- Thuyền tới rồi, những người làm thuê! Đều bắt đầu hành động!
Zimbardi vung tay hô to nói.
- Ô ô ô!
Tộc nhân của thị tộc Fishbone như ong vỡ tổ xông lên bến tàu, bắt đầu bận rộn cuộc sống của từng người —— có người phụ trách cố định dây thừng, có người phụ trách làm ván cầu, tuy rằng nhìn qua loạn thành một đoàn, nhưng không có chút kéo dài, chỉ cần không lên thuyền, tư thế này cũng không kém hơn thủy thủ có kinh nghiệm bao nhiêu. Rất khó tưởng tượng vào một năm rưỡi trước, những người này ngay cả biển cũng không gặp qua vài lần, càng đừng nói đến làm loại chuyện này.
Rất nhanh, vật tư trên thuyền được khuân vác không còn.
- Zimbardi, bọn họ nói có thể lên hàng!
- Hàng đỏ hay là hàng đen, mỗi loại bao nhiêu thùng, ngươi hỏi rõ ràng chưa?
- Yên tâm, ta đều ghi trên mu bàn tay rồi!
- Được, vậy bắt đầu đi!
Là tên gọi tắt mà mọi người thường dùng, cả mũi đất Endless chỉ sản xuất ra một loại hàng hóa, đó là blackwater của sông Styx. Nhưng mà theo phạm vi khai thác mở rộng, người Sand phát hiện nó không chỉ có một loại màu sắc. Trong hai lòng chảo dưới lòng đất khác, xuất hiện nước sông Styx màu đỏ thẩm và màu xanh sẫm —— chúng nó cũng có thể đun, chỉ là tính chất và mùi vị khác biệt khá lớn. Bởi vậy vì để thuận tiện, mọi người bắt đầu dùng để thay thế blackwater, mà cách gọi này đã rất nhanh truyền lưu ra trong người phương bắc.
Zimbardi đã là lần thứ tư đến cảng Huge Celebration công tác.
Hắn nhớ rõ lúc đầu bước trên mảnh đất sa mạc hoang vu này, ý tưởng đầu tiên là nếu có thể sống sót, chống đỡ hết sau ba tháng này nhất định phải rời khỏi nơi này càng xa càng tốt. Nhưng vượt qua tưởng tượng của hắn chính là, một thành phố thật sự dần dần cắm rể ở cực nam nhất của sa mạc —— nếu là làm ốc đảo sống lại trở thành kỳ tích, cảng Huge Celebration như vậy quả thực có thể dụng thần tích để hình dung.
Sở dĩ mũi đất Endless trở thành nơi lưu đày, đúng là bởi vì nó trừ nguy hiểm ra không có gì cả, cho dù là thợ săn lão luyện nữa, cũng không thể nào một mình sống sót. Mà muốn ở đây thành lập một thành trấn mấy trăm người, thậm chí mấy nghìn người sinh sống, đối với người Sand mà nói cũng chỉ có Tam Thần mới có thể làm được.
Hắn vốn tưởng rằng đại tù trưởng đánh giá thấp uy của sa mạc sau khi thử thất bại, sẽ hoàn toàn xóa bỏ ý tưởng hoang đường này, nhưng không dự đoán được đối với sa mạc hoàn toàn không biết chút gì, ngược lại là bản thân người Sand đều cư trú ở đây mấy trăm năm.
Mũi đất Endless cũng không phải không có gì cả.
Chỉ là bọn họ chưa từng ý thức qua.
Đầu tiên vấn đề được khắc phục là nguồn nước.
Quan viên Bắc quốc mà tên là Concrete dẫn dắt bọn họ lập nên một hồ chứa nước liếc mắt không thấy điểm cuối —— đó là từng cái nhà kho thấp bao trùm bởi tấm màng mỏng màu đen, ngay từ đầu vẫn chưa nhìn ra có chỗ gì kỳ lạ, nhưng sau khi trăng máu kết thúc, người Sand phát hiện mặt trời lại thật sự có thể tách rời muối trắng xóa từ trong nước biển ra. Hơi nước trên tấm màng mỏng kết thành giọt sương, lại theo mặt nghiêng tụ vào trong rãnh ống, cuối cùng hợp lại chảy tới bể chứa. Ánh nắng càng mạnh, tốc độ tích nước lại càng mau, một cái hồ tuy rằng sản xuất nước ngọt không nhiều lắm, nhưng thêm mấy trăm hồ, lượng nước vô cùng khả quan.
Hiện giờ hồ chứa nước như vậy vẫn đang không ngừng mở rộng, chúng nó không chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu của người Sand, còn có thể vì con thuyền của thành Neverwinter cung cấp tiếp tế, xem như phá vỡ quan niệm sẵn có của người Sand và Mojin hình thành trăm năm.
