- Ồ... nhìn nó giống như một thân trúc to vậy.
Nightingale nghiêng đầu nhìn qua, hỏi:
- Tên của nó là gì?
- Tổ tiên.
Roland khẽ nhếch miệng, nói tiếp:
- Của RPG.
- RPG...
Nightingale trúc trắc lặp lại một lần.
- Cái tên thật là kỳ cục. Đây là danh hiệu của ai đó sao? Vì để tưởng nhớ đến tổ tiên phát minh ra vũ khí này sao?
Roland mỉm cười lắc đầu, nói:
- Ở thế giới trong mộng nó có rất nhiều cái tên và với vô số loại hình thái khác nhau, thế nhưng lưu truyền rộng rãi nhất vẫn là cách gọi này. Bởi vì quá được hoan nghênh, còn xuất hiện một nhóm tín đồ xem nó là tín ngưỡng, thậm chí còn dần dần diễn biến thành một loại tôn giáo gọi là thần giáo Pan RPG.
- Chính là giống như vũ khí trong truyền thuyết song kiếm Cứu Thế và Diệt Thế à?
Nightingale tức thì cảm thấy rất hứng thú.
- Nó thật sự lợi hại như vậy sao?
Cái gọi là song kiếm Cứu Thế và Diệt Thế, chính là Thánh khí được miêu tả trong một quyển sử thi truyện ký được lưu truyền lại từ trong tay của một vị phù thủy cổ đại, trước khi xảy ra trận chiến Thần Ý lần thứ nhất có vẻ như đã có một tổ chức cuồng nhiệt muốn tìm kiếm nó. Tuy rằng chỉ là một câu chuyện nhưng cả hai lại có mấy phần tương tự với nhau.
- Nếu như đạt đến cấp bậc như Pan RPG, quả thật có thể coi là như thế.
Dù sao cũng đều thuộc về cùng một loại hình dùng mông phun lửa như nhau, không thể nghi ngờ việc bảo vệ hòa bình thế giới cũng có một phần cống hiến của nó.
- Nhưng, tổ tiên của nó thì kém hơn rất nhiều.
- Nhưng ngươi không có biện pháp nhảy đến trình độ của RPG và Pan RPG, cho nên chỉ có thể bắt đầu làm lên từ tổ tiên của RPG, rồi lại chậm rãi cải tiến nó phải không?
Nightingale lộ ra vẻ mặt như bừng tỉnh hiểu ra.
- Hoàn toàn chính xác.
Roland không nhịn được cảm thấy vô cùng hài lòng, trải qua nhiều năm mưa dầm thấm đất, rốt cuộc cũng có người có thể đuổi theo tiết tấu của hắn.
- Năng lực lĩnh ngộ của ngươi cũng không kém.
- Đó là tất nhiên rồi, sự vật phát triển luôn luôn phải từng bước tiến lên mà phải không?
Nightingale đắc ý ném vào miệng một miếng cá khô nhỏ.
- Giống như Dải Lụa Đen, thái thái cái gì đó mà thỉnh thoảng ngươi vẫn hay nhắc đến... còn không phải là tiến dần lên từ hình thái thuyền đá sang máy phi hành hay sao? Đi theo ngươi lâu như vậy, ta cũng học được không ít thứ đâu.
- A...
Roland ho khan hai tiếng, nói tiếp:
- Ngươi vẫn nên quên mấy thứ đó đi.
Dù cho là trận chiến nhổ bỏ trạm gác ở dốc Northbound, hay là cuộc đánh lén ban đêm vào tháp số một, đều tồn tại chung một vấn đề, đó chính là binh lính bình thường khó có thể tạo thành uy hiếp quá lớn đối với ma quỷ cấp cao. Mặc dù căn cứ từ tình báo của Hội Liên Hợp cho thấy, năng lực của ma quỷ cấp cao cũng không chỉ có một, loại hình thì lại đa dạng đủ kiểu, nhưng nhìn tình hình trước mắt, dường như lợi dụng ma lực chế tạo lá chắn để ngăn cản tổn thương đã trở thành năng lực cố hữu của chúng nó rồi.
