Đợi đến đám người tản đi, sau khi ông già lại lủi thủi đi lên xe lửa, thì Lightning mới tới gần, bay vào buồng lái từ sau cửa sổ, lặng lẽ đáp xuống trong xe.
Ông già đứng ở trước bàn điều khiển, cúi đầu nhìn vật trong tay không nhúc nhích, người hắn cứ như một pho tượng lặng im vậy.
Nhìn bóng lưng của đối phương, nàng muốn an ủi hắn mấy câu, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
Cho đến khi nàng đụng phải cửa chớp lá trong lúc do dự thì đối phương mới chú ý tới sự tồn tại của nàng.
- A, ngươi là cô gái trẻ ngày hôm đó…
Ông già đó kinh ngạc trừng mắt nhìn.
- Ta tên Lightning.
Lightning không nhịn được bèn lui về sau một bước:
- Xin lỗi, ta…
- Ta hiểu rồi, ngươi tới an ủi ta chứ gì?
Hắn bỗng nhếch miệng nở nụ cười:
- Hiazzz, thiệt là, ta vẫn còn chưa già tới lúc cần có cô gái trẻ tới an ủi đâu, làm ngươi chê cười rồi. Nhưng năng lực của phù thủy thật đúng là tiện thật đấy, có thể đi đến muốn nơi muốn đi một cách tự do tự tại.
Trên nét mặt của đối phương cũng không có sự bi thương như trong tưởng tượng của Lightning tưởng tượng, điều này làm cho tâm trạng của thả lỏng hơn chút:
- Lần, lần sau ta sẽ gõ cửa trước.
- Không phải ta đang trách cứ ngươi đâu, đứa trẻ.
Ông già bỏ cái bàn cái bàn gấp trên tường xuống, dùng tay áo xoa xoa :
- Nào, qua đây ngồi, để ta rót cho ngươi một chén trà —— Ở đây cũng chỉ có thứ này là mang ra chiêu đãi ngươi được thôi.
- Cảm… Cảm ơn.
Lightning chậm rãi đi tới trước bàn ngồi xuống, sai khi tới gần thì nàng mới phát hiện, thứ đặt ở bàn điều khiển chính là một tờ chứng minh thư của Neverwinter.
- Ta tên Brutcher, hoặc là ngươi cũng có thể gọi ta bằng ngoại hiệu: Tiếng sinh lớn giọng. Mấy thằng nhãi trên xe thường gọi ta như thế đó.
Ông già bưng một ly nước trà nóng bốc hơi đến trước bàn:
- Ban nãy ngươi cũng tham gia tang lễ à?
Đầu tiên Lightning gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
- Ta chỉ vừa kéo bay ngang qua bầu trời thôi, sau đó nhìn một hồi…
- Vậy thì chứng tỏ ngươi không có bất cứ đồng bạn nào hy sinh, đúng là một tin tức tốt.
Nàng nắm chặt chén trà:
- Con của ngươi…
- A, hắn trên Robert, là con thứ ba trong nhà, hy sinh trong cuộc tranh đoạt trận địa pháo binh.
Brutcher bình tĩnh nói:
- Doanh trưởng nói hắn biểu hiện rất dũng cảm.
- Hắn quả thật rất dũng cảm.
Lightning thấp giọng nói. Từ chỗ của Sylvia, nàng đã được nghe toàn bộ quá trình chiến đấu, ở trong tình huống không có sự trợ giúp của hỏa lực và phù thủy thần phạt ra mặt, bọn họ đã xung phong xông lên trong làn quăng mâu của ma quỷ, nếu như không có đủ dũng khí, thì không thể nào bước ra được một bước đó được.
- Trên thực tế thì, trước kia lão Tam là đứa nhát gan nhất trong nhà, lúc đào khoáng ở quặng mỏ, dù đốc công có bắt nạt hắn ra sao thì hắn cũng không dám đánh trả, chỉ trở về khóc lóc kể lể với ta thôi.
Brutcher cảm khái nói:
- Có phải ngươi thấy rất kỳ lạ, sao trông ta lại chẳng có bi thương gì đúng không?
Cô gái nghe vậy thì cứng họng:
- Không, ta ——
- Không sao cả.
Ông già trấn an nói:
- Bởi vì ta biết sớm muộn gì thì cũng sẽ có một ngày như thế… Dù là lão Tam hay là hai đứa con trai khác của ta, cũng đều đã nói với ta câu như như vậy.
- Bọn họ… Nói gì?
