Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1125

Chương 1125
Chương 1125

- Phù, phù phù… cuối cùng… đến rồi…

Khi đầm nước nhỏ kia lại xuất hiện trước mặt hai người, Zimbardi cảm thấy toàn thân thả lỏng.

Cảm ơn Tam Thần, cảm ơn con của mặt đất và mẹ của biển cả, hắn thầm nhẩm trong lòng. Lúc này trong động đã sáng ngời, điều này cũng khiến cho hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn. Đồng thời khi càng đến gần biển cả, khoảng rộng của hang động càng thu hẹp, giống như miệng một cái hũ, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Thiết Giáp Cự Hạt không đuổi theo đến cùng.

Nhưng đây vẫn không phải là an toàn tuyệt đối.

Hắn không quên tiếng bò sát giống như thủy triều kia, cho dù toàn bộ bọ cạp sa mạc của mũi đất Endless đều tập trung ở nơi này, hắn cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc. Zimbardi chỉ biết rằng bất cứ lúc nào những kẻ săn mồi này cũng có thể vượt qua bức tường đá, lần theo mùi vị đuổi theo xé bọn họ thành mảnh nhỏ.

May mắn là bọ cạp không biết bơi, chỉ cần trốn xuống biển lớn, bọn họ có thể thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm.

- Mau, mau đội mũ an toàn lên!

Zimbardi giơ tay tóm lấy mũ lặn trên mặt đất, gấp rút chụp lên trên đầu.

Nhưng hắn lại phát hiện, người Fiordland lại không hề nhúc nhích.

- Này, sao ngươi lại ngẩn ra như vậy!

- Ngươi… đi trước đi.

Rex đưa lưng về phía hắn, nhỏ giọng nói.

Đi trước? Zimbardi ngẩn người, đáng chết, không phải tên này vẫn còn nhớ đến những di vật phát sáng đó đấy chứ?

Cơn giận dữ xông lên tận đầu, bước nhanh tiến lên phía trước, giơ tay kéo lấy bả vai đối phương:

- Có phải ngươi điên rồi hay không? Biết tình huống hiện giờ như thế nào không?

Nửa câu còn lại bỗng nhiên nghẹn lại trong cổ họng, Zimbardi kinh ngạc nhìn ngực của Rex, chỉ thấy phần áo được chế tạo từ da mềm và màng ruột bị rách ra một lỗ hổng, hai bên còn dính vài vết máu.

- Trang phục lặn của ngươi…

- Rách rồi.

Rex gắng gượng nhếch bờ môi nứt nẻ, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:

- Con bọ cạp sa mạc cuối cùng kia không đâm trúng ta, nhưng càng của nó sượt qua áo ta.

Người Sand chợt im lặng, vết thương ở ngực đối phương không lớn, chỉ nứt chút da thịt, nhưng trang phục lặn xuất hiện hư hại đồng nghĩa với việc nước biển sẽ đi dọc theo đường cổ chảy vào trong mũ an toàn của hắn.

Một lúc lâu sau, Zimbardi mới lên tiếng:

- Nếu như chỉ dùng ống dẫn khí…

Rex cười gượng lắc đầu:

- Trừ phi chúng ta cách mặt nước rất gần, nếu không thì sức lực khi hít vào của ngươi phải lớn như ống bơm khí mới được.

Hai đường ống phải được kết nối với nhau mới có thể duy trì thăng bằng.

Điểm này, đối phương đã sớm nói với hắn rồi.

Vì vậy trước đó khi trả lời câu hỏi của hắn, đối phương mới do dự như vậy.

Chỉ sợ lúc này người Fiordland cũng đã ý thức được tình cảnh của mình.

Rex cởi túi đeo bên hông xuống, đưa đến trước mặt hắn:

- Đây là hàng mẫu của bia đá, nhờ ngươi giao nó cho trợ thủ của ta, cứ nói là ta đã phát hiện ra thứ không kém hơn Thunder đại nhân.

Zimbardi chú ý thấy ngón tay hắn đang run nhè nhẹ.

- Trợ thủ của ngươi… còn trang phục lặn dự bị không?

- Chỉ có hai bộ này, từ vật liệu được chọn đến khâu may vá, làm ra một bộ quần áo cần ít nhất nửa năm.

Rex hít một hơi thật sâu, nhìn ra được, hắn đang cực kỳ cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình:

- Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, trên thực tế dọc đường chạy ra, ta đã nghĩ hết tất cả những cách có thể nghĩ ra rồi, kết quả là không có trang phục lặn thì sẽ không thể nào đi từ trong hang động ra ngoài. Có lẽ, đây là vận mệnh...

- Vận mệnh?

- Người của hội Strange Things… không thể trở thành nhà thám hiểm thực thụ.

Hắn cắn bờ môi:

- Nhân lúc con bọ cạp còn chưa đến, ngươi mau đi đi! Chỉ cần có thể mang tin tức trở về, cho dù ta không cách nào có được danh hiệu nhà thám hiểm, nhưng chắc chắn tên của ta cũng sẽ gắn liền với phát minh này mà truyền khắp Fiordland!

