Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1108

Chương 1108
Chương 1108

Joe ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhìn sang bảy người đang nằm nghiêng ngả đờ đẫn bên cạnh.

Đó là dấu hiệu số trời đã định.

Mỗi một ngày trôi qua hắn đều dùng tay vạch một đường trên đất.

Hôm nay đã là ngày thứ bảy.

Bây giờ Feryna còn sống hay không, Lorenzo có phải đang giày vò nàng hay không. Hắn chẳng còn dám nghĩ đến những chuyện này từ lâu rồi, chỉ cần mới nghĩ đến thôi, trong lòng đã dậy lên cảm giác đau nhói tê liệt.

Joe bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình đã đưa ra lựa chọn sai lầm rồi hay không.

Dù thân vệ Sean đã đáp ứng lời thỉnh cầu của hắn, dù sau khi bị giam giữ vẫn chưa gặp phải bất cứ sự ngược đãi nào, nhưng Greyfort thật sự cách quá xa Wolfheart. Đợi đến khi tin tức được truyền đến chỗ vua Greyfort, rồi lại chờ đợi hắn đưa ra quyết định, phát binh đến Wolfheart, cả quá trình này ít nhất cũng cần đến thời gian từ một tháng trở lên. Nếu như còn chờ thảo luận, cân nhắc thêm về mức độ quan trọng của sự việc, chỉ sợ sẽ càng muộn hơn nữa.

Hắn không có lòng tin Roland Wimbledon sẽ đối đãi với việc nội đấu của giáo hội như khi xử lý chuyện chính sự quốc gia.

Thậm chí việc Roland Wimbledon cự tuyệt cũng không phải chuyện không có khả năng xảy ra.

Nếu thế, mọi sự cố gắng của hắn đều sẽ công cốc.

Joe rủ mắt xuống, nhìn về phía chiếc xiềng trên cổ chân mình.

Nó được khóa vào chân giường, dài cỡ chiều cao một người.

Có lẽ đến khi đó hắn có thể dùng sợi dây xích này để…

- Này, tỉnh rồi à?

Màn cửa của chiếc lều vải đột nhiên bị xốc lên, tia sáng chói lòa chiếu vào bên trong lều làm hắn vô thức nheo mắt lại.

- Hóa ra không ngủ nữa à. Nếu đã vậy thì đi với bọn ta một chuyến đi.

- Đi… đi đâu?

Ánh sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện dường như đã khiến dòng suy nghĩ của hắn bị ngắt ngang, trong đầu cứ như mặt đất chỗ này, trống rỗng không có gì.

- Đương nhiên là đi đến Wolfheart rồi. Sao hả, không phải ngươi vội vã muốn cứu tình nhân của ngươi ra sao?

Ánh mắt của Joe dần thích ứng được với ánh nắng, người đứng trước mặt hắn chính là Sean.

Tiếp đó có một cái chìa khóa bị ném đến.

Lúc này Joe mới ý thức được hàm nghĩa trong lời nói của đối phương, hắn run rẩy nhặt chìa khóa lên:

- Lẽ, lẽ nào…

- Bệ hạ đã phê chuẩn kế hoạch cứu viện, quyết định áp tải các ngươi đến thành Neverwinter tiến hành thẩm lý và phán quyết.

Sean bình tình nói:

- Đội ngũ phụ trách lần áp tải này đã đến vịnh Coral. Ngay sau khi tụ hợp với bọn họ là có thể lập tức tiến về đảo Dagong.

Đã… đến rồi ư?

Sao có thể nhanh như thế được?

Hắn gần như không thể tin vào tai của mình.

Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ về chuyện này!

Joe luống cuống tay chân mở ổ khóa ra, khi đứng lên cũng bởi vì hai chân ngồi xếp bằng quá lâu nên lảo đảo một cái, nhưng cuối cùng vẫn đứng thẳng người lại.

- Nếu như ngươi cảm thấy cơ thể khó chịu thì…

- Không, xin ngươi hãy đưa ta qua đó!