Tiếp theo là vấn đề nhà ở.
Chỉ dựa vào lều trại không thể nào ngăn cản ánh nắng giữa trưa chiếu thẳng xuống, càng gần mùa hè thì càng như thế, nếu không có chỗ tránh nóng đáng tin cậy, có nước cũng không chống đỡ được bao lâu.
Tương truyền vật liệu đá của thành Ironsand đến từ chính cực Nam cảnh sa mạc hóa trước đây, đây cũng là nguyên nhân trên sông Silver có rất nhiều ốc đảo, lại chỉ có một thành phố.
Mà cách làm của người Bắc quốc vẫn lấy vật liệu ngay tại chỗ.
Bọn họ xây lên từng lò nung, dùng nước đen làm nhiên liệu, bổ sung vào phù sa vớt ra từ đáy biển, lại trộn lẫn cát vàng mịn vào sàng chọn qua, đốt thành từng khối gạch. Bởi vì nguyên liệu lấy không cạn, cảng Huge Celebration rất nhanh sở hữu một tốp nhà gạch, hơn nữa tường ngoài và trần nhà đều chọn dùng cách xây hai lớp, cho dù không bằng ốc đảo bóng cây che kín, cũng xem như có chỗ dung thân ổn định.
Cuối cùng là thức ăn.
Thuram trưởng lão của thị tộc Osha chỉ huy mọi người kéo mấy chục lưới đánh cá ở bên bãi bồi, mỗi khi thủy triều dâng lên, nước biển sẽ gặp nuốt hết toàn bộ lưới, mà đợi cho thuỷ triều xuống, “Ô caro” mà lưới đánh cá làm thành sẽ xuất hiện một đống lớn con mồi hiếm lạ cổ quái, ví dụ như cua biển, rắn biển, nhím biển gì đó. Ngay từ đầu Zimbardi vốn dĩ không dám đi ăn những thức ăn hình thù quái dị này, nhưng dưới sự uy hiếp bằng roi da của Thuram, hắn chỉ có thể cắn răng lựa chọn vâng theo.
Mà kết quả là bất ngờ phát hiện hương vị của mấy thứ này cũng không tệ lắm.
Cho dù lương thực chính vẫn phải vận chuyển từ thành Neverwinter đến, nhưng mà thức ăn của bọn họ đã phong phú hơn rất nhiều so với một năm rưỡi trước.
Sau khi ăn ở đều được giải quyết, tâm trạng của Zimbardi dần dần đã xảy ra biến hóa, đợi đến sau khi thời hạn điều động ba tháng kết thúc, hắn lựa chọn một bước mà bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc —— tiếp tục ở lại cảng Huge Celebration công tác.
Dù sao tiền công ở nơi này hậu hĩnh hơn không ít so với cảng Greenwater.
Đương nhiên trừ điều đó ra, hắn còn có một lý do khác.
…
Sau khi chứa đầy một con thuyền cuối cùng, bận rộn của hôm nay xem như đến giai đoạn kết thúc.
- Zimbardi, hôm nay vất vả cho ngươi.
- Đại ca, sáng mai gặp!
- Ta muốn đi chợ xem thử, ngươi muốn đi với ta không?
Bởi vì nhiều lần tham dự điều động, Zimbardi trở thành người phụ trách thị tộc Fishbone trên danh nghĩa, phàm là có nhiệm vụ gì, người đầu tiên Thuram tìm đó là hắn. Đối mặt với biến hóa như vậy, hắn thật sự có chút thụ sủng nhược kinh —— lúc còn ở ốc đảo Silver River, trong tộc hắn chính là một thành viên không chút nào thu hút, đừng nói phụ trách sự vụ gì, ngay cả người bằng lòng tiếp lời hắn cũng chưa mấy. Nhưng hiện giờ, không chỉ có hậu bối xem hắn thành dẫn đội, thậm chí còn có một vài cô gái vươn tay mời hắn. Điều này khiến hắn ngoài cảm kích đại tù trưởng, cũng thêm vài phần đắc ý.
Nhưng mà Zimbardi cũng không có nhận những lời mời này.
Bởi vì trong lòng hắn đã có bóng dáng một người.
- Nè, đợi ta với, Zimbardi!
Đang lúc hắn chuẩn bị rời khỏi bến tàu đi tìm Muri, một giọng nói quen thuộc truyền vào lỗ tai hắn.
Zimbardi nhịn không được nhếch miệng, hắn cười quay đầu lại, biểu cảm trên mặt đột nhiên cứng nhắc.
