- Hờ…
Zimbardi giật giật khóe miệng, không thích đầu cơ trục lợi, không làm mà hưởng? Cho dù là thị tộc nhỏ, phần lớn đều từng nghe đến tên tuổi của người Fiordland —— không phải ai trong bọn họ cũng am hiểu hàng hải, nhưng gần như mỗi một người đều là thương nhân trời sinh, hơn nữa còn là kiểu người không có lợi không dậy sớm.
Bên trong thành Ironsand có không ít người Mojin bị lừa gạt, toàn bộ người Sand đều biết khi nói chuyện với bọn họ nhất định phải nâng cao một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, mà tất cả mọi chuyện xảy ra trong cảng Huge Celebration chính là minh chứng xác thực cho cách nói này. Đối mặt với lý do thoái thác của đối phương, hắn một chữ cũng không có ý định tin tưởng:
- Nói xong rồi hả? Ta còn việc phải làm, ngươi tìm người khác để xứng danh đi.
Nói xong, Zimbardi đưa mắt nhìn Muri, ra hiệu nàng rời đi cùng mình.
- Đợi đã!
Rex vội vàng hô lên:
- Không phải miễn phí, ta sẵn lòng dùng Kim Long để đền đáp —— cho dù cuối cùng có thu hoạch hay không!
- Zimbardi, ngươi nghe hắn nói xong đã.
Muri cũng bắt lấy tay của hắn, nói:
- Ta cảm thấy những thứ hắn làm thật sự rất thú vị, không hề giống một tên lừa đảo bình thường.
Cảm nhận thấy nhiệt độ từ lòng bàn tay đối phương truyền đến, trái tim Zimbardi kìm lòng không đặng mà đập thình thịch:
- Nhưng mà…
- Mười Kim Long! Chỉ cần ngươi nói cho ta biết vị trí cụ thể, ta sẽ cho ngươi mười Kim Long!
Có lẽ là muốn chứng minh mình không nói dối, Rex lấy Kim Long từ trong ngực ra đặt ở trước mặt:
- Đây là tiền đặt cọc! Nếu như ngươi có thể giúp đỡ đến cùng, ta sẵn lòng thanh toán thêm hai mươi miếng, thế nào!
Zimbardi hơi sững sờ, khiến người Fiordland bỏ tiền ra trước khi chưa nhìn thấy hàng đã là chuyện hiếm có lắm rồi, thế mà còn trả thù lao tổng cộng ba mươi Kim Long? Trong lòng thầm tính toán, hắn rõ ràng đây là một khoản lớn cỡ nào, nếu chỉ dựa vào làm công ăn lương, e rằng mười năm cũng không tích góp nổi.
- Ta cũng muốn mua mấy bộ quần áo mới cho bọn nhỏ trong tộc…
Muri chớp chớp đôi mắt to trong veo.
Dưới thế công của hai bên, cuối cùng Zimbardi bại trận:
- Được rồi, ta biết rồi. Nếu ngươi dám lừa chúng ta…
- Vậy cũng không gây ra tổn thất gì cho ngươi.
Rex ném Kim Long cho Zimbardi:
- Chỉ cần nói mấy câu đã có thể lấy được một Kim Long, không có mua bán nào có lời hơn thế này cả.
Quả nhiên, trong việc mê hoặc lòng người, người Fiordland thật sự rất lành nghề, Zimbardi tiếp lấy tiền vàng bay đến:
- Rốt cuộc ngươi muốn biết gì từ ta? Vì sao Muri lại ở cùng với ngươi? Xứng danh mà ngươi nói là có ý gì?
- Chuyện này cần nói lại từ đầu.
Rex hắng giọng:
- Chúng ta vừa đi vừa nói? Đầu tiên ta muốn hỏi, các ngươi có ấn tượng gì về biển cả?
- Ấn tượng?
Hắn chần chừ một lát:
- Mẹ của Tam Thần, nơi sinh ra vạn vật, còn cả… buồn vui thất thường.
- Ta cảm thấy rất thần bí.
Muri tràn đầy phấn khởi nói:
- Không người nào biết rõ nó rộng bao nhiêu, sâu bao nhiêu, ngay cả Cực Nam cảnh mà đến bây giờ vẫn có không ít khu vực chưa người nào đặt chân đến, nếu đổi là biển cả, chỉ sợ hơn nghìn năm cũng không cách nào thăm dò xong được?
- Các ngươi nói đều đúng, nhưng đối với người Fiordland thì ấn tượng rõ ràng nhất chính là —— kho báu.
Rex cười nói:
- Dưới đáy biển lặng lẽ trưng bày vô số báu vật, có Kim Long và Ngân Lang xếp thành rương, cũng có di tích cổ đại bị thất lạc… chúng nó không có bất kỳ cản trở nào, chỉ chờ mọi người đến nhặt, một đêm phất lên cũng chẳng có gì là lạ. Vì vậy nói, người nào có thể sở hữu kho báu này, người đó sẽ có thể trở thành người giàu có nhất thế giới!
- Nói thì đơn giản lắm.
Zimbardi khinh thường nói:
- Không có cản trở? Bản thân biển cả đã là một tấm chắn khổng lồ rồi, ngươi cũng không phải cá, sao có thể tùy ý lặn xuống đáy biển.
- Không sai, đây chính là vấn đề!
Giọng điệu của Rex mang theo chút hưng phấn:
- Tôn chỉ của hội Strange Things chính là biến thứ không thể thành có thể, lần này ta muốn chứng minh với tất cả mọi người, hội Strange Things không phải là tổ chức điên khùng, càng không phải là một hội hèn nhát! Mặc dù chúng ta không phải nhà thám hiểm, nhưng lại có ảnh hưởng không kém gì bọn họ… không, phải là còn nhiều hơn bọn họ!