Hắn vội vàng cầu xin.

Sean hơi nhếch miệng lên:

- Vậy qua đó thôi.

Joe quay đầu nhìn xuống ký hiệu trên đất, dấu gạch ngang vặn vẹo hằn lên thành một viền bạc dưới ánh nắng, dường như đang được chiếu sáng rực rỡ.

Đằng trước không biết sẽ là một tương lai thế nào đang chờ đợi hắn.

Nhưng cuối cùng hắn cũng đã nhìn thấy được một tia hy vọng.

Joe hít vào một hơi thật sâu, đi theo thân vệ ra khỏi lều vải.

Một ngày sau.

Vịnh Coral.

Nơi này là một bến cảng nằm ở cực đông của Dawn Kingdom, so với những bến cảng biển gần kề như Greyfort hay Fiordland thì trông có vẻ vắng vẻ hơn rất nhiều. Từ khi Wolfheart và Everwinter bị giáo hội càn quét thì lại càng trở nên vắng lặng, vương thất thì vẫn lạc, quý tộc tranh quyền, đến tận bây giờ vẫn chìm trong hỗn loạn, mậu dịch cũng vì đó mà tụt xuống theo không ít. Phần lớn tàu thuyền đỗ ở bến tàu treo cờ của thương hội Fiordland, mà tàu thuyền của hai nước ở phương bắc thì lại không thấy đâu.

Ngay bên trong số tàu thuyền thưa thớt này có một chiếc thuyền trông có vẻ bắt mắt.

Nó không có cánh buồm, trên đỉnh tàu có bốc lên khói đen, hai bên có treo hai bánh xe bằng gỗ cực kỳ to, thân tàu như được đắp lên từ đá.

Thuyền đá Greyfort trong truyền thuyết.

Joe thầm nghĩ.

Mặc dù hắn đã từng nghe nói đến sự tồn tại của nó từ lâu nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy tận mắt.

Một đoàn người leo lên boong tàu, lập tức có hai người tiến lên đón.

Người tiến lên tiếp đón gồm một nam một nữ.

Joe nhìn lướt qua hai người, trong lòng chợt hẫng một nhịp.

Chẳng biết vì sao hắn có cảm giác dường như người nữ kia có hơi quen quen, giống như đã từng gặp qua ở đâu rồi vậy.

- À, hóa ra là cô Zoe và cô Betty.

Sean nhiệt tình chào hỏi với hai người họ:

- Bệ hạ giao nhiệm vụ lần này cho hai người sao?

- Bởi vì lúc đó đúng lúc chúng ta ở Neverwinter, trước đó đã đến Dawn.

Cô gái nhún vai:

- Nếu không phải làm theo như ý bệ hạ, thật sự không muốn đến một nơi xa như thế này… Ở tiền tuyến còn đang đánh nhau với ma quỷ, ta nên ở lại nơi đó mới đúng.

- Vả lại, so với cái danh “cô”, ta càng hi vọng ngươi có thể đổi sang chức danh “tiểu thư” hơn.

Người nam nhếch miệng cười:

- Ta và Zoe khác nhau, cũng coi như thuộc nhóm người thức tỉnh trễ nhất, đến bây giờ mới khoảng chừng có một trăm năm.

- Một trăm năm còn chưa đủ già à?

Người nữ nháy mắt với hắn.

- Nhưng cứ có cảm giác rất kỳ quái, trong thế giới trong mơ, mấy người đó luôn tranh nhau gọi ta là chị gái nhỏ. Đương nhiên là… gọi là nữ vương đại nhân cũng không phải không được.

- Vẫn gọi là tiểu thư đi.

Sean trông có vẻ hơi bất đắc dĩ:

- Nếu như hai vị cảm thấy như thế ổn hơn.

