
…
Cuối cùng Roland bỏ ra một cái giá lớn là mười chai Kei Os Drinks, ký xuống “Điều khoản bất bình đẳng” này.
Nhìn Nightingale đắc thắng mà về, ôm cá khô nhỏ ăn ngấu nghiến thì hắn lắc đầu dở khóc dở cười vô cùng.
Đợi đến ban đêm, Barov đã thống kê xong danh sách tất cả người thăm:
- Ta cùng Scroll nữ sĩ đã đối chiếu hết ghi chép người nhà và khế ước bàn giao, dựa theo nguyên tắc ưu tiên người nhà, đã xác định được đám người đầu tiên tới bình nguyên màu mỡ tổng cộng hơn một ngàn sáu trăm người.
Hắn hồi báo qua điện thoại:
- Phương án thăm viếng tương quan đang trong quá trình chế định, nếu như thuận lời thì hai ngày sau là bọn họ có thể lên đường rồi.
- Rất tốt.
Roland cảm thấy hài lòng vô vùng với hiệu suất làm việc như vậy của phòng hành chính, không hổ là tổng quản đại thần mà hắn một tay bồi dưỡng ra:
- Mau áp dụng cho sớm đi.
- Vâng! Nhưng mà thưa bệ hạ, trong đó có một công nhân ghi người bàn giao là phù thủy.
- Phù thủy?
Hắn nhíu mày.
- Đúng vậy, công nhân này tên là Snake Tooth, đến từ khu Epic, vốn là con chuột ở Black Street; còn phù thủy mà hắn điền thì lại là tiểu thư White Paper.
White Paper sao? Roland bỗng nhiên nghĩ tới, lúc Pelor đưa nàng tới, quả thật có nhắc tới thân phận của nàng, cùng với một cuộc tranh chấp nhỏ ngẫu nhiên gặp được. Chẳng nhẽ người này chính là đồng bạn trước kia của nàng?
- Có cần gạch bỏ không?
Chắc là thấy mãi mà hắn không lên tiếng, nên Barov chủ động hỏi:
- Suy cho cùng thì tiểu thư White Paper đã không còn liên quan gì với cuộc sống trước kia nữa.
Roland bị làm gián đoạn suy nghĩ:
- Đương nhiên không. Thiws nàng từ biệt là kiếp sống của con chuột, mà không phải đồng bạn trước kia. Đừng quên, điều mấu chốt tiêu trừ con chuột trên mặt cơ bản là cải tạo bọn họ, dù trước kia có là thân phận gì thì cũng không nên kỳ thị bọn họ.
Đã từng là chuột nhắt của Black Street, giờ đây là công nhân viễn chinh… Hắn khẽ nhếch khóe miệng, xét về mặt thời gian thì hai người bọn họ đã xa nhau sắp được hai năm dài đằng đẵng rồi, rất có thể đến đối phương giờ trông như thế nào bọn họ cũng chẳng rõ. Nhưng dù là thế, người đồng bạn đó vẫn viết tên của đối phương lên tờ khế ước bàn giao, cảm giác như thế đúng là tốt thật.
- Ta sẽ thông báo cho White Paper.
Cuối cùng Roland phân phó:
- Những người khác thì cứ thực thi theo kế hoạch.
- Tất cả sẽ như ngươi mong muốn, thưa bệ hạ.
Ở một khu đất trông nằm ở phía Tây Nam của ga tháp số một, Đệ Nhất Quân đang cử hành một tang lễ đơn giản.
Gần ba trăm tấm bia mộ trắng noãn đứng chỉnh tề san sát nhau ở trên thảo nguyên óng ánh, trông trang trọng lại có trật tự. Mặc dù dưới tấm bia đá cũng không chôn gì, nhưng tất cả mọi người đều đứng đầy nghiêm nghị, cứ như thể những chiến hữu đã chết đi đang đứng ngay ở trước mặt bọn họ vậy.
- Nơi này có những con người dũng cảm hy sinh vì bảo vệ ga tháp số một đang yên giấc ngủ say.
- Khi đối mặt kẻ địch hung tàn đáng sợ, bọn họ cũng không lùi dù chỉ nửa bước.
- Bởi vì bọn họ biết, Greyfort ở ngay sau lưng.
- Bọn họ là lợi kiếm của bệ hạ, và cũng là bức tường cao mang lại an toàn cho dân chúng trong vương quốc.
- Tên của bọn họ sẽ được chúng ta ghi nhớ mãi.
- Ý chí của bọn họ sẽ do chúng ta thừa kế lại.
- Vì Quốc vương bệ hạ, vì Vương quốc Greyfort.
- Chào!
Ở trong sự dẫn đầu của Iron Axe, mọi người đồng loạt giơ tay phải lên, chào theo nghi thức quân đội như nói lời từ biệt với người đã khuất.
Lightning lặng lẽ đáp xuống một doanh trại.
Trong đám người đứng ở hàng phía trước, nàng thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Người điều khiển Black River.