Nhưng khoảng cách này vốn không có khả năng nhắc nhở được đối phương.
Mà tốc độ của điểm đỏ lại nhanh thêm vài phần, đồng thời càng thêm rõ ràng.
Làm sao bây giờ?
Đúng, đúng rồi —— điện thoại! Có thể dùng điện thoại để thông báo cho Foliage!
Sylvia trượt theo một đường trượt từ trên đỉnh vọng gác xuống dưới phòng họp dưới mặt đất, hô lớn về phía Dawn:
- Mau gọi điện thoại cho Foliage, kêu nàng lập tức rời khỏi vị trí hiện giờ!
Ý thức được đại khái có chuyện lớn gì đó phát sinh, Ferlin không hỏi vì sao đã nhấc điện thoại lên, dùng sức quay tay cầm:
- Rời đi… rời đi đâu?
- Đi đâu đều được! Thành Neverwinter, phía Nam của rừng rậm… cách ga cuối cùng càng xa càng tốt!
Mà lúc này ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng họp đều dồn lên trên người Sylvia.
- Ngươi phát hiện ra chuyện gì sao?
Edith hỏi.
- Chúng ta đã đoán sai —— kẻ địch nhằm về phía Foliage, thêm với chỉ có một tên!
Sylvia lo lắng nhìn về phía Tây Nam:
- Khi Foliage khống chế rừng rậm cần tập trung tinh thần, lúc này tương đương với thực thể còn sống, kẻ địch chỉ cần có khả năng nhìn thấy lưu động của ma lực thì có thể xác định được vị trí của nàng! Phóng hỏa đốt rừng chính vì một khắc này!
- Cái gì?
Edith lập tức nhíu mày lại:
- Chẳng nhẽ ở đây mà ngươi cũng có thể quan sát được hành động của ma quỷ sao?
- Bởi vì ma lực của đối phương… thật sự quá cường đại.
Nàng lẩm bẩm nói.
- Nhưng mà đại nhân Foliage cũng rất mạnh mà.
Ferlin nói xen vào:
- Nếu như không dựa vào lửa, cho dù là một đại quân Mad Demons cũng khó làm gì được nàng trong khoảng thời gian ngắn?
- Nhưng kẻ địch đã làm như vậy thì không có khả năng không hề chuẩn bị ——
Sylvia không khỏi siết nắm tay, điểm đỏ trong tầm mắt đã bắt đầu kịch liệt bay lên, quỹ đạo này giống như một đầu rắn ngẩng lên thật cao:
- Còn chưa gọi được điện thoại sao?
- Đúng… bên kia không có ai nhận cả.
Quả nhiên, Foliage bị lửa lớn hấp dẫn toàn bộ lực chú ý sao? Chiếu theo tốc độ này, tối đa còn có một hai phút, hai bên sẽ chạm trán!
- Quay số điện thoại của ga cuối cùng đi.
Edith lên tiếng nói:
- Kêu Đệ Nhất Quân đóng ở đó thông báo cho Foliage, đồng thời kêu bọn họ chuẩn bị tiếp viện sẵn sàng.
- Dạ.
Ferlin xoay người quay một chiếc điện thoại khác.
Trong chờ đợi vô cùng lo lắng này, Sylvia nhìn thấy ánh sáng đỏ kia lướt qua đỉnh điểm sau đó rơi thẳng tắp xuống, giống như một ngôi sao băng điềm xấu.
Không hề kiêng dè chính diện phát động đột phá từ trên không sao…
Trong lòng nàng đã mơ hồ đoán được đáp án tệ nhất kia.
Chỉ sợ kẻ địch là —— Kẻ trảm ma!
…
Như vậy chắc là được rồi, Foliage vỗ tay, thở phào một hơi.
Cây cối bên cạnh nơi đóng quân đã hoàn toàn tách khỏi phương Bắc, như vậy cho dù lửa lớn đốt như thế nào thì đều không thể uy hiếp được sự an toàn của ga cuối cùng.
Nhưng mà nhìn thấy những cành cây vặn vẹo héo rũ trong ngọn lửa này, nàng vẫn cảm thấy không được dễ chịu lắm.
Nếu như rừng cây bị đốt cháy là rừng cây dưới sự khống chế của nàng, nàng sẽ mất đi bao nhiêu ký ức đây? Ký ức quan trọng trong đó, ký ức đủ quý giá sẽ có bao nhiêu đây?
Mới chỉ nghĩ đến vấn đề như vậy thôi đã khiến người ta cảm thấy khó chịu rồi.
Phấn chấn một chút, Foliage!
Tiếp theo còn phải làm chuẩn bị vì dập tắt lửa đấy!
Nàng yên lặng cổ vũ bản thân vài câu, đang định đi dạo xung quanh nơi đóng quân, nhìn xem có chỗ nào mà mình có thể giúp đỡ làm được không thì tiếng rít đột nhiên truyền đến trên đỉnh đầu đã hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Foliage ngẩng đầu lên, lúc này đã dần vào đêm, bầu trời hiện lên màu tím sẫm, rất khó để nhìn rõ được thứ phát ra âm thanh rốt cuộc là thứ gì.
- Cẩn thận, mau tránh ra!
Đột nhiên có người hô lớn.
Không kịp nhìn xem người đang nói là ai, Foliage đã theo bản năng ẩn vào trong cây cối, cùng lúc đó, một bóng đen đã từ trên trời giáng xuống, gần như lướt qua sát mặt nàng, cành lá bốn phía lập tức biến thành bột mịn.