Có lẽ đây chỉ là một sự tình cờ, cũng có lẽ là giải pháp tốt nhất mà kẻ địch đạt được trong quá trình chiến đấu dài đằng đẵng, trong khi những ma quỷ không có đầy đủ năng lực thì đã sớm hóa thành tro bụi. Dù cho như thế nào, cứ dự trù cho tình huống xấu nhất tóm lại sẽ không sai.
Chế tạo lá chắn như thế cũng tương tự với năng lực của Shavi, nhưng chỉ có thể bảo vệ mặt ngoài cơ thể, hơn nữa năng lực chịu đựng lại có hạn, nếu như đứng tại chỗ làm một cái bia ngắm, đồng thời bắn trúng mục tiêu nhiều hơn một chút, đại khái cũng chỉ có thể chống đỡ chừng vài giây mà thôi.
Vấn đề chính là ở chỗ, kẻ địch vốn không phải cái bia.
Giả thiết tiểu đội bộ binh của Đệ Nhất Quân trước tiên ra tay phát động công kích với ma quỷ cao cấp, nhiều nhất là chỉ sau một hai phát súng thì mục tiêu sẽ kịp thời phản ứng lại, sau đó vừa trốn tránh vừa ẩn núp, hoặc là chờ đợi cơ hội phát động phản kích, dù sao cũng đều bất lợi với quân ta.
Vốn phụ trách bổ khuyết vào vòng này chính là phù thủy thần phạt, bản thân các nàng được sinh ra là để áp chế lũ ma quỷ cao cấp kia, nắm giữ sức mạnh sánh ngang với người siêu phàm không nói, các nàng còn có thể cấm tuyệt năng lực của đối thủ, có thể nói là tồn tại đối đầu gay gắt nhất. Thế nhưng chiến tranh tiến hành đến bây giờ, ma quỷ cao cấp vốn phải là thống soái của đại quân, vậy mà lại nhiều lần xuất hiện giao chiến ở tiền tuyến, dựa theo khuynh hướng này tiếp tục suy tính, dù có hơn ba trăm vị phù thủy thần phạt thì vẫn có chút không đủ dùng.
Hắn cần phải đề cao hiệu quả của vũ khí hỏa lực cầm tay mới được.
Trông RPG rất tốt đẹp, nhưng cái tên lựu đạn tên lửa được định sẵn là khó có cơ hội để thành Neverwinter sản xuất với số lượng lớn loại vũ khí tràn đầy màu sắc truyền kỳ này trong thời gian ngắn, cho dù chỉ là động cơ tên lửa đơn giản nhất, cũng là hệ thống động lực bao gồm nhiên liệu và buồng đốt bên trong, hàm lượng kỹ thuật cũng không thấp, nếu như còn phải dựa vào Anna chế tạo và điều chỉnh thử mà nói, thì đã mất đi dự tính ban đầu.
Cho nên phải loại bỏ bộ phận hỏa tiễn trợ giúp đẩy đi kia, chỉ chừa một cái lựu đạn là tốt rồi.
Cũng chính là lựu đạn cầm tay không có sức giật, tổ tiên của RPG.
Tác phẩm tiêu biểu nổi danh nhất trong lịch sử chính là Iron Fist.
Mặc dù rất nhiều người đều gọi chung mấy loại vũ khí này là Bazooka, nhưng trên thực tế thì chúng nó là hai cái nhánh của một loại vũ khí, điểm khác biệt lớn nhất là ở chỗ Bazooka bắn ra chính là đạn hỏa tiễn kèm theo động lực nguyên, không cần thân ống thì cũng có thể phóng như thường, ví dụ như pháo hỏa tiễn 107 đại danh đỉnh đỉnh, xây dựng một cái công sự bao quanh trên đất, có thể được đánh lửa bằng pin khô và độ chính xác cũng không tệ lắm.
