Ba ngày sau.
Zimbardi ngồi trên sàn treo, từ trong nước biển chậm rãi dâng lên.
- Cảm giác thế nào?
Vừa cởi mũ an toàn nặng nề ra, Muri đã hứng khởi tiến lên hỏi thăm:
- Thế giới dưới đáy biển thú vị không?
Cũng không khá hơn sa mạc là bao, mặc dù có rất nhiều động vật và thực vật hình thù quái dị sinh sống, nhưng không lúc nào có thể thả lỏng. Mỗi lần chìm xuống biển cả, luôn có loại cảm giác bị cắn nuốt, áp lực này ở khắp mọi nơi, quả thật khiến người ta nửa bước khó đi, ngay cả hít thở cũng hơi khó khăn —— mặc dù Zimbardi nghĩ như vậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Muri, hắn nuốt lại lời đã đến khóe miệng:
- Nói như thế nào nhỉ… phong cảnh rất đẹp.
- Thật tốt… nếu như ta cũng có thể đi xuống ngắm nhìn thì tốt rồi.
Muri cảm thán.
Nhìn đôi mắt to màu nâu nhạt của nàng, Zimbardi chợt nhớ đến một năm rưỡi trước, khi người trong tộc xuất phát từ cảng Greenwater tiến về sa mạc, nàng ở trên thuyền Stone cũng có vẻ mặt như vậy —— dưới tình huống chưa biết con đường phía trước ra sao, hoàn cảnh xa lạ không quen thuộc, nàng vẫn có thể dành chút tinh thần an ủi bản thân, trong một đám người hoang mang hốt hoảng, quả thật giống như khác loài.
Không biết vì sao, trong lòng hắn dâng lên chút bất an.
- Làm tốt lắm, biểu hiện của ngươi thật sự khiến ta kinh ngạc.
Sau đó Rex cũng được kéo lên khỏi mặt nước, hắn vỗ tay đi xuống khỏi sàn treo:
- Tính thăng bằng, lượng nuốt khí, mức độ bình tĩnh, cảm giác phương hướng —— những tố chất cần có khi lặn xuống nước đều xuất sắc đến vậy, đây rốt cuộc là thiên phú bẩm sinh của người Sand hay là ngươi vốn giỏi về việc này? Ta vô ý mạo phạm, khi nói chuyện với tiểu thư Muri nàng có nhắc đến, ngươi cũng không phải là chiến sĩ mạnh mẽ trong thị tộc.
Muri lè lưỡi với Zimbardi, quay người chạy đi nói chuyện với trợ thủ.
- Trong ốc đảo mà thị tộc Fishbone sinh sống có một đầm nước, khi còn bé mọi người đều thích so xem ai có thể lặn sâu hơn, vì vậy cũng không thể coi là không hề có chút kinh nghiệm nào.
Zimbardi bất đắc dĩ nói:
- Nhưng mà nàng nói không sai, cho dù so về mặt này, ta cũng không phải là người lợi hại nhất trong tộc —— nếu để Carlone đến thử, nói không chừng một ngày là đủ rồi.
- Carlone? Đó là ai?
- Người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của tộc, cho dù là đi săn hay là đọ sức, đều không kém người cùng thế hệ trong thị tộc lớn. Nhưng mà hắn chỉ tham gia vào đội điều động một lần, chắc hẳn bây giờ đang đảm nhận công việc ở cảng Greenwater… cho dù ngươi muốn tìm hắn thì cũng quá muộn rồi.
- Thật sao?
Rex nhún vai:
- Ta lại cảm thấy chưa chắc.
- Chưa chắc cái gì?
- Điểm này hắn mạnh hơn ngươi.
Người Fiordland chậm rãi cởi trang phục lặn ra:
- Muốn xâm nhập vào biển cả, trái lại kỹ thuật cũng không phải thứ cần thiết nhất, đầu tiên phải có một trái tim phóng khoáng.
- Trái tim… phóng khoáng?
Zimbardi giật mình nói.
- Tiếp nhận cái chưa biết, vượt qua chính bản thân, đây cũng là chênh lệch giữa đầm nước và biển cả.