- Bọn họ nói, muốn bảo vệ thành Neverwinter, muốn bảo vệ hết thảy những gì mà khó khăn lắm quê hương mới có được.
Ông già nhấp một ngụm trà:
- Nói thật, lúc ấy ta cũng không hiểu, còn hỏi tại sao là bọn nó, mà không phải người khác.
Trong lòng Lightning cũng đang hỏi tại sao.
Brutcher như thể nhìn thấu được ý tưởng của nàng:
- Câu trả lời của bọn nó là, người khác đã hy sinh rồi.
- Bắt đầu từ khi đội dân binh đối kháng với tà thú thì đã có người không ngừng ngã xuống ở nơi trận tuyến ngăn cản công tước Llane là vậy, ngăn cản sự xâm chiếm của giáo hội cũng là vậy. Nếu như ai cũng muốn hỏi tại sao là chính mình mà không phải người khác, thì chắc bây giờ chúng ta vẫn còn đang ở khu mỏ, sống một cuộc sống như những con súc vật.
Ông già nói:
- Chỉ cần là chiến đấu thì sẽ rất khó tránh được hy sinh, nên đến lượt ai thì sẽ là người đó. Nếu như ai cũng không muốn đi thì trận chiến này còn đánh làm gì nữa, cuối cùng vẫn sẽ bị kẻ địch giết chết thôi —— Đây chính là lời mà bọn nó nói với ta.
- Ta không biết cách nghĩ của ba đứa nó có đúng hay không, nhưng ít ra có điều mà ta có thể khẳng định, đây là lựa chọn của chính bọn nó.
Hắn hít một hơi thật sâu:
- Bọn nhỏ cũng đã trưởng thành rồi, có thể đi lên con đường mà chính chúng nó tin là chính xác, đối với ta thế là đã đủ rồi. So với lúc về già chết trong gió rét thì tên của lão Tam sắp được quân đội nhớ mãi, thế nên ta có gì để bi thương đâu chứ?
Trong đầu Lightning bỗng vang lên lời tối hôm đó của đối phương:
- Trước kia bọn nó sống chật vật như những con chuột nhắt vậy, vừa nhỏ gầy lại vừa yếu đuối, nhưng kể từ sau khi gia nhập quân đội thì cứ như thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Đây cũng là lí do mà ta thấy tràn đầy lòng tin với Đệ Nhất Quân —— Đội ngũ được tạo thành từ những người như vậy là không dễ bị đánh tan.
Thì ra như vậy sao…
- Đúng rồi, ta còn phải nói một tiếng cám ơn với ngươi nữa.
- Cám ơn… Ta?
Lightning ngẩn người.
- Đương nhiên rồi.
Ông già mỉm cười nói:
- Không có ngươi tới báo kịp thời, thì tổn thất mà doanh địa gặp phải sẽ còn lớn hơn nữa. Xét từ một mặt nào đó thì ngươi cũng đã bảo vệ Đệ Nhất Quân, cùng với một đứa con trai khác của ta. Ta còn đang nghĩ lần tới gặp được ngươi là lúc nào đây, mà cũng có khi không được gặp lại nữa ấy chứ, nhưng ai dè ngươi lại trực tiếp xuất hiện ở đằng sau ta —— Có thể nói tiếng cảm ơn ngay mặt đúng là không còn gì tốt hơn.
Sau khi uống trà xong, Lightning phất tay chào tạm biệt với Brutcher.
Nàng bay về theo đường cũ, lúc bay sượt qua xẹt qua phía trước buồng xe, nhìn xuyên thấu qua cửa sổ xe bằng pha lê, nàng thấy ông già lại quay trở về trước bàn điều khiển, cầm chứng minh thư lên xem, lấy tay bưng kín mặt.
…
Trở lại khu cư trú, Macy đang quanh quẩn ở giữa không trung, vừa thấy Lightning thì vọt tới ngay:
- Ngươi đi lung tung đâu đó gù! Sao giờ mới về gù! Chẳng nhẽ ngươi quên đại sự của hôm nay rồi sao?
- Ơ, là cái gì?
- Hôm nay là ngày Lorgar xuất viện đó!
Macy thu cánh lại, đáp xuống đỉnh đầu nàng:
- Mau tới phòng khám thôi gù!
- A… Được rồi, ta biết rồi, ngươi đừng lức lư nữa.