Mà Iron Fist cùng với RPG là một loại pháo không có sức giật, cần phải có thân ống đến tạo ra phản xung lực, nếu đặt ở trên đất trống châm lửa mà nói, thì nó sẽ chỉ lượn vòng tại chỗ mà thôi và cũng sẽ không bay ra ngoài dù cho khoảng cách chỉ một mét. Đặc biệt là loại sau, phần đuôi của đầu đạn tên lửa chủ yếu là để gia tăng tầm bắn và cải thiện độ chính xác, động lực bắn ra vẫn phải do thuốc phóng cung cấp.
So sánh với thế hệ sau không ngừng được cải tiến, ưu điểm lớn nhất của Iron Fist chính là đơn giản, thân ống là hình trụ thẳng, đầu đạn làm từ những tấm sắt mỏng, thuốc phóng là thuốc nổ đen, vô cùng thích hợp để sản xuất quy mô lớn.
Tất nhiên, Roland cũng không dự định sẽ rập khuôn theo Iron Fist, bởi vì quá đơn giản cũng là nhược điểm lớn nhất của nó, tầm bắn ngắn, độ chính xác kém, sức công phá thấp,... Đều là những khuyết điểm khó có thể chịu được.
Ví dụ, một ống phun Laval hình quả bầu được lắp ở đuôi ống phóng, có thể tăng tốc khí phóng ra từ tốc độ cận âm lên tốc độ siêu âm, nhờ đó tăng động lượng phản xung và gia tăng tầm bắn của đầu đạn.
Thân nòng được trang bị thêm tay cầm, ống ngắm, vỏ ngoài được bao bọc bằng gỗ, có thể cải thiện hiệu quả trải nghiệm bắn và gia tăng độ chính xác khi bắn.
Trên thân đạn cũng có thể lắp thêm một cái đuôi làm bằng thép mềm, sau khi bay ra ngoài nó sẽ tự động nở ra và quay theo thân đạn để tăng tính ổn định.
Ngoài ra, nếu phần phía trước của đầu đạn được đục thành hình nón ngược rỗng ruột, năng lượng khi nổ có thể được tập trung về phía trước, tạo thành hiệu quả tụ năng phá giáp, khiến cho lực tàn phá đối với lá chắn tạo ra từ ma lực có thể tăng lên trên diện rộng.
Mà những phương pháp cải tiến trên đều nằm trong trình độ kỹ thuật công nghiệp hiện giờ của thành Neverwinter.
Roland khép bản vẽ lại, đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất.
Tất nhiên, cho dù sau khi Đệ Nhất Quân trang bị số lượng lớn lựu đạn cầm tay, cũng không có khả năng hoàn toàn triệt tiêu ưu thế của ma quỷ cao cấp được, nhưng ít ra thì binh lính bình thường cũng có vốn liếng để chống lại đối thủ, coi như năng lực cơ động của kẻ địch có mạnh hơn nữa thì khi bắn ra lựu đạn phá giáp từ trong điểm mù thị giác vẫn là chí mạng. Chỉ cần một quả bắn trúng mục tiêu thôi thì kết cục cũng sẽ hoàn toàn khác.
Điều này cũng có nghĩa là chỉ cần huấn luyện một chút thôi, bất kỳ một người bình thường nào cũng có đầy đủ thủ đoạn có thể giết chết ma quỷ cấp cao. Ngoài cái này ra, những “đơn vị thiết giáp” giống như nhện quỷ và những bộ xương khổng lồ cũng sẽ không đến mức khiến cho đội bộ binh phải bó tay không có cách nào. Mà trên khoảng chi tiêu thì chỉ vẻn vẹn là một ít thuốc nổ và nửa thỏi thép mà thôi.
Đây là một việc rất có lời, không phải sao?