Hắn nhìn về phía cảng Huge Celebration:
- Trong này đang xảy ra thay đổi không thể tưởng tượng nổi, ngươi nói vị Carlone kia lại chỉ đến đây một lần, chỉ riêng điểm này hắn đã kém xa ngươi rồi. Nếu người ta tìm là hắn, đoán chừng không chắc có thể thuyết phục hắn mặc trang phục lặn rồi xuống nước.
Zimbardi tức giận lườm hắn:
- Nếu như không phải Muri nói muốn ta thử một lần, ta sẽ không đồng ý với ngươi.
Vốn định dẫn bọn họ tìm đến thủy động, cầm mười Kim Long rồi rời đi luôn, về phần nhóm người này muốn làm gì thì đều mặc kệ, nhưng không ngờ Muri lại nổi lên hứng thú sâu đậm với bộ trang bị kì lạ kia. Khi biết được công việc mò vớt còn cần một người trợ giúp, nàng gần như lập tức giơ tay lên.
Rơi vào đường cùng, Zimbardi đành phải đồng ý trợ giúp hội Strange Things đến cùng, đích thân đi theo Rex tiến vào thủy động —— trước khi nghiệm chứng trang phục lặn có an toàn hay không, hắn căn bản không yên lòng cho Muri dùng cơ thể thử nghiệm nguy hiểm, huống hồ còn ở cùng một chỗ với một người Fiordland. Mặc dù biết một ngày nào đó nàng vẫn sẽ xuống nước, nhưng ít nhất rủi ro sẽ hạ thấp hơn nhiều.
- Ha ha ha.
Rex lơ đễnh cười nói:
- Nhưng cuối cùng ngươi đã vượt qua ranh giới này, bước ra một bước đến lĩnh vực mới, không phải sao? Có lẽ chính bởi vì như vậy, Muri mới càng thích ở bên cạnh ngươi nhỉ?
- Đợi đã, ngươi… ngươi nói cái gì?
- Sao vậy, ngươi không phát hiện sao?
Hắn chìa tay nhún vai nói:
- Khi cô gái kia trò chuyện với ta, tần suất tên của ngươi xuất hiện không phải cao bình thường thôi đâu. Nàng nói khi ngươi còn bé lá gan không lớn, thường bị người khác đánh đến ôm đầu khóc rống, nhưng lòng hiếu kỳ lại không nhỏ, chỉ là sau khi lớn lên thì bớt lại khá nhiều, cũng trở nên ít nói hơn hẳn.
Zimbardi giật giật khóe miệng:
- Nàng đúng là… cái gì cũng nói cho ngươi biết.
- Có lẽ người ngoài sẽ càng dễ nói ra hơn.
Rex nhếch miệng nói:
- Ta không hiểu rõ phong tục của người Sand —— có lẽ vũ lực cá nhân quả thật rất quan trọng, nhưng nói không chừng ngươi vẫn luôn coi thường chính mình.
- Rõ ràng ngươi không hiểu gì cả.
Zimbardi khẽ hừ một tiếng.
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại không có bao nhiêu phản cảm —— trên thực tế chính hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn lại trở nên thân quen với một người Fiordland đến vậy, rõ ràng ngay từ đầu là đề phòng đối phương đơn độc tiếp xúc với Muri nên mới bất đắc dĩ ở lại giúp đỡ.
Suy nghĩ cẩn thận, Zimbardi phát hiện trong lời nói cử chỉ của đối phương không hề có khinh thường, khi ở cùng nhau có loại cảm giác nhẹ nhõm bất ngờ, so với những quý tộc Bắc quốc tự cho mình là cao quý hay thương nhân Fiordland kia, có thể nói điều này là vô cùng khác thường. Có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này, Muri mới vừa rảnh rỗi là sẽ chạy đến căn cứ của hội Strange Things.
Sau khi do dự một lát, hắn đưa ra vấn đề này với Rex.
- Ngươi hỏi vì sao…
Rex ngẫm nghĩ:
- Cũng không có lí do gì đặc biệt, bởi vì kỳ thị khinh thường kia, chúng ta đã nếm đủ nhiều rồi.
