Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1123

Chương 1123
Chương 1123

Rex đã đến từ trước duỗi hai ngón tay ra, đầu tiên là chỉ vào đỉnh đầu, sau đó chỉ vào nơi sâu trong thủy động.

Zimbardi giơ tay ra hiệu đã hiểu.

Rex gật đầu, xoay người đi vào trong động.

Hắn thì ngẩng đầu, chăm chú nhìn ống dẫn khí lơ lửng trên đỉnh đầu đối phương, đi lại dưới nước ba ngày ngoài việc quen thuộc thao tác cơ bản của trang phục lặn ra thì cũng học được ngôn ngữ tay và chi tiết quá trình lặn dưới nước. Trong đó việc bất cứ lúc nào cũng phải quan sát hai ống dẫn khí là quan trọng nhất, đây cũng là một trong những nguyên nhân việc mò vớt cần hai người hợp tác.

Là con đường duy trì hít thở, một đầu khác của ống da kết nối với ống bơm khí của máy chủ động cơ hơi nước, vừa rót khí vào trong vừa hút khí ra bên ngoài, khiến cho không khí trong mũ an toàn luôn luôn giữ trạng thái thông suốt. Cho dù ống này bị hư hại hay bị tắc nghẽn, hậu quả đều không thể tưởng tượng nổi. Bởi vậy khi đi qua địa hình phức tạp và thay đổi phương hướng, nhất định phải đặc biệt chú ý.

Sau khi thấy đỉnh động không có chướng ngại nào có thể uy hiếp đến ống dẫn khí, Zimbardi cũng cất bước nhảy lên, chui vào trong thủy động.

Tiếng sóng cuộn trào bên tai lập tức giảm đi rất nhiều, hắn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xì xì từ van khí truyền đến và tiếng tim đập của mình.

Có lẽ là sau khi đi về phía trước được hơn mười mét, ánh sáng ngày càng âm u, nhìn bóng lưng mơ hồ của Rex ở phía trước, hắn cảm thấy mình như đang bước về phía vực sâu.

Đúng lúc này, mặt đất dưới chân bỗng nhiên nâng cao lên, từ đoạn đường bằng biến thành dốc thoải.

Không đến nửa khắc, Zimbardi nhìn thấy mặt biển đã không còn ánh sáng vàng lấp lánh nữa, thay vào đó là tối tăm giống như màn đêm tĩnh lặng.

Đi theo Rex chậm rãi nổi lên khỏi mặt nước, hắn không khỏi nín thở, chỉ thấy một hang động to lớn hiện ra trước mặt hai người. Hơn phân nửa bóng hình của nó đều khuất trong bóng đêm, chỉ có một khu vực nhỏ trên mái vòm bị ánh sáng của nước biển chiếu rọi, lộ ra sóng ánh sáng lăn tăn màu lam thăm thẳm.

Thủy động này lại là một con đường liên kết bên trong và bên ngoài?

Hắn cố hết sức bò lên bờ, đang định tháo mũ an toàn xuống, lại bị Rex ngăn lại.

Người Fiordland lấy một ngọn đèn dầu chống nước từ trong túi ra, châm lửa lên bấc đèn rồi quan sát, một lúc lâu sau mới cởi mũ an toàn xuống:

- Phù… xem ra nơi này cũng không phải một tử địa.

- Có… gió?

Sau khi cởi mũ an toàn xuống, Zimbardi lập tức cảm nhận được hơi lạnh xẹt qua hai gò má.

- Ừ, có lẽ hang động còn tồn tại một lối ra khác.

Rex hưng phấn nói:

- Như vậy, khả năng tìm được báu vật ở nơi này sẽ lớn hơn mấy phần, vận may của chúng ta thật sự không tồi.

Trái lại Zimbardi cũng không hứng thú nhiều với việc có thể tìm được đồ tốt hay không, hắn để ý hơn cả là tình huống an toàn trong động. Không ngờ bên dưới sa mạc lại sẽ hình thành một địa hình động rỗng như vậy, đây quả thật đã vượt qua lẽ thường. Độ sâu bọn họ lặn xuống không vượt qua hai mươi mét, cho dù có tầng nham thạch nhưng chắc chắn sẽ không quá dày, làm như thế nào mà những hạt cát lỏng lẻo kia có thể chống đỡ được một hang động to lớn thế này? Liệu mái vòm có sụp xuống hay không? Những thắc mắc này đều khiến hắn mơ hồ cảm thấy bất an.