- Ta không hiểu ý trong lời nói của ngươi…
- Một phát minh vĩ đại.
Người Fiordland không kịp chờ đợi nói thẳng ra:
- Ta gọi nó như thế, có nó, nhân loại sẽ có thể dừng lại dưới đáy biển trong thời gian dài giống như loài cá!
- Cái gì?
Zimbardi kinh ngạc nói.
- Khi ta nhặt vỏ sò, thật sự đã nhìn thấy bọn họ ở dưới nước rất lâu, vượt qua cực hạn nín thở của người bình thường.
Muri bổ sung nói:
- Vì vậy ta mới tiến lên hỏi thăm bọn họ đang làm cái gì.
Hóa ra là Muri tìm đối phương trước… trong lòng hắn hơi chua chua.
- Lúc ấy ta cũng rất bất ngờ, dù sao nghe đâu người Sand luôn sợ hãi tránh xa biển cả.
Rex nói tiếp:
- Những ngày này ta luôn tiến hành thí nghiệm lặn ở dưới biển, kết quả cực kỳ thành công. Không hề nghi ngờ, chắc chắn nó sẽ thay đổi toàn bộ giới mò vớt —— biến những công việc chỉ dựa vào may mắn trở thành một hạng mục thám hiểm mới mà người người đều có thể tham gia!
- Nếu đã thành công, vậy ngươi tìm ta làm gì?
Zimbardi nén xuống suy nghĩ vẩn vơ, không hiểu hỏi.
- Khụ khụ… là như vậy, ngài Zimbardi, thiếu hụt duy nhất của trang phục lặn chính là danh tiếng. Lần treo giải thưởng này của bệ hạ Wimbledon chính là cơ hội tốt nhất, vì vậy ta cần mò vớt được một số bảo bối thật sự —— có thể dẫn đến sự chú ý của vua của Greyfort trước những người khác.
Rex siết chặt nắm tay nói:
- Một khi có thể giành được danh hiệu vẻ vang do bệ hạ trao tặng, chắc chắn sẽ có vô số người xếp hàng tranh mua phát minh của ta!
Nói đến đây, người Fiordland dừng lại một lát:
- Nhưng nơi nào có thể ẩn chứa kho báu, chúng ta cũng không rõ ràng —— trong thông báo chiêu mộ của bệ hạ không quy định rõ ràng vật phẩm mong muốn, chỉ nói bất kỳ thứ gì trông vẻ kỳ lạ đều được. Nhưng rõ ràng báu vật có thể khiến cho bệ hạ cảm thấy hứng thú cũng không nhiều, chắc chắn những món đồ vặt vãnh lấy ra từ trong hố cát hay san hô không thể lọt vào mắt xanh của hắn, bởi vậy nhất thời chúng ta cũng không có cách nào tốt cả, chỉ có thể chậm rãi tìm kiếm dọc theo ven biển. Đúng lúc này, tiểu thư Muri mang lại một ánh bình minh cho chúng ta —— nàng nói ngươi từng nhìn thấy một thủy động kỳ lạ, vào ban đêm không có ánh trăng còn có thể nhìn thấy tia sáng xuyên thấu dưới đáy nước. Ta muốn biết nó ở nơi nào!
Nói cách khác, nguyên nhân chủ yếu dẫn đám người Fiordland này ùn ùn kéo đến là đại tù trưởng sao, Zimbardi đau đầu suy nghĩ:
- Ta đúng là tình cờ gặp được, nó ở dưới đáy một vách núi, hơn nữa chỉ khi thủy triều rút mới có thể mơ hồ nhìn thấy cửa động. Nhưng ngay cả như vậy, nó phải sâu vài trượng so với mặt biển, không ai biết nó sâu bao nhiêu, bên trong có cái gì —— có lẽ đây cũng chỉ là một hang động bình thường, ánh sáng đến từ đám sứa mà thôi.
- Yên tâm, cho dù không tìm được gì, ta cũng sẽ trả thù lao như đã giao hẹn.
Rex trả lời.
Khi nói chuyện, ba người đã đi đến một bãi cát không người bên ngoài hải cảng.
Nhưng lúc này trên bãi cát lại đứng đầy người.
- Đây đều là thủy thủ ta mời đến, không liên quan gì đến thí nghiệm, chủ yếu làm chút việc vặt.
Rex giới thiệu:
- Thật sự trợ giúp ta chỉ có hai người, Blindfold và Tallhat, bọn họ là trợ thủ của ta, cũng là một thành viên của hội Strange Things.
Đúng là cái tên kỳ cục... Zimbardi quét mắt nhìn một nam một nữ trong đám người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trang phục kỳ lạ trên người bọn họ
Nó có mũ an toàn to lớn bằng kim loại, nhìn vô cùng không hài hòa với cơ thể; hình như áo và quần liền với nhau, nghĩ như thế nào cũng thấy mặc thật phiền phức. Mà khiến người khác chú ý nhất chính là từ trong mũ an toàn thò ra hai ống dẫn —— chúng nó giống như hai sợi râu dựng thẳng đứng trên đỉnh đầu tôm biển, nhưng chiều dài vô cùng kinh người, phần cuối thì kết nối với cỗ máy cỡ lớn đen kịt.
Zimbardi từng nhìn thấy món đồ tương tự trên thuyền biển ở thành Neverwinter —— các thủy thủ gọi nó là động cơ hơi nước.
- Đó chính là thứ ngươi nói…
- Không sai.
Rex tràn đầy đắc ý nói:
- Chính là nó, tác phẩm kiệt xuất nhất của ta!