Hai ngày sau.
Joe được đưa ra khỏi căn phòng đó, bước lên mũi boong tàu.
- Đó chính là lãnh địa của Bá tước Lorenzo sao? —— Sean hỏi.
Ánh nắng ban mai màu kim rực rỡ nhuộm vàng cả biển trời, một cái bóng xám trắng xen lẫn lơ lửng trên đó, nhìn thấy thấp thoáng.
Hắn cảm thấy trái tim mình co lại trong phút chốc, hai tay không khống chế được mà nắm chặt lấy lan can, cơ thể rướn về phía trước, sợ mình sẽ bỏ lỡ mỗi một chi tiết nào đó.
- Không sai, đó chính là đảo Dagong!
Cuối cùng hắn cũng đã quay lại, đưa theo cả người cứu viện.
Feryna, xin hãy kiên trì thêm chút nữa!
- Trên đảo có tất thảy hai bến cảng, chia ra nằm ở hướng đông và hướng tay.
Joe hít sâu một hơi, không chần chờ mà nói tiếp:
- Từ sau khi Lorenzo tự phong là quý tộc, khu bến cảng lập tức có vệ binh trông coi. Nhưng chủ yếu là để đề phòng lòng lang dạ soi của đám quý tộc khác, tàu buôn thì không bị tra xét nghiêm ngặt lắm. Vấn đề nằm ở chỗ khu thành trấn, tình hình an ninh ở chỗ đó cực kỳ nghiêm mật, không có giấy phép đặc cách thì sẽ không thể vào được.”
Có thể nói là hắn đã bứt rứt sắp chết rồi.
Trong hai ngày nay, Chagin Fez đã hỏi hắn rất nhiều chuyện, đừng nói đến việc nghe ngóng bí mật của giáo hội, đến cả vấn đề liên quan đến hành động lần này cũng không có.
Mà thành kiến, khinh thường của hắn đối với Feryna, đến sau này là kẻ đào tẩu, cộng sự, hỗ trợ nhau thì lại được hỏi han một cách tỉ mỉ. Đến lúc hắn không nói năng biểu đạt ổn thì thậm chí Chagin sẽ để học trò Roentgen đóng vai thành Feryna, thử tiến hành tái hiện lại cảnh tượng trong ký ức của hắn.
Trừ thời gian khi ăn cơm, hắn chẳng thấy mặt mũi đám người Sean đâu cả.
Thật giống như bọn họ chẳng thèm để tâm đến hành động cứu viện lần này tí nào.
Bởi thế, khó khăn lắm mới nhân được cơ hội lần này, Joe nói ra suy nghĩ trong lòng mình với tốc độ nhanh nhất. Mặc kệ đối phương có đang lắng nghe hay không, chỉ cần có thứ cần đến thì cơ hội để cứu Feryna ra có thể nhiều hơn một chút.
- Chuyện đó không cần ngươi phải quan tâm, chúng ta tự có cách.
Sean ngắt lời hắn:
- Bảo ngươi ra ngoài này là định để ngươi gặp một người, làm quen trước một chút.
- Là… ai?
- Người dẫn đường chuyến đi lần này.
Hắn vừa nói xong thì huýt sáo, hai thủy thủ nhanh nhẹn áp chế một người đàn ông trung niên đưa tới.
Joe chỉ vừa nhìn thấy đã nhận ra đối phương là ai.
- Hagrid, tên phản đồ nhà ngươi!
Cùng là giáo đồ trong đơn vị thần quan như nhau, trước khi Hagrid bị điều đến hiệp trợ cho Giáo chủ Lorenzo còn có thể xem là cấp trên của hắn.
- Xì!
Hagrid tỏ vẻ khinh thường:
- Nói cứ như ngươi rất trung thành với giáo hội vậy. Nếu như Feryna biết ngươi về phe Greyfort, cái chữ phản đồ này còn chưa biết sẽ gán lên người ai đâu.
- Ta…
Joe nghẹn họng.
- Tranh cãi thì không cần đâu.
Sean đứng giữa hai người.
- Ngài Hagrid, chắc ngươi biết nhiệm vụ của mình mà nhỉ?
Đối mặt với thân vệ của Quốc vương, giọng nói của Hagrid lập tức nhỏ nhẹ hơn không ít:
- Vâng, thưa đại nhân. Đưa hai tên chiến sĩ kia vào thành.
- Đây là cơ hội chuộc tội duy nhất của ngươi, có thể thành công hay không phải xem ở ngươi đấy.
- Tiến vào thành không thành vấn đề, nhưng thưa đại nhân, ngài chắc chỉ cần hai người là đủ rồi sao?
Hắn lại lo lắng thay Greyfort?
Joe sửng sờ cả một lúc mới bình tĩnh trở lại, thì ra là thế, dù Hagrid có đưa vào bao nhiêu người đi nữa thì đối với Lorenzo mà nói cũng là sự phản bội không thể dung tha. Nếu như Greyfort thất bại, hắn cũng chả có quả ngọt để ăn, không bằng gửi gắm hy vọng vào người có thể hoàn thành được.
