Trong khói bụi mịt mù, khoảnh khắc đầu tiên nàng bắt được mục tiêu của hành động lần này.
Bá Tước Lorenzo.
Hiển nhiên hắn mới từ trong mộng đẹp bừng tỉnh lại không lâu, đang ngồi ở bên giường hoang mang mặc quần, mà võ sĩ thần phạt canh giữ ở bên giường lớn đã rút đoản kiếm ra, xông tới chỗ vách tường sụp xuống.
Cách làm phá tường mà vào hiển nhiên xúc phạm những “Đường cảnh báo” của thể xác này —— chỉ cần trước đó hạ mệnh lệnh xuống là giết chết bất kì kẻ địch nào xâm nhập trong phòng, cho dù người thao túng mất đi ý thức, võ sĩ thần phạt cũng sẽ tự động phản ứng.
- Betty!
Zoe hô to một tiếng.
- Biết rồi.
Betty theo sát sau đó, một chân quỳ xuống, hai tay nắm thành dạng cái chén:
- Đến đây đi!
Huấn luyện trường kỳ và phối hợp làm cho hai người giống như tâm linh tương thông, thậm chí Zoe không quay đầu nhìn một cái, trực tiếp nhảy về phía sau ——
Betty chuẩn xác đón được nàng.
Theo hai tay dùng sức hướng đẩy lên, Zoe mượn lực đạo này bay lên không, giống như chim én bay qua đỉnh đầu võ sĩ thần phạt, tiếp theo bắt lấy đèn treo của mái vòm sáng lên một cái, trong chớp mắt đã tới gần phía trên giường lớn.
Phòng ngủ lớn rộng rãi, đồ đạc bày trí sang trọng vì lãnh chúa cung cấp không gian hưởng lạc cực kỳ thoải mái, cũng trở thành sân khấu để nàng biểu diễn.
Zoe trực tiếp giơ súng ngắn lên không trung.
Thời gian giống như tạm dừng lại.
Võ sĩ thần phạt còn đang xoay người, nhưng hiển nhiên đã không đuổi kịp bước chân của nàng.
Betty đưa lưng về phía giường lớn, bày ra tư thế thắng lợi —— Tật xấu này hiển nhiên đến từ thế giới trong mơ, đàn ông đích thực gì đó cũng không quay đầu lại xem pháo nổ, mỹ học chiến đấu gì đó chú trọng phong cách… Cũng không nghĩ thử đó đều là hiệu quả đặc biệt của Ma Ảnh, là giả đó. Nhưng mà dưới tình huống nàng chỉ nhìn nửa người, vẫn chú ý hướng đi của võ sĩ thần phạt, Zoe cũng lười so đo với nàng.
Về phần Bá Tước Lorenzo, hoảng sợ ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin nổi.
Từ lúc bắt đầu nổ súng đến bây giờ, thời gian cũng chẳng qua là mười giây, đối hắn mà nói, chỉ sợ căn bản không ngờ được phòng tuyến mà võ sĩ thần phạt cấu thành sẽ yếu ớt như thế.
Đèn treo dưới lực kéo khổng lồ trực tiếp rơi khỏi khung, ngọn nến bùng cháy bay múa đầy trời, giống như lóe ra ánh sáng đom đóm.
Ngay giữa tia lửa này, Zoe nhắm ngay mục tiêu, bóp cò súng.
- Ầm ——
Theo một tiếng nổ vang dội, thời gian lại khôi phục lại dòng chảy.
Trên người Bá Tước nháy mắt tràn ra một tầng huyết vụ!
Hơn mười quả cầu thép từ trên rơi xuống, dường như bao phủ hắn hoàn toàn trong đó. Dưới lực tấn công mạnh mẽ, thậm chí đầu tiên là hắn giảm dần, sau đó kéo chặt viên đạn, đợi lúc rơi xuống lần nữa, đã như một miếng vải rách vặn vẹo thành một đoàn.
Mà hai chân Zoe theo sát giẫm lên trên giường lớn, khung giường chịu đủ tàn phá rốt cuộc vô lực thừa nhận, theo tiếng động mà vỡ tan, ầm một tiếng sụp xuống thành một đống gỗ.
Cùng lúc đó, võ sĩ thần phạt cũng đột nhiên ngừng động tác.
- Trừ rơi xuống đất không đủ hoàn mỹ ra, động tác khác tròn điểm.
Betty huýt sáo:
- Nếu có kính râm thì càng tốt.
Zoe tức giận địa trợn mắt nhìn nàng:
- Trước thu hồi thể xác rồi nói nhảm sau.
- Vâng, vâng…
Betty nhún vai, từ trong thắt lưng móc ra một cái kèn loại nhỏ, đặt bên miệng thổi lên.
Đó là một đoạn giai điệu đặc biệt, cũng là trích đoạn mà trong quá trình võ sĩ thần phạt chuyển hóa được khắc vào trí nhớ —— đối với thể xác vô chủ mà nói, tương đương với kích hoạt mệnh lệnh.
- Từ giờ trở đi, ta chính là chủ nhân mới của các ngươi.
Betty thông cổ, gằn từng tiếng nói.
Sáu võ sĩ thần phạt cùng nhau đặt tay lên ngực.