Chờ sau khi rời khỏi nơi này, vẫn nên báo cáo phát hiện này cho người Greyfort mới tốt, Zimbardi thầm nghĩ, mặc dù hơi có lỗi với hội Strange Things, nhưng nơi này cách cảng Huge Celebration không xa, hắn không muốn xảy ra bất kỳ chuyện bất trắc gì.

- Hình như gió thổi từ hướng kia đến.

Rex đặt mũ an toàn ở bên cạnh đầm nước, nhấc ngọn đèn dầu lên nói:

- Chúng ta qua xem thử đi.

Zimbardi đành phải rút đao đeo bên hông ra, chậm rãi đi theo.

Nhưng thăm dò càng sâu, hắn càng cảm thấy hang động này kỳ lạ.

Cũng không lâu lắm, nham thạch dưới chân đã biến thành đất đai xốp mềm, sau đó là những bụi cỏ xanh thay thế rêu xanh trơn ướt, giống như nơi này không phải lòng đất, mà là ốc đảo Silver River.

- Không thể tưởng tượng nổi, thế mà lại có thể mọc ra thực vật lá xanh.

Rex thán phục hô lên:

- Ta còn tưởng rằng dưới lòng đất không có ánh sáng chỉ có nấm và rêu sinh sống.

- Hay là… chúng ta trở về đã.

Zimbardi chần chừ nói:

- Ta cứ cảm thấy nơi này…

Nói được một nửa, hắn bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

- Cảm thấy nơi này như thế nào?

Một lúc lâu mà Rex không nghe thấy câu trả lời, không nhịn được nhìn về phía sau:

- Hả? Ngươi đang nhìn cái gì… một đóa hoa?

Zimbardi chỉ cảm thấy hô hấp cũng dồn dập hơn mấy phần, bên chân của hắn có một đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ, cánh hoa màu tím nhạt, lá cây mỏng như cánh ve, giống như khẽ niết một cái là sẽ vỡ nát.

- Đây là… Hoa Thần Sứ…

- Rất hiếm thấy?

- Không… nó đã từng mọc ở khắp nơi.

Zimbardi nhỏ giọng nói:

- Mặc dù ta chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng trong truyền thuyết liên quan đến sứ giả Tam Thần có nói, loại hoa này trải rộng khắp vùng duyên hải, giống như một dải gấm màu tím, cũng là biển hoa lộng lẫy nhất Cực Nam cảnh.

- Trong sa mạc… có biển hoa?

Rex giật mình nói.

- Tương truyền rằng rất lâu trước đây nơi này cũng không phải là sa mạc, mà chính là một vùng trải đầy cây cối, thảo nguyên và sông suối giống như phía bắc.

Hắn lắc đầu:

- Nhưng mà sau khi sứ giả Tam Thần rời đi, khắp nơi mới dần dần sa mạc hóa, biến thành dáng vẻ như bây giờ. Nhưng điều ta muốn nói không phải cái này, trong truyền thuyết có ghi chép vô cùng chi tiết về hoa Thần Sứ, một khi nó đã cắm rễ thì sẽ không cách nào di chuyển, đây cũng là nguyên nhân trong ốc đảo không có biển hoa. Nó hẳn phải đã tuyệt chủng rồi mới đúng...

- Thì ra còn có chuyện như vậy.

Người Fiordland chậc chậc lưỡi:

- Có lẽ nguyên nhân là bởi vì sa mạc hóa không ảnh hưởng đến động rỗng dưới lòng đất này, vì vậy mới khiến cho hoa Thần Sứ trùng hợp cắm rễ ở đây sống sót được.

Thật sự là như vậy sao… cảm giác kỳ lạ trong lòng Zimbardi càng thêm mãnh liệt, chẳng biết tại sao, đi trong thế giới mờ tối này, hắn lại có cảm giác như đi trên ốc đảo.

Mà hoa màu tím ở xung quanh cũng dần dần mọc dày hơn, hoàn toàn không giống như ngẫu nhiên mọc trên mặt đất.

Ngay khi hắn do dự có nên tiếp tục tiến lên phía trước hay không, bỗng nhiên dưới chân truyền đến tiếng răng rắc nho nhỏ.

Sau đó là một tia sáng dịu nhẹ từ trong bùn đất tỏa ra, chiếm sáng phạm vi mấy mét xung quanh.

- Xảy ra chuyện gì?