- Yên tâm đi, các ngươi sẽ nhanh chóng được chứng kiến thôi.
Sean nhìn về phía hòn đảo Dagong đang dần trở nên rõ ràng mà nở nụ cười lạnh lẽo:
- Các nàng mới có được sức mạnh thể hoàn chỉnh, là võ sĩ thần phạt chân chính.
…
Chờ đợi mãi đến tận lúc trời tối người yên giấc, nhóm đội cứu viện sáu người mới rời khỏi bến cảng, tiến về phía tòa thành.
Trừ Zoe và Bettty ra còn có hai tên binh sĩ Đệ Nhất Quân đi cùng.
Mà bọn họ hiển nhiên phụ trách nhiệm vụ trông chừng Joe và Hagrid.
Có kẻ thân tín của Bá tước làm người dẫn đường, cả đoạn đường có thể nói là khá thuận lợi. Dù đội tuần tra có tiến lên hỏi han cũng sẽ bị đôi ba câu của hắn ta đuổi đi.
Vệ binh ở cửa lối vào tường thành cũng y như thế.
Dù năm người còn lại đều mặc áo choàng mũ trùm rộng, vệ binh cũng không hỏi han nhiều.
Từ việc này có thể thấy Hagrid đúng là rất được Lorenzo tín nhiệm.
Sau khi xuyên qua đình viện, tòa lâu đài lãnh chúa đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Dựa theo những gì Hagrid nói, Feryna tập kích khiến Bá tước Lorenzo sợ mất mật, hắn điều động tất cả quân thần phạt có thể hành động tập trung vào phòng ngủ ở lầu chính, số lượng không vượt quá sáu người.
Hơn nữa, cửa phòng ngủ cũng đã được thay thành cửa đúc bằng đồng đỏ đặc ruột, nghe nói là người bình thường muốn đẩy cửa ra cũng không đẩy nổi, đừng nói là phá khóa mà vào. Bình thường muốn ra vào đều dựa vào võ sĩ thần phạt mở ra.
- Lừa Lorenzo ra khỏi phòng ngủ không khó, chỉ cần nói đã thăm dò ra kho tàng bí mật là được.
Hagrid vừa đi vừa nói:
- Nhưng tất nhiên hắn sẽ dẫn theo võ sĩ thần phạt, vả lại trong đại sảnh có người lạ sẽ khiến thị vệ càng cảm thấy cảnh giác hơn. Phải nghĩ cách lừa gạt được bọn họ thôi.
- Không cần đâu, ngươi chỉ cần nói cho bọn ta biết phòng ngủ nằm ở tầng mấy là được.
Zoe nhún vai, nói:
- Sau đó đưa Joe đến địa lao, cứu cô gái kia ra. Còn về việc bọn ta tác chiến thế nào không liên quan gì đến ngươi hết.
Hagrid sửng sờ một chốc mới đáp lời:
- Được… ta biết rồi.
Hắn chỉnh nơ cổ ngay ngắn, bước lên thềm đá, gõ nhẹ lên cửa hông.
Một ông lão canh cổng ló đầu ra:
- Hóa ra là ngài Hagrid, sao ngài trở về mà không báo trước một tiếng.
- Đừng nhiều lời, ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo với Bá tước đại nhân, tránh ra!
- Được, được… —— Đối phương vội vàng nghiêng người tránh sang bên, nhường ra một lối vào:
- Nhưng mấy người này là…
- Tai mắt mà ta sắp xếp ở núi Cage. Sao hả, ngươi còn muốn dò xét bí mật của Bá tước đại nhân à?
- Không dám!
Ông lão lập tức cúi đầu xuống.
Tiến vào trong từ cửa hông, sau khi tiếp tục đi qua hai lớp tường ngăn, đoàn người tiến vào bên trong tòa lâu đài.
Người canh giữ ở cửa đại sảnh đã đổi thành thị vệ gia tộc mặc giáp trên người.
Nhìn thấy có người xuất hiện, hai tên thị vệ nắm chặt chuôi kiếm đặt bên hông, tiến đến gần.
- Phòng ngủ của Lorenzo nằm ở tầng bốn… Nhưng ta không có cách nào để đưa các ngươi lên đó được…
Hagrid nhỏ giọng nói.
- Ồ, đây không phải là ngài Hagrid sao? Gần đây Bá tước luôn lẩm bẩm gọi tên ngài đấy. Những vị đây là khách mà ngài mời đến sao?
Thị vệ hành lễ, nhìn sang phía đám người Zoe:
- Xin các vị chờ ngoài đại sảnh, trừ phi nhận được sự cho phép của Bá tước… Chờ đã, vị nữ sĩ đây…
Chỉ thấy Zoe xốc mũ trùm đầu ra, chậm rãi tiến về phía hắn, mà lời cảnh báo của hắn chỉ kịp nói ra được một nửa đã bị một bàn tay siết lấy cổ họng.
- Ngài Hagrid, chuyện này…
Người còn lại cũng giống như thế, chưa kịp rút bội kiếm ra thì cánh tay to lớn của Betty đã chộp vào cổ hắn.
- Rắc.