Zimbardi nghiêng đầu nhìn đầm nước, im lặng một lát rồi chậm rãi nói ra:

- Ta từ chối.

- Hở?

Rex không thể tin nổi trừng lớn mắt.

- Ngươi còn nợ ta hai mươi chín Kim Long đấy. Nếu như ngươi chết, ta đòi ai bây giờ?

Hắn tức giận nói:

- Thỏa thuận này chỉ có ngươi ta và Muri biết, ta không cảm thấy trợ thủ của ngươi sẽ thanh toán số tiền kia, từ cách ăn mặc của bọn họ cũng có thể thấy được, hai người kia cũng không khá hơn người Sand ta chút nào.

- Chỉ là do bây giờ bọn ta không có tiền thôi!

Rex kháng nghị nói:

- Vì, vì mua sắm động cơ hơi nước từ Greyfort… tiêu tốn vượt qua dự trù mà thôi… chờ đến khi danh tiếng của trang phục lặn truyền ra, chắc chắn sẽ có rất nhiều thương hội đến tranh mua, khi đó căn bản không cần lo lắng vấn đề tiền bạc!

- Nhưng vấn đề là ở đây, số tiền này không liên quan đến ta, thậm chí rất có thể cũng sẽ không liên quan đến ngươi.

Zimbardi ném túi đeo bên hông và mũ bảo vệ xuống đất:

- Ngươi cảm thấy nếu mình biến thành phân và nước tiểu của con bọ cạp, những người bên ngoài kia sẽ còn giữ vững cách nói trang phục lặn là do ngươi phát minh sao? Chỉ cần hơi thay đổi cách nói là có thể có được cả danh và lợi, không có chuyện nào có lời hơn chuyện này. Vì vậy không chỉ tổn thất mất trắng hai mươi chín Kim Long của ta, mà rất có thể nguyện vọng của ngươi cũng sẽ không thực hiện được.

- … Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Trong lòng Zimbardi thầm đọc gì đó một lượt, sau đó thở dài một hơi:

- Người Mojin không thích bị thiếu nợ, cũng không thích thất tín với người khác, ước hẹn cũng đã ước hẹn, cho dù đối phương là vua của Greyfort hay là người Fiordland, ta đã đồng ý thì sẽ giúp đến cùng, không sai chứ?

Rex không khỏi sửng sốt:

- Nhưng ngươi muốn như thế nào…

- Nhìn đầm nước đi.

Hắn cởi trang phục chống nước trên người xuống:

- Ngươi không phát hiện nó nhỏ đi rồi sao?

Lúc này Rex mới chú ý đến, xung quanh đầm nước xuất hiện một vòng đá xanh ướt nhẹp, đó cũng chứng minh mặt nước đang hạ xuống.

- Biển Swirling đã đến lúc thủy triều xuống, nói cách khác, khoảng cách chúng ta cần vượt qua cũng rút ngắn:

Zimbardi nói từng câu từng chữ:

- Nếu như tất cả thuận lợi, sau khi chúng ta bơi ra khỏi thủy động, chỉ cần nổi lên mười mét là có thể được cứu. Mặc trang phục lặn là không thể nào làm được chuyện này, nhưng cởi sạch toàn bộ, bao gồm cả đá ngươi thu thập được thì sẽ có cơ hội. Bây giờ cởi quần áo ra đi.

- Cởi, cởi quần áo?

- Không sai, muốn chống đỡ được đến khi thủy triều xuống thấp nhất, chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng ngăn cản bọ cạp sa mạc, mà cách tốt nhất chính là phóng hỏa.

Zimbardi gật đầu:

- Nhưng nơi này hơi nước đầy đủ, hoa cỏ cũng không dễ dàng bén lửa, bởi vậy cần có vật dẫn lửa.

Hắn chỉ vào ngọn đèn dầu:

- Dầu mỡ cùng với thuộc da, hắn là có thể khiến cho lửa cháy một trận rồi.

Rex im lặng thật lâu:

- … Đừng thử, không thể nào thành công.

- Vì sao?

- Ngươi căn bản không cách nào phán đoán được khi nào thủy triều mới xuống đến thấp nhất, cứ mỗi một mét mực nước biển, khoảng cách đi qua thủy động đều sẽ tăng gấp mấy lần. Tùy tiện hành động sẽ chỉ hao hết tất cả không khí trong thủy động dài dằng dặc.

Trên mặt hắn mang theo đau đớn nói:

- Hơn nữa quan trọng nhất là, ta hoàn toàn không biết bơi! Rất buồn cười đúng không, rõ ràng là người Fiordland, cho dù say sóng thì vẫn tốt hơn thế này! Chính bởi vì ta không biết bơi, ta mới không cách nào dấn thân vào biển cả, trở thành nhà thám hiểm thực thụ giống như những người khác!

- Ta đã sớm nhìn ra rồi, từ khi lặn xuống nước.

Zimbardi bình tĩnh nói.

- Cái… gì?

- Lên xuống toàn bộ nhờ vào sàn treