Feryna mơ một giấc mơ.
Tiếng gào thét của roi, tiếng mắng của kẻ địch, còn có đau đớn như xát muối đó đều dần dần cách xa nàng.
Bốn phía chỉ còn lại có một mảnh trắng tinh, mặt đất bóng loáng có thể chiếu rọi ra dáng vẻ của nàng.
Thế giới này giống như không có biên giới, biển báo duy nhất là cửa đá phía xa của một tòa cao lớn. Phía sau cửa lờ mờ có khúc nhạc truyền đến, thiêng liêng vả lại êm tai.
Cảnh tượng này có lẽ chính là trước khi chết nhìn thấy, nàng nghĩ thầm.
Đi hết khoảng cách cuối cùng này, có thể đến nơi khoan thai vĩnh hằng .
Feryna có chút không cam tâm lắm, kết cục là cũng chưa thể giết chết phản đồ, báo thù cho những người đi theo nàng đến bây giờ.
Đồng thời nàng vẫn ôm rất nhiều áy náy, chuyện nhờ vả Toktar cuối cùng trôi theo dòng nước… Nàng quả nhiên không phải nhân vật chính độc nhất gì đó, thậm chí không tính là một người lãnh đạo đủ tư cách.
Thiên phú của bản thân chẳng qua chỉ như vậy.
Duy nhất làm cho người ta an tâm chính là, dù sao nàng cũng không nói ra một câu xin khoan dung gì.
Đặc biệt khi thiết châm đốt nóng đâm vào đầu ngón tay, nàng dường như cho rằng ngay sau đó bản thân sẽ hoàn toàn hỏng mất, hiện giờ hồi tưởng lại, có thể chống đỡ được cuối cùng vẫn cảm thấy có chút bất khả tư nghị.
Bằng không nàng thật sự không có biện pháp đối mặt với những đồng bào đi trước một bước đó.
Nhưng mà những cảm xúc này đều không có liên tục lâu lắm, giống như bụi bặm tản đi.
Dù sao nàng rất nhanh sẽ tiến vào hôn mê.
Suy nghĩ như thế nào nữa cũng không có biện pháp thay đổi không phải sao?
Feryna từng bước đi đến cửa đá.
Trong truyền thuyết nơi đó sẽ không lại có bất kì đau khổ và bi thương nào, thời gian cũng sẽ đọng lại, vạn vật đều duy trì ở thời khắc vẻ vang nhất, làm nền tảng của Thần Minh quốc độ mà vĩnh viễn tồn tại.
Điều này hẳn là một chuyện vui vẻ, nhưng không biết vì sao, nàng lại có chút không vui vẻ nỗi.
Điều này rốt cuộc là . . . . . Vì sao chứ?
- Feryna…
Ngay trong lúc nàng mờ mịt, bên cạnh vang lên một giọng nói mông lung.
Nàng nhớ ra rồi.
Đó là giọng nói của Joe ——
Hắn cũng không tham dự tập kích, cũng không có khả năng bị Lorenzo bắt được, cho nên đây chỉ là ảo giác của nàng.
Dù vậy, Feryna cũng đột nhiên cảm thấy trái tim thả lỏng ra.
Thì ra là chuyện như vậy, nàng nghĩ.
Nàng chỉ là không hy vọng một mình cô đơn đi hết đoạn đường cuối cùng này.
Cho dù là được phó thác trách nhiệm vào năng lực viễn siêu của nàng, cho dù là mang theo bản chất chối đẩy trách nhiệm cũng không sao, nàng khao khát cảm giác được người ta cần.
Nàng không muốn tiến về phía trước một mình nữa.
- Đừng đi, ở bên ta một chút là được?
- Ta sẽ …
Giọng nói đứt quãng trả lời:
- Mặc kệ đi đâu, ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi… Cho dù chết cũng vậy!
Như vậy… là đủ rồi.
Cho dù là một màn ảo giác.
Nàng giống như lại nhớ tới mùa đông mấy năm trước, đơn độc trèo lên cảnh tượng của Hermes. Trong gió tuyết tập tễnh mà đi, lúc mắt thấy sắp ngã xuống, một chiếc xe ngựa dừng ở trước mặt nàng…
Feryna bước lên bậc thang của cửa đá, duỗi tay đẩy cánh cửa ra.
- Cám ơn ngươi.
Ánh sáng sau cửa bắn ra bốn phía, nháy mắt bao phủ nàng.
…
Đợi cho hào quang tan hết, Feryna mở to mắt, phát hiện bông ngô trên đỉnh đầu đang chậm rãi lay động.
Quốc độ của Thần Minh, chính là dáng vẻ như vậy sao?
Nhìn qua cũng không ngăn nắp như trong tưởng tượng nhỉ…
Hơn nữa thời gian dường như cũng không có dừng chảy.
Nàng thử quay đầu đi, chỉ thấy một gương mặt quen thuộc phản chiếu vào trong mắt.
Feryna chần chờ một lát, thăm dò hỏi:
- Joe?
Joe nằm bên cạnh nàng, giống như đang ngủ. Sau khi gọi mấy tiếng, hắn mới mơ hồ mở to mắt, nhìn lại nàng —— tiếp theo trên mặt Joe lộ ra vẻ mặt mừng như điên:
- Ngươi… Ngươi tỉnh rồi?
- Tỉnh?
Feryna nhíu mày:
- Ta không phải hẳn là đã… á ——
Mới nói được một nửa, nàng mới phát hiện cảm giác đau đớn như lửa nóng kia lại trở lại trên người, cho dù động một chút đều khắc cốt ghi tâm.
- Ngươi chỉ là quá mệt mỏi mà ngất đi thôi.
