- Ta cảm thấy… chúng ta nên rời đi rồi.
Im lặng một lúc lâu, Zimbardi lẩm bẩm nói.
Toàn bộ nơi này đều lộ vẻ quỷ dị, ở càng lâu càng cảm thấy ngột ngạt, cho dù khi ở đáy biển cũng không cảm thấy khó chịu như vậy.
Cho dù là ánh sáng dịu nhẹ dưới chân, hay là ngọn đèn dầu trong tay, đều chỉ có thể chiếu sáng phạm vi mười mét xung quanh, mà xa hơn thì chỉ một màu đen kịt —— trong mắt Zimbardi, chút ánh sáng này không chỉ không mang lại yên lòng, trái lại còn là báo hiệu của một nguy hiểm nào đó. Điều này cũng giống với bọn họ hoàn toàn bại lộ ở ngoài sáng, nhưng lại không hề biết gì về nguy hiểm bên trong bóng tối.
Sự thật là, cho đến bây giờ hai người bọn họ vẫn chưa hề nhìn thấy biên giới thật sự của hang động này.
- Đi?
Giọng nói của Rex hơi run rẩy:
- Ngươi đang nói gì vậy… ta dám thề, đây chắc chắn là cảnh tượng kỳ lạ ngay cả Thunder đại nhân cũng chưa từng thấy. Di vật cổ đại? Không… nó căn bản chính là một khu di tích.
- Di tích sẽ không di chuyển, sau này có thể đến nữa.
Zimbardi vắt óc khuyên nhủ:
- Trợ thủ của ngươi, và cả hội Strange Things… đều đang ở bên ngoài chờ tin tức tốt của ngươi đấy.
Vừa nhắc đến hội Strange Things, Rex lập tức bình tĩnh hẳn:
- Ngươi, ngươi nói không sai, ta nên mang tin tức tốt này về trước, cùng san sẻ với mọi người mới đúng.
- Vậy mau chóng xuất phát thôi.
- Đợi… đợi một chút, khó khăn lắm mới đến được nơi này, cũng không thể tay không trở về.
Hắn móc một con dao găm trong túi đeo bên hông ra, đục lên một tấm bia đá:
- Yên tâm, làm việc này tốn không nhiều thời gian. Ngươi cũng nhét ít đồ vào trong túi, ít nhất có thể coi như chứng minh rằng chúng ta quả thật đã có phát hiện.
Rơi vào đường cùng, Zimbardi đành phải làm theo, dù sao về bản chất thì đối phương là chủ thuê của hắn, nếu đã tiếp nhận công việc hai mươi Kim Long này, tất nhiên cũng phải gánh vác mạo hiểm tương ứng.
Có lẽ nơi này chỉ trông như kỳ lạ mà thôi, hắn âm thầm tự an ủi mình, xung quanh có tối một chút, nhưng có lẽ cũng không có cái gì.
- Soạt, soạt, soạt…
Mỗi một lần Rex vung đao xuống đều sẽ phát ra tiếng giống như tiếng kim loại ma sát với tảng đá, trong hang động yên tĩnh này lại càng đặc biệt chói tai.
Zimbardi còn chú ý đến, mỗi khi dao găm cắt vào thân bia, ánh sáng điểm tiếp xúc tỏa ra cũng sáng ngời hơn rất nhiều, thậm chí còn đến mức độ chói mắt.
Hắn lắc đầu, kéo lại lực chú ý về bên mình.
Thời điểm như thế này, Zimbardi thật sự không có tâm trạng tốn sức trong việc cắt bia đá, trong vách tường được đắp lộn xộn còn rải rác đầy đồ đá kì lạ, có lẽ là công cụ người vận chuyển để lại, chỉ là thời gian trôi lâu nên mới mục nát thành dáng vẻ hiện giờ. Hắn tiện tay chọn mấy tấm nhét vào trong túi đeo bên hông, như vậy, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ đối phương giao phó.
- Soạt, soạt, soạt…
Người Fiordland vẫn tập trung đục thân bia, mà bên tay hắn đã có năm sáu miếng đá vụn nhỏ chừng cái móng tay.
- Ê, như thế này là đủ rồi…
Khi Zimbardi đang định giục hắn một câu, bỗng nhiên bên tai bắt được một âm điệu không nhịp nhàng.