Khoan đã… Bọn họ đang nói cái gì vậy? Joe ngơ ngác nhìn đối phương, cô? Tiểu thư? Người này nhìn kiểu gì cũng là nam kia mà. Hơn nữa, từng đánh nhau với ma quỷ là ý gì vậy? Hồng Nguyệt còn chưa xuất hiện, ma quỷ mà bọn họ nhắc đển rốt cuộc là thứ gì vậy?

- Người này là thần quan cuối cùng của giáo hội?

Người nữ được gọi là Zoe đánh giá hắn vài lần.

- Hy vọng mà Nữ vương Starfall gửi gắm, kết quả lại biến thành công cụ tranh quyền đoạt lợi của đám người ngu xuẩn. Mặc dù từng là kẻ địch, nhưng cũng cảm thấy đáng tiếc thay nàng ta.

- Vì vậy chúng ta đến để kết thúc tất cả mọi chuyện chưa chắc không phải là một phần của luân hồi.

Một người khác gật đầu:

- Nếu người đã đến đông đủ rồi, vậy lên đường thôi.

Đến, đến đông đủ rồi?

Joe không quan tâm đến cuộc nói chuyện khó hiểu trước đó nữa, vội vàng nhìn quanh một lượt. Chiếc thuyền đá này cũng không lớn đến mức có thể chứa được cả một đội quân, nhưng xung quanh lại chẳng có một chiếc thuyền Greyfort nào khác.

- Đại nhân…

Joe cắn răng nói ra sự nghi hoặc trong lòng mình.

Người trả lời hắn lại là Zoe:

- Đội cứu viện mà ngươi nói ở ngay đây này.

Ở... đây?

Giống như đang nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng của hắn, đối phương chỉ tay vào mình, rồi lại chỉ sang Betty:

- Ta và nàng, chính là toàn bộ đội ngũ rồi.

Joe hoảng sợ nhìn về phía Sean:

- Đại nhân! Thuộc hạ của Lorenzo và cả một đội quân thần phạt nữa…

- Năm người, nhiều nhất không quá mười người, không sai nhỉ?

Người sau ngắt lời hắn.

Hắn ngơ ngác nhìn sang đối phương, đến cả một câu cũng chẳng thể đáp nổi. Tại sao, tại sao biểu cảm của ba người họ lại ung dung bình thản như thế chứ, đây chính là những con quái vật có thân thể vượt xa người thường kia mà!

Không biết nên không sợ ư? Sao có thể chứ, những kẻ khác còn khó nói, nhưng Greyfort đã từng đọ sức chính diện với quân thần phạt tại Coldwind Ridge một phen, sự hiểu biết về đám võ sĩ kinh khủng đó chắc phải cỡ cỡ như giáo hội mới phải.

Dù có được súng đạn mạnh mẽ, công thành ồ ạt cũng sẽ làm suy yếu ưu thế về tầm bắn, một khi tiến vào khu vực chật hẹp hơn, đụng mặt võ sĩ thần phạt tại ngõ hẹp, súng đạn cũng rất khó đánh bại được kẻ địch trong chớp mắt. Dù sao bọn chúng cũng không sợ đau, không đến mức không thể nào động đậy tiếp sẽ không ngừng giết chóc.

Dựa theo suy nghĩ của hắn, ít nhất phải một đến hai trăm người phân nhau tiến vào, thúc đẩy từng đợt một,thanh lý kẻ địch lần lượt từng phòng một mới có thể dùng cái giá nhỏ nhất để cướp lại thành. Với nhân số thấp hơn với số đó, thương vong có thể sẽ tăng lên rất nhiều.

Nhưng… hai người?

Chuyện này sao có thể được chứ!

- Ngươi đang nghĩ… chuyện này sao có thể… đúng không?

Zoe nở nụ cười lạnh lẽo:

- Là bởi vì ngươi hoàn toàn chẳng biết gì về kế hoạch của đại nhân Aquarius. Tính ra thì chẳng qua chỉ là một đám xác thịt không có linh hồn mà thôi, để hai bọn ta đến đây xử lý đã dư dả rồi.

Bình Luận (0)
Comment