Người tới quả thật là Muri, cô gái đó luôn quấn một mái tóc lớn đen thui, một cô gái duy nhất ở trong tộc không biểu hiện ghét bỏ hắn.
Sau khi đứa con kiêu ngạo của trời Carlone rời khỏi đội điều động, Muri lại không lựa chọn rời khỏi, điều này cũng là một nguyên nhân lớn mà hắn kiên trì tiếp. Zimbardi vốn tưởng rằng bản thân có lẽ có cơ hội, nhưng hiện giờ hắn lại nhìn thấy đối phương kéo tay một người đàn ông chạy qua phía bản thân.
Hơn nữa người đàn ông đó còn không phải người Mojin và Sand!
- Muri, ngươi… và hắn…
Zimbardi lắp bắp nói.
- À!
Lúc này Muri mới chú ý tới hai người đang nắm tay nhau, vội vàng buông lỏng bàn tay ra, ngượng ngùng cười nói:
- Ta là vội vàng muốn mang hắn tới gặp ngươi, nên dọc đường mới nắm lấy hắn qua đây.
- Là… Là như vậy sao?
- Phù, vị tiểu thư này thể lực cũng thật tốt.
Người đó thở hổn hển mấy hơi:
- Ta muốn ngừng cũng không ngừng được, quả thực giống như bị một con bò hoang kéo đi… Người Mojin và Sand quả nhiên danh bất hư truyền.
Hắn đánh giá Zimbardi vài lần:
- Lời đầu tiên ta giới thiệu một chút vậy… Ta tên là Rex, đến từ Fiordland bên kia đại dương.
- Vừa thấy đã biết ngươi là người Fiordland.
Zimbardi cảnh giác che Muri ở phía sau:
- Ta không có di vật gì có thể thu hồi, ngươi đi đi!
Nếu nói cảng Huge Celebration cho tới nay đều là trạng thái vững bước phát triển, từng chút mở rộng địa bàn và nhân khẩu, vậy mà gần ba tháng này có thể nói hoàn toàn đánh vỡ sự bình yên. Mũi đất Endless giống như trong một đêm trở thành một tuyến đường thu hút, lượng lớn con thuyền Fiordland xuất hiện ở thành phố hải cảng mới ra đời này, cũng mang đến một loạt phiền phức.
Những dân đảo tự xưng là người thám hiểm hoặc là đào hầm chung quanh, hoặc là thu mua các loại đồ chơi kỳ quái từ đội điều động, trong nhất thời quậy cảng Huge Celebration đến hỗn loạn không chịu nổi. Không sai, sự lũ lượt kéo đến của bọn họ quả thật làm cho nơi này trở nên náo nhiệt vô cùng, dần dần hình thành chợ cũng khá được người Mojin hoan nghênh —— như vậy mọi người liền có thể dùng tiền lương đi mua một vài thứ mà bản thân thích, mà không phải đợi đến trở về cảng Greenwater mới có thể tiêu dùng. Nhưng càng khiến người ta ấn tượng khắc sâu, lại một chuỗi tin tức tiêu cực.
Ví dụ như người thám hiểm nào đó muốn xâm nhập sông Styx để điều tra, kết quả rơi xuống lòng chảo sống chết không rõ, cuối cùng thu thập cục diện rối rắm, cứu người trở về vẫn là người Sand của đội điều động.
Lại ví dụ như một vài người thám hiểm từ trong tay người Sand trắng trợn thu mua tảng đá và dụng cụ kim loại khả nghi, kết quả sử dụng là tiền giả, thế cho nên hai bên suýt chút nữa xảy ra xung đột bạo lực.
Quá đáng nhất chính là, thậm chí bọn họ duỗi tay đến nguồn sinh mệnh của cảng Huge Celebration —— bởi vì thèm muốn tấm màng mỏng kì lạ mà hồ chứa nước dùng, đỉnh lều của vài hồ chứa nước không cánh mà bay. Việc này cuối cùng kinh động đến Đệ Nhất Quân, sau khi bắt được phạm nhân trực tiếp áp giải đến thành Neverwinter, nghe nói chờ đợi bọn họ sẽ là lao dịch khu khai thác quặng mỏ cả đời.
Đúng là những phiền phức ùn ùn xuất hiện, khiến Zimbardi tràn ngập đề phòng đối với người Fiordland.
- Ta cũng không dự định thu hồi cái gì, bởi vì so với đầu cơ trục lợi, không làm mà hưởng, ta càng có khuynh hướng dựa vào năng lực của bản thân đạt được hơn.
Rex xoa tay nói:
- Đây cũng là cơ hội tốt nhất để xứng danh với hội Strange Things.