Theo sau đó là một tiếng vang giòn, cổ thị vệ lập tức bị vặn gãy thành một góc.
Hagrid và Joe không kiềm được mà hít vào một hơi lạnh.
Chỉ dựa vào một tay đã có thể bẻ gãy cổ, đây là chuyện mà con người có thể làm được ư?
Nhưng hai người họ không chỉ có thế.
Các nàng đưa thị vệ theo vào đại sảnh, giấu người phía sau, tình huống quái lạ này khiến các thị vệ còn lại không thể phản ứng lại ngay:
- Này, các ngươi đang làm trò quái gì thế?
- Không… không đúng, ngươi nhìn kìa, chân của bọn họ không chạm đất!
- Cái gì?
Ánh lửa mờ mờ làm ảnh hưởng đến tầm nhìn của mọi người, khi bọn họ nhận ra được có gì không ổn thì đã chậm.
Zoe và Betty như một cái bóng mờ chợt lóe lên, nhào về phía mấy thị vệ còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, mục tiêu đều là cổ họng lộ ra bên ngoài lớp áo giáp.
Cả một đêm gác dài đằng đẵng vốn khiến tinh thần của người ta thả lỏng, mà đối thủ của bọn hắn lại là những kẻ mạnh tương đương với những chiến sĩ mạnh nhất nhân loại —— người siêu phàm.
Joe không kiềm được mà đưa tay bụm miệng.
Chỉ vẻn vẹn chưa đến bao nhiêu nhịp thở mà bốn tên thị vệ còn lại cũng đều bị vặn gãy cổ, cơ thể cứng đờ ngã xuống ngổn ngang trên mặt đất.
Dựa vào sức mạnh và tốc độ áp đảo này, hắn chỉ từng nhìn thấy ở quân thần phạt!
Nhưng quân thần phạt rõ ràng là một đám quái vật không có suy nghĩ riêng, bọn chúng tay không xé xác kẻ địch không khó, nhưng để lẳng lặng, khéo léo xử lý đối thủ như thế này thì gần như là chuyện không thể làm được.
Hắc cũng nhìn thấy sự kinh ngạc tương tư trên gương mặt Hagrid.
“Các nàng có được sức mạnh hoàn chỉnh, là võ sĩ thần phạt chân chính.”
Trong đầu Joe vang lên những lời mà Sean từng nói.
Đây cũng là… kiệt tác của Roland Wimbledon sao?
Hắn không dám khẳng định, Giáo hoàng miện hạ là người hiểu rõ ràng nhất về bí mật này.
- Tiếp tục hành động theo kế hoạch.
Zoe nhìn sang Joe:
- Dù cho người mà ngươi muốn cứu còn sống hay đã chết đều không thể ở lại địa lao, đã rõ chưa?
- Ta… hiểu rồi.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, hai người xoay người chạy về phía cầu thang.
Bên trong cầu thang không có thị vệ trông coi, Zoe và Betty leo thẳng một mạch lên tầng bốn, chỉ thấy hai bên hành lang hẹp dài toàn là cửa phòng, chắc là chuẩn bị sẵn cho thị nữ hoặc người hầu gì đó. Mà ở cuối hành lang thì lại có một cánh cửa lớn bằng kim loại, tản ra màu đỏ sậm dưới ánh nến chập chờn.
- Đúng là cửa đồng đỏ này.
Zoe nhíu mày.
- Ngươi định làm sao?
Betty bĩu môi, nói:
- Nếu như bên kia cửa có khóa sắt, ta nghĩ là không phá mở được.
- Chuyện đó còn cần phải nói à? Nếu không có đường, vậy thì chúng ta một con đường là được.
- Ta cũng… nghĩ thế.
Betty đá bay cánh cửa gỗ nằm bên cạnh phòng ngủ lãnh chúa, sải bước tiến vào trong phòng.
- Á…
Một tiếng hét vang lên, thị nữ kéo lấy chiếc chăn che lại cơ thể chỉ quấn có một lớp vải lụa mỏng che lại nửa bộ ngực đang lộ ra ngoài:
- Ngươi, các ngươi là ai?
- Đáng tiếc, ta không có hứng thú với nữ.
Betty gỡ dây buộc ra, áo choàng tự trượt xuống, một cây súng trường đường kính to lớn lộ ra ở sau lưng:
- Nếu là đàn ông mặt mũi đẹp đẽ thì…
- Mấy lời này của ngươi sẽ chỉ càng làm nàng ta kinh hoảng thêm thôi.
Zoe thở dài, nắm cây súng shotgun trong tay:
- Một, hai…
- Ba!
Hai người chỉa họng súng vào vách tường, đồng loạt bóp cò.
Tiếng nổ súng đinh tai nhức óc liên tục vang lên, bức tường gạch bên trong hoàn toàn không chịu nổi sức công phá liên tục của đạn bốn mươi li, gạch vụn văng ra, trên tường nhanh chóng hiện ra hai hàng vết đạn nằm lung tung không trật tự.
Tiếp đó Zoe nghiêng người húc vào, nhào thẳng vào trong phòng ngủ lớn.