Cũng là tiếng vang soạt, soạt, soạt, nhưng càng nhỏ vụn hơn, giống như có mấy tên Rex đang đục bia đá vậy…
Đây là… tiếng vang?
Không đúng! Hắn ý thức được, vị trí hai người chưa từng thay đổi, sao trước đó chưa từng nghe thấy âm thanh gì, bây giờ lại đột nhiên có tiếng vang rồi?
- Rex.
- Sắp xong rồi, đây là miếng cuối cùng.
- Ngươi dừng lại đi đã…
- Cho ta thêm nửa khắc…
- Dừng lại cho ta!
Hắn gần như là gầm lên.
Rex không khỏi sững sờ, dao găm dừng ở giữa không trung, tiếng va chạm chói tai lập tức dừng lại. Nhưng âm thanh sột soạt nhỏ vụn vẫn còn, đồng thời giống như đang đến gần bọn họ.
Lần này Rex cũng phát hiện có chỗ không ổn, hắn vừa nhét đá vào trong túi vừa nhìn xung quanh nói:
- Đó là cái gì?
Lúc đặt câu hỏi, nơi xa đột nhiên lóe lên ánh sáng trắng xen kẽ nhau.
Dưới ánh sáng chiếu rọi, Zimbardi thấy được thứ đang đến —— chính là bọ cạp sa mạc đã trưởng thành. Cái càng của nó to chừng cánh tay, kim móc ở đuôi vểnh lên cao khoảng ngang eo, không thể nghi ngờ mũi kim màu xanh lục óng ánh chứa đầy chất độc, một khi bị đâm trúng, dưới tình huống không có thuốc giải, nhiều nhất chỉ chống đỡ được nửa khắc.
Đáng chết, nhất định là âm thanh đục khoét quấy rầy đến nó! Hắn gắng gượng kiên trì giơ đao đeo bên hông ra trước ngực:
- Ngươi từ từ lùi về phía sau, ánh mắt không được rời khỏi bọ cạp.
Đối với võ sĩ Mojin kiệt xuất thì bọ cạp sa mạc cũng không được coi là đối thủ khó nhằn, trí khôn của bọn chúng rất thấp, tốc độ cũng không nhanh, kim độc là thủ đoạn tấn công có uy hiếp lớn nhất, cũng là nhược điểm của nó, chỉ cần đâm không trúng một lần, thanh đao đeo bên hông sắc bén sẽ có thể một phát cắt đứt phần đuôi.
Vấn đề chính là, cho dù nhìn từ mặt nào thì hắn cũng không được coi là một võ sĩ kiệt xuất.
Mặc dù từ nhỏ đã chấp nhận huấn luyện liên quan, nhưng hắn vừa không tham gia kết nhóm săn bắt, cũng chưa từng thật sự chiến đấu với bọ cạp sa mạc.
Chỉ có thể thử một lần thôi.
Chờ đến khi Rex hoàn toàn biến mất ở sau lưng hắn, hắn mới khẽ nói:
- Bây giờ cúi đầu nhìn, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được cử động lung tung.
- Ta… ta biết rồi.
Sau khi có được câu trả lời, Zimbardi cũng hơi nghiêng cơ thể.
Ngay khi ánh mắt dời đi, bọ cạp sa mạc phát động tấn công —— mặc dù không nhìn thấy, nhưng tiếng sột soạt vang lên dồn dập cho thấy đối phương đang nhanh chóng vọt về phía hắn.
Đây cũng là tập tính của bọ cạp sa mạc, yêu thích tìm kiếm cơ hội trong lúc giằng co, một khi phát hiện con mồi hơi không chú ý để lộ sơ hở thì sẽ lập tức tiến hành công kích.
Bình tĩnh!
Zimbardi hơi cúi người, đặt đao ở bên trái, tay phải nhẹ nhàng đặt lên chuôi đao, đây chính là thức mở đầu khi rút đao của người Sand —— nhìn như không đối mặt với kẻ địch nhưng toàn bộ khu vực bên phải cơ thể đều nằm trong phạm vi lưỡi đao có thể đánh chém.
Khi âm thanh bò đến của bọ cạp sa mạc gần như kề cạnh bên tai, hắn bỗng nhiên lướt sang ngang một bước, sau đó rút đao chém ra!
Một luồng sáng thăm thẳm lóe lên.
Tầm mắt còn chưa nhìn thẳng trở lại, trong tay đã truyền đến lực cản yếu ớt.