Nếm… đủ nhiều? Zimbardi không khỏi ngẩn người, có thể dễ dàng đồng ý trả thù lao là ba mươi Kim Long, nhìn thế nào cũng giống người có địa vị và tài sản không ít? Khinh thường từ đâu mà đến? Chỉ là không đợi hắn hỏi tiếp, một tên trợ thủ đã đi đến:
- Thầy, đã vận hành thử toàn bộ thiết bị xong rồi, lúc nào cũng có thể bắt đầu chính thức lặn xuống.
- Sao vậy?
Rex nhìn về phía hắn:
- Đối với ngươi thì lặn xuống nước đã không còn là xa lạ rồi chứ?
Hắn đành phải nén xuống nghi ngờ trong lòng:
- Chỉ cần món đồ ngươi tạo ra này không có vấn đề.
- Đương nhiên, ta đã nghiên cứu gần mười năm, vì đảm bảo tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn nào, gần như đổ toàn bộ tài sản vào trong nó…
- Cái gì?
- Khụ khụ khụ —— không, không có gì, đừng để ý.
Rex quay đầu sang chỗ khác:
- Nếu đã như vậy ta tuyên bố, qua giữa trưa sẽ tiến vào thủy động, bắt đầu lần thám hiểm đầu tiên.
…
Nguyên nhân lựa chọn buổi trưa rất đơn giản, nếu ống dẫn khí đã có thể thỏa mãn yêu cầu về chiều sâu, vậy đảm bảo tầm nhìn trở thành chuyện lớn hàng đầu trong việc lặn xuống nước. Mà bây giờ đúng lúc mặt trời chiếu thẳng xuống đỉnh núi, gần như là rọi thẳng xuống mặt biển, đáy biển sâu hơn năm mươi mét cũng có thể vừa nhìn đã rõ, càng đừng nói đến thủy động ở giữa vách đá.
Nếu như chờ đến nhá nhem tối, khi thủy triều xuống mới hành động, trái lại dễ bị mất phương hướng.
- Ta chờ ngươi ở lối vào.
Rex đội mũ an toàn lên rồi giơ ngón tay cái, ngồi vào trong sàn treo, dần chìm vào biển lớn trước.
Khoảng một khắc sau, trợ thủ Blindfold gật đầu với Zimbardi:
- Đến lượt ngươi.
Zimbardi hít sâu một hơi, đội mũ an toàn nặng nề lên trên đỉnh đầu, Muri đi lên trước xoáy đầu tiếp nối giúp hắn sau đó dán vào trên mặt mũ an toàn lớn tiếng nói:
- Cố lên, ta ở chỗ này đợi ngươi trở về.
Hắn nhìn chăm chú nàng một cái rồi quay người đi đến sàn treo.
Cùng với tiếng vang dội của động cơ hơi nước, Zimbardi dần dần lặn xuống dưới, mặt biển màu xanh lam cuồn cuộn bọt nước cách hắn ngày càng gần, dần dần chiếm giữ toàn bộ tầm mắt của hắn. Trong nháy mắt như vậy, hắn sinh ra ảo giác không phải mình đang lặn xuống, mà là biển cả chủ động nghênh đón hắn, muốn cắn nuốt hắn.
Một cảm giác sợ hãi quen thuộc lại xuất hiện trong lòng.
Nhưng chỉ kéo dài chưa đến một hơi, hắn đã điều chỉnh xong.
- Tiếp nhận cái không biết, vượt qua chính bản thân.
Tái hiện ở trong đầu, ngoài ánh mắt lấp lánh của Muri ra thì còn có lời nói của Rex.
Zimbardi thở dài, đón nhận cái ôm của biển cả.Trong chốc lát, toàn bộ thế giới biến thành màu lam trong vắt, ánh nắng từ đỉnh đầu rơi xuống, giống như vô số con rắn màu vàng đang bơi lội.
Sau khi chậm rãi chìm xuống hai mươi mét, sàn treo dừng hoạt động.
Một cửa động sâu hoắm như đang phun trào ra những luồng khí lạnh xuất hiện trước mặt hắn.