Lightning chỉnh lại chim bồ câu, rồi bay về phía trong doanh địa. Trải qua lần đánh lén ban đêm trước, bố trí của ga tháp số một đã có biến hóa vô cùng lớn, quan sát từ không trung, ngoài sân ga, bãi để container và tháp canh thì những vị trí còn lại đều là một vùng bằng phẳng. Những kiến trúc chức năng như doanh trại, phòng khám v.v... Đều đã chuyển xuống dưới lòng đất, bố trí canh phòng điểm hỏa lực vừa có thể bao trùm cả vòng phòng tuyến ngoài, cũng vừa bao quát cả nội bộ luôn, cho dù ma quỷ lặp lại chiêu cũ thì cũng rất khó tạo thành uy hiếp được như lần trước.
Không đợi bao lâu, các nàng đã thấy được bóng dáng quen thuộc của lang nữ.
- Chào.
Lorgar run lỗ tai:
- Đã lâu không gặp.
- Rõ ràng mới một tuần lễ mà thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ tinh thần phấn chấn của đối phương, cuối cùng Lightning cũng thở phào nhẹ nhõm. Suy cho cùng khi nghe Macy miêu tả trạng thái của lang nữ lúc bị mang tới phòng khám, quả thực cứ như sắp tắt thở rồi vậy.
- Chắc là ngày nào cũng ngủ cho nên ta cảm thấy thời gian trôi qua lâu hơn.
Lorgar duỗi lưng một cái:
- Nanawa cũng thiệt là, cứ phải kéo thời gian một tuần mới làm vết thương khôi phục, ta cảm thấy thêm một tuần nữa thì vết thương của ta cũng tự lành luôn rồi.
Bởi vì tác dụng phụ của An Miên Quyết mà phù thủy chịu cao hơn người bình thường, vì vậy ở trong tình huống không có nguy hiểm tới tính mạng thì phương pháp chữa trị ngủ say bình thường có thể tiết kiếm được ma lực cho người chữa trị, đây cũng là kinh nghiệm mà Hội Liên Hợp tích lũy được dần trong lúc tác chiến.
- Không hổ là năng lực khôi phục như quái thú, quả thực không kém cạnh gì Ashes đại nhân luôn gù!
Macy chụp cánh nói.
- Ách… Kể từ sau khi nói chuyện với tiểu thư Andrea thì cuối cùng ta vẫn thấy đây không phải một câu khen.
Lorgar nhỏ giọng thầm nói.
- Gù?
- Không, không có gì.
Nàng đi tới bên cạnh Lightning, hai tay luồn vào nách của cô bé, nhấc bổng Lightning lên.
- Ê, ê… Ngươi muốn làm gì, thả ta xuống.
Lightning ngay tức khắc thấy có hơi xấu hổ, nói:
- Có người ở nhìn đâu rồi!
- Ta nghe Sylvia nói ấy, tất cả những gì ngươi đã làm.
- Ta ——
- Cho nên mới nói, chỉ cần cố gắng thì vẫn có thể làm được nha.
Lorgar ôm Lightning vào trong lòng:
- Đây mới là đoàn trưởng mà ta quen thuộc nhất.
Lightning không giãy giụa nữa, nàng cảm thấy có một luồng dòng nước ấm xông lên đầu, trầm mặc một lúc lâu, nàng mới thấp giọng nói:
- Nhưng ta vẫn là một kẻ nhát gan.
- Ngươi có thể nói với ta những lời này thì chứng tỏ ngươi đã bước được ra khỏi bóng ma tâm lý rồi.
Lorgar để Lightning xuống:
- Bây giờ ngươi không muốn rời đi một mình nữa rồi đúng không?
Lightning nhìn lang nữ, rồi lại nhìn Macy, khẽ gật đầu một cái:
- Ừ.
Khoảnh khắc nàng đáp ấy, như có thứ gì đó đè lên đầu vai nàng.
Nhưng nàng cũng không bài xích cảm giác như thế.
Ngược lại còn chẳng hiểu sao lại thấy yên tâm nữa.
- Gù?
Macy vẹo đầu nói:
- Các ngươi đang nói cái gì đó gù?
- Bọn ta đang nói chuyện ăn mừng ấy mà.
Lorgar ngồi thẳng người:
- Nếu ta bình yên vô sự, có phải nên ăn uống chè chén một phen hay không?
- Ăn mừng gù! Ăn mừng gù!
Macy cao hứng phụ họa.
- Ấy, khoan đã…
Lightning thoái thác:
- Buổi tối ta còn phải tuần tra nữa.
- Không sao, chỉ cần ngươi lấy đồ uống ra là được, bọn ta sẽ uống hết phần kia thay ngươi.
Lorgar vung cái đuôi:
- Đây cũng là sự kính tặng mà đoàn trưởng nên có, không phải sao?