Đó là cảm xúc giống như khi lưỡi đao xẹt qua cỏ lau rỗng ruột.
Theo đó là tiếng vang giòn giã, bọ cạp sa mạc đâm vào tấm bia đá, móc đuôi đã đứt làm đôi.
Zimbardi di chuyển lưỡi đao, trực tiếp cắm vào khe hở giáp xác ở phía sau đầu bọ cạp.
Mục tiêu vô lực lắc lư vài cái, thoáng chốc đã ngã rạp xuống đất.
- Lợi hại…
Rex thở phào nhẹ nhõm:
- Không hổ là người Sand Mojin lấy đi săn để sống…
- Vẫn chưa xong!
Zimbardi cắt ngang nói:
- Âm thanh vừa rồi không giống như là một con bọ cạp sa mạc phát ra!
Ở đâu? Kẻ địch sẽ xuất hiện từ nơi nào? Hắn cảnh giác nhìn khắp xung quanh —— nơi này trải đầy bia đá, cho dù là từ hướng nào thì cũng nên có ánh sáng mới đúng!
Nhưng xung quanh chỉ có một màu đen kịt.
Ngoài đỉnh đầu.
Gặp quỷ rồi! Hắn đột nhiên nhận ra chỗ sơ sẩy của mình, trong bóng đêm ánh sáng dịu nhẹ bắt mắt hơn bất kỳ thứ gì, nhưng đối với nơi đã bị chiếu sáng, ánh sáng mới xuất hiện sẽ rất dễ dàng bị xem nhẹ.
Ngay khoảnh khắc Zimbardi ngẩng đầu lên, một bóng đen đã nhào xuống dưới.
Mục tiêu là người Fiordland đằng sau hắn!
Trong lúc vội vàng, việc duy nhất hắn có thể làm chín là xoay người giơ chân đá Rex bay ra ngoài.
Bọ cạp sa mạc gần như là rơi xuống sát ngay cơ thể của Rex.
Bằng vào bản năng được huấn luyện nhiều năm, Zimbardi nhìn cũng không thèm nhìn, dứt khoát giơ đao chém xuống, chém đầu con bọ cạp thành hai nửa.
- Phù.
Hắn thở dài một hơi:
- Vẫn may bắt kịp… này, ngươi vẫn tốt chứ?
- Khụ khụ… ta, ta có lẽ…
Nhưng chưa nghe xong câu trả lời của đối phương, từ sau vách tường lại càng truyền đến nhiều tiếng sột soạt. Ngay từ đầu còn có thể nghe thấy chút khoảng cách, nhưng sau mấy hơi thở thì đã dày đặc hệt như thủy triều, đồng thời còn kèm theo tiếng vang trầm lắng, giống như có quái vật khổng lồ nào đang bò đến bên này.
Hai người nhìn nhau, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
- Chạy, chạy mau!
Zimbardi giơ tay bắt lấy Rex vẫn đang sững sờ, quay người chạy về phía cửa động.
Một lát sau, ánh sáng chói mắt từ sau lưng tỏa ra, chiếu rọi toàn bộ hang động sáng như ban ngày!
Trong ánh sáng tỏa ra rực rỡ này, Zimbardi thấy được một con bọ cạp sa mạc to đến kinh người, chỉ riêng con mắt của nó đã to như cái đĩa ăn, giáp xác thì thô to chắc nịch giống như đá ngầm. Không thể nghi ngờ, những đặc trưng này đã nói rõ thân phận người đến —— đó chính là Thiết Giáp Cự Hạt chúa tể mặt đất, một trong những tế phẩm của Tam Thần trong truyền thuyết.
Dưới sự chèn ép từ thân hình khổng lồ của nó, vách tường do bia đá tạo thành trở nên sáng rực, thậm chí sáng chói khiến cho người ta không mở mắt nổi.
Thì ra là vậy.
Cuối cùng Zimbardi cũng hiểu rõ vì sao rõ ràng trong hang động không hề có ánh sáng chiếu vào mà cỏ xanh vẫn có thể mọc ra khắp nơi trên mặt đất, cùng với ánh sáng ngẫu nhiên xuất hiện trong hang động biển vào ban đêm là từ đâu mà đến.
Hóa ra Thiết Giáp Cự Hạt coi nơi này là hang ổ của mình.