Joe ngừng trên đầu của nàng:
- Đừng lo lắng, mọi thứ đều sẽ tốt lên.
Feryna không khỏi sửng sốt, qua một lúc rất lâu mới hồi phục lại tinh thần —— nàng không chỉ không chết, còn từ trong địa lao thoát ra, đây chẳng phải nghĩa là…
- Lorenzo hắn ——
- Đã chết.
Sau khi nhận được đáp án ngoài dự đoán này, tinh thần Feryna nhất thời chấn động:
- Thật sao? Làm sao ngươi làm được?
- Không phải ta giết hắn. Joe lắc đầu:
- Mà là vua của Greyfort, bệ hạ Roland Wimbledon.
- Roland Wimbledon…
Một cái tên mà nàng không muốn nghe đến nhất.
- Ngươi đang nói cái gì? Làm sao hắn có thể trợ giúp chúng ta đoạt lại đảo Dagong?
Nói tới đây, nàng chợt nhìn xung quanh:
- Đợi đã… Nơi này là chỗ nào? Chúng ta không ở trên đảo Dagong?
- Hiện giờ chúng ta đang ở trên biển, điểm đến là thành Neverwinter của Greyfort, mà ngươi đã hôn mê ba ngày, toàn bộ dựa vào dược vật của Đệ Nhất Quân mới bảo vệ được tính mạng.Joe ôn nhu nói:
- Đừng vội, ta sẽ kể mọi thứ cho ngươi biết.
Sau nửa canh giờ, Feryna mới hiểu được câu chuyện sau lưng rốt cuộc đã xảy ra như thế nào.
- Về thẩm lí và phán quyết của bệ hạ, ta cũng đã hỏi qua thân vệ Sean.
Joe còn đang nói:
- Chỉ cần người trên tay không dính qua máu phù thủy, không tham dự hành động hãm hại, không tàn sát qua con dân Greyfort, sẽ không bị tử hình. Ngươi là võ sĩ của tiên phong doanh, hàng năm đóng tại Thánh Thành mới chiến đấu với tà thú, trước đó ta lại là một trợ lý thần quan, vốn dĩ không gặp được những phù thủy đó —— nói cách khác, hai chúng ta đều có có thể sống sót!
Hắn càng nói càng hưng phấn:
- Tuy rằng ngươi bị thương rất nặng, nhưng thành Neverwinter có một phù thủy tên là Nanawa, cho dù loại thương thế nào đều có thể hoàn toàn chữa khỏi, chỉ cần tốn tiền là được! Vấn đề chi phí ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, cho dù nàng cần nhiều hơn, ta cũng nhất định sẽ để ngươi đứng lên một lần nữa!
Lorenzo vì phòng ngừa nàng chạy trốn, đánh gãy tay và chân của nàng không nói, còn sử dụng thiết chùy đánh nát đầu gối của nàng, hiện giờ có thể nói nàng là một phế nhân. Nhưng đây cũng không phải trọng điểm mà Feryna chú ý ——
- Bởi vì ta…
- Cái gì?
- Bởi vì ta, ngươi đạt thành hiệp nghị với ác ma kia phải không!
Nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép khiển trách nói:
- Là hắn phá hủy giáo hội, hủy diệt tất cả hy vọng! Sao ngươi xứng đáng với Taktor đại nhân! Khụ… Khụ khụ…
- Feryna!
- Đừng chạm vào ta!
Nàng sặc ra nhiều bọt máu:
- Vận mệnh của thế giới này, vận mệnh của tất cả nhân loại… Đều bị một mình hắn quậy đến vỡ vụn, sao ngươi có thể xin hắn giúp đỡ! Mạng này của ta so với trận chiến Thần Ý, vốn dĩ không đáng để nhắc tới, cho dù cứu ta thì có ý nghĩa gì? Ta tình nguyện đi địa ngục trước chờ hắn, chờ thời khắc hắn rơi vào vực sâu ——
- Bộp, bộp, bộp.
Bên ngoài phòng bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
- Ta cũng sắp bị cảm động rồi, không nghĩ tới cách hơn bốn trăm năm, còn có thể được sự ủng hộ của phàm nhân như vậy, thật sự là làm cho người ta bất ngờ.
Một cô gái đẩy cửa vào.
- Ta ủng hộ chính là giáo hội vì tiền đồ nhân loại mà tận tâm tận lực, không phải nanh vuốt của vua của Greyfort ——
Feryna kiềm chế cơn đau dữ dội quát lớn nói, nhưng lời còn chưa hết, nàng bèn ngây ngẩn cả người.
- Aernova… Quân đoàn trưởng đại nhân?
Trong nháy mắt, dường như nàng nghi ngờ hai mắt của mình xảy ra vấn đề.
Ở trong sảnh luyện võ của Thánh Thành mới, treo ảnh đại diện của người đứng đầu thẩm phán quân kiệt xuất khoá trước, phần lớn bọn họ tiếp nhận qua vinh dự cao nhất mà giáo hoàng ban cho —— nghi thức chuyển hóa võ sĩ thần phạt, được cho là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Mà Aernova từng đảm nhiệm qua chức quân đoàn trưởng quân thẩm phán cao giai, có thể nói là đỉnh phong cao nhất mà võ sĩ nữ có thể đạt được. Nguyên nhân chính vì như thế, Feryna luôn xem nó là mục tiêu mà bản thân theo đuổi.
Nhưng vấn đề là… Aernova đã là nhân vật của hơn một trăm năm trước.
- Tiếp tục nói đi.
Zoe tựa vào bên giường:
- Để ta nghe thử, ngươi có bao nhiêu ủng hộ bọn ta, ngàn vạn lần đừng ngượng ngùng, ta đã thật lâu chưa từng nghe qua tâng bốc của phàm nhân.