Khoảnh khắc bóng đen rơi xuống đất không hề phát ra tiếng nổ rung trời động đất gì, thậm chí có thể nói là lặng yên không một tiếng động, một màn quỷ dị này đã khiến Foliage sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt, nhưng mà còn chưa kịp có động tác gì, một đường sóng gợn vặn vẹo đã lấy bóng đen làm trung tâm lan rộng ra.
Ma lực vốn chuyển động lưu loát đã đọng lại trong phút chốc này ——
Tiếp theo chia năm xẻ bảy giống như mặt gương!
- A ——————!
Foliage chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt một trận rồi đã bị một lực lượng không cách nào chống lại được ép đẩy ra khỏi thân cây.
Sau khi nặng nề ngã xuống đất, nàng cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, vừa mở miệng đã phun ra một ngụm máu tươi.
Cho đến lúc này, Foliage mới nhìn rõ vẻ mặt chân thật của bóng đen.
Đó là một gã ma quỷ thân hình cao ngất, ngũ quan cực kỳ sắc bén, ngoài làn da màu xanh đậm và trang sức mang phong cách quái dị ra, gần như không hề khác biệt nhân loại bao nhiêu. Nó chỉ đứng đó thôi đã khiến cho người ta cảm nhận được một áp lực khó diễn tả được bằng lời.
Giống như không khí đều biến thành đặc dính vậy.
Foliage thở hổn hển chống người dậy, cho dù dưới đáy lòng kêu gọi như thế nào thì rừng rậm đều không hề đáp lại ý chí của nàng.
Bị ép cắt đứt liên hệ với Trái Tim Của Rừng, trải nghiệm như vậy không phải là lần đầu tiên.
- Kẻ trảm ma…
Trái tim của nàng đã chìm đến tận đáy.
Còn đối phương lại không hề cười lạnh, cũng không tru lên, chỉ giơ năm móng vuốt bén nhọn giống như mũi đao, nhún người đánh về phía nàng.
Foliage cắn răng nhắm nghiền mắt.
Nhưng đau đớn trong dự đoán lại không hề xuất hiện.
“Keng!”
Một thanh kiếm lớn có hình dáng kỳ lạ chặn ngang trước mặt nàng, đã đỡ được vuốt sắc của đối phương —— mũi kiếm dày đến giống như ván cửa kia, cùng với dấu hiệu mặt trời ánh vàng rực rỡ trên thân kiếm, một khi đã nhìn thấy rồi sẽ tuyệt đối không thể quên được.
“Ashbringer”.
- Đối thủ của ngươi ở đây, quái vật!
Ashes gạt móng vuốt của kẻ trảm ma ra rồi đứng sừng sững trước mặt Foliage.
- As, Ashes?
Foliage kinh ngạc mở to hai mắt nhìn:
- Không phải ngươi đã theo điện hạ Tilly cùng quay về thành Neverwinter rồi sao? Ta đã tận mắt nhìn thấy Seagull ——
- A, vốn là vậy.
Ashes không hề quay đầu lại nói:
- Nhưng ta cảm thấy trận lửa này khá kỳ quái, nên chủ động xin lưu lại. Dù sao một khi phát sinh tình huống, ta cũng có thể hỗ trợ một phen, không phải sao?
Thì ra là thế, tiếng cảnh cáo trước đó cũng do nàng phát ra!
- Cho nên nói, đây là kẻ trảm ma mà các ngươi đã từng gặp sao?
- Đúng, nhưng ngươi phải cẩn thận đó, nó còn mạnh hơn ma quỷ cao giai kia nhiều lắm!
- Ta đã nhìn ra được điểm ấy rồi.
Ashes đặt kiếm lớn chắn ngang trước ngực:
- Yên tâm, thắng thì chắc không thắng được, nhưng chỉ cần chống đỡ đến khi viện quân tới là được.
Ma quỷ nhìn về phía nơi đóng quân, lạnh lùng nhìn hai người:
- Người siêu phàm… sao?
Cho dù phát âm vô cùng không lưu loát, nhưng đây không thể nghi ngờ là ngôn ngữ mà nhân loại nghe hiểu được —— Chuyện này càng khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi hơn cả việc bản thân chém ma!
Trong những năm tháng chiến tranh Thần Ý dài dằng dặc, còn chưa từng có ma quỷ nào trao đổi với phù thủy đâu!
- Ngươi… có thể nói được ngôn ngữ của chúng ta?
Foliage không nhịn được hỏi.
- Học tập là trụ cột của tiến hóa, chỉ có các ngươi mới có thể cảm thấy ngoài ý muốn với chuyện này.
Ma quỷ cao giai dang hai tay ra;
- Thứ có thể thay đổi trong thời gian mấy trăm năm nhiều không kể xiết, nhưng các ngươi vẫn còn giống như sống trong quá khứ —— ma quỷ, người siêu phàm, xưng hô không hề thay đổi, quả thật… đáng buồn.
- Ngươi nói cái gì?
Ashes trầm giọng quát.
Lại là một trận cuồng phong trả lời lại nàng!
Ashes không lùi mà tiến, dùng sức vung kiếm lớn về phía đối thủ, khí xoáy do ma lực cấu thành theo tiếng mà tan đi ở trước mặt đá thần phạt, nhưng ma quỷ đã không thấy bóng dáng.