Rex kinh ngạc hỏi.

- Hình… hình như ta giẫm lên cái gì.

Zimbardi nuốt một ngụm nước miếng:

- Hình như là tấm ván gỗ.

- Chẳng nhẽ là bẫy rập?

Hắn vội vàng cúi người, dùng tay rẽ hoa cỏ ở bên cạnh chân ra:

- Đây là ha, ha ha… ha ha ha…

Lúc này nghe thấy tiếng cười vang vọng trong động, Zimbardi cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên:

- Có gì đáng cười, này, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc là thứ gì đã chứ!

- Ha ha ha, là báu vật! Chúng ta tìm được báu vật rồi!

Rex kích động nói:

- Ngươi mau nhìn xem!

Sau khi hắn phủi toàn bộ bùn đất đi, Zimbardi kinh ngạc nhìn thấy, ánh sáng chính là đến từ vật ở dưới chân, đó là một tấm bia đá chôn một nửa dưới đất, bên trên lan tràn vô số đường vân, dày đặc giống như vân tay. Ánh sáng lấy chân của hắn làm trung tâm rồi bắn ra xung quanh, làm nổi bật thân bia hệt như bạch ngọc. Mặc dù trông tính chất có vẻ cứng rắn, nhưng cảm giác nó mang lại thì giống như một tấm gỗ mục nát, hơi dùng sức một chút thì sẽ lún xuống, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi thường thức có thể hiểu được.

Càng không thể tưởng tượng chính là, một khi dịch chuyển chân đi chỗ khác, mặt ngoài thân bia sẽ dần dần trở về hình dáng ban đầu, đồng thời ánh sáng cũng tiêu tán đi, phảng phất như tất cả những gì vừa nhìn thấy đều là ảo giác.

- Còn có báu vật nào thần kỳ hơn thứ này!

Rex giẫm đi giẫm lại lên bia đá, hết sức phấn khởi nói:

- Nếu như có thể đưa thứ này cho vua của Greyfort, danh hiệu nhà thám hiểm vẻ vang, chắc chắn ngoài ta ra thì sẽ không thể là ai khác.

- Nhưng mà… nó cũng lớn quá.

Zimbardi khó xử nói, chỉ từ một phần nhỏ lộ ra có thể thấy được, rất có thể toàn bộ bia đá còn lớn hơn hai người bọn họ cộng lại, muốn dời nó từ trong thủy động này ra ngoài, chắc chắn không phải chuyện đơn giản.

- Cách là do con người nghĩ, chỉ cần cố gắng động não, chắc chắn có thể tìm ra cách. Hoặc chúng ta có thể đi tìm một cửa ra khác của hang động?

Rex bỗng nhiên dừng lại:

- Hình như chỗ kia còn có một tấm.

Zimbardi tiến về phía trước mấy bước theo ánh mắt của hắn, quả nhiên lại giẫm lên một tấm bia đá giống vậy. Mượn nhờ ánh sáng nó phát ra, càng nhiều vật thể màu xám trắng xuất hiện trong biển hoa.

- Đây cũng có, kia cũng có…

Hai người lần theo những bia đá này đi mấy chục mét, lúc đầu còn đếm số lượng, nhưng rất nhanh sau đó đã bỏ đi suy nghĩ này.

Chỉ trong một đoạn ngắn ngủi, hoa Thần Sứ càng ngày càng bị nhiều bia đá bao trùm, cho dù bọn họ đặt chân ở nơi nào, nơi nó đều sẽ có ánh sáng lóe lên.

Mãi đến khi xuất hiện vách tường to lớn ngăn trước mặt hai người.

- Chúa ơi…

Rex khiếp sợ hô lên.

Zimbardi cũng cảm nhận được hơi lạnh, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh sáng dịu nhẹ chiếu rọi, dáng vẻ của bức tường đá dần dần hiện rõ. Bọn họ phát hiện, đây cũng không phải là tường gì, mà chính là vô số thân bia chất thành một ngọn núi nhỏ.

Trong chúng nó có cái thiếu hụt không đầy đủ, có cái đứt thành mấy đoạn, nhưng đa phần hình dáng đều là một khối hộp hình chữ nhật hoàn chỉnh, nói là bia cũng không quá đáng. Nhưng khi chúng nó ngổn ngang lộn xộn xếp vào cùng một chỗ, lại mang cho Zimbardi cảm giác khác thường.

Quan tài được chôn cất.

Bình Luận (0)
Comment