- Nhưng mà chỉ bị giới hạn trước khi quay về Neverwinter. Đợi đến Biên Thùy Thành thứ ba, các ngươi sẽ bị ném vào kho chứa đồ, cho mọi người lựa chọn sử dụng —— nếu vẻ ngoài đẹp, còn có cơ hội lại nhìn thấy ánh mặt trời, nếu không cũng chỉ có thể đợi cho báo hỏng. Đương nhiên, ta cảm thấy các ngươi… Hy vọng cũng không lớn.Betty nửa đùa nói, cho dù nàng biết những thể xác vốn dĩ sẽ không làm ra bất kì phản ứng nào.
Máu ma lực đã phá hủy ý thức bản thân của nguyên chủ.
Zoe mở cửa đồng ra, nhìn thấy cuối hành lang có không ít thị vệ đang vọt tới phòng ngủ lãnh chúa, mà lầu trên lầu dưới cũng đều là tiếng bước chân dồn dập, hiển nhiên trận chiến đấu ngắn ngủi này đã hoàn toàn phá vỡ sự yên lặng của ban đêm, cả tòa thành đều tiến vào trạng thái phòng ngự.
- Nhìn thấy những tên mặc áo giáp đó không?Betty mỉm cười:
- Đi tiêu diệt bọn họ đi.
Vừa dứt lời, võ sĩ thần phạt giống như dã thú từ phía sau nàng lao ra, giơ bội kiếm phóng tới thị vệ, cũng trong ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của đối phương, đâm mũi kiếm vào trong ngực bọn họ.
Tòa thành giống như bắt đầu sôi trào.
…
Có binh lính Đệ Nhất Quân mở đường, cộng thêm Hagrid che dấu, Joe tiến vào địa lao cũng không có gặp phải trắc trở gì.
Nhưng mà khi hắn nhìn thấy Feryna treo trên giá tra tấn, ngực vẫn giống như bị thiết chùy đập mạnh một cái, một cảm giác đau đớn khó có thể nói rõ hung hăng bóp chặt trái tim hắn.
Cô gái mà ánh sáng chiếu rọi đó, giờ phút này giống như một cây gỗ khô bị hút cạn tất cả sinh mệnh sức sống, vô lực treo trên xiềng xích.
Trên người nàng rất khó nhìn thấy một miếng da trơn bóng, vết roi ngổn ngang từ đầu vai vẫn lan thẳng đến hai chân.
Chỗ như lưng và ngực này, lại là khu vực tàn phá chủ yếu.
Một đám ấn ký sưng đỏ đang chảy nước đặc, hiển nhiên là miệng vết thương sau khi bị bàn ủi làm bỏng, chưa được xử lý tốt đẹp mà hình thành.
Mà từ tình huống dụng hình bức cung còn đang tiếp tục, cho dù gặp đối đãi như thế, nàng cũng không lựa chọn khuất phục Lorenzo.
Joe run rẩy đi về phía nàng, cảm thấy mỗi một bước đều gian nan như thế. Nhưng thật ra phản ứng của binh sĩ đi theo càng nhanh chóng, bọn họ giành trước một bước cởi bỏ xiềng xích, thả Feryna từ trên giá tra tấn xuống.
- Đây là người mà ngươi muốn cứu? Đừng ngơ ngác ở nơi đó nữa, lại đây hỗ trợ!
- À… Phải… Joe như từ trong mộng tỉnh lại ôm lấy Feryna, đặt nàng trên một đệm cói bằng phẳng bên cạnh.
Binh lính dường như sớm có chuẩn bị, từ trong ba lô lấy ra một đống chai hộp, bắt đầu xử lý khẩn cấp cho nàng —— cho dù Joe không biết những thuốc nước đều có tác dụng gì, nhưng từ hô hấp Feryna dần dần nhẹ nhàng mà thấy, chúng nó ít nhất là có hiệu quả.
Ngay lúc hắn phối hợp hỗ trợ tiến hành băng bó, Feryna bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, hơi mở mắt.
- Sao… có thể là ngươi…
Nàng lẩm bẩm nói:
- Ta đang nằm mơ sao?
- Không, đây không phải mơ, mọi chuyện đều đã qua rồi!
Joe ôm mặt của nàng, giọng nói nghẹn ngào trả lời.
- Đã qua rồi?
Feryna hơi dừng một chút:
- Ta hiểu rồi. Ta đã chết, đúng không? Cho nên mới có thể ở trong địa lao nhìn thấy ngươi…
Nàng chậm rãi nâng tay lên, dùng ngón tay vặn vẹo đụng vào hai má của Joe —— Lorenzo không chỉ có nhổ móng tay của nàng, còn bẻ gãy từng ngón tay của nàng, giờ phút này thay vì nói là tay, càng giống như một cành cây héo rũ hơn.
- Thực xin lỗi, ta không thể khiến cho giáo hội kéo dài tiếp… có lỗi với kỳ vọng của các ngươi…
- Ta không để ý, vốn dĩ không để ý ——
Joe cảm thấy hai bên má có hơi nóng chảy qua.
- Hơn nữa đó vốn dĩ không phải lỗi của ngươi!
- Ngươi đang an ủi ta sao? Kỳ quái… Trước kia ngươi chưa bao giờ biết như vậy.
Feryna nhếch đôi môi dính đầy vảy máu:
- Mặc kệ thế nào, đừng đi, ở bên ta một chút là được rồi?
Joe cũng không khống chế được nước mắt nữa, dùng sức ôm lấy nàng:
- Ta sẽ ở cùng ngươi. Mặc kệ đi đâu, ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi… Cho dù chết cũng vậy!
- Cám ơn…Đây là một tiếng nỉ non cuối cùng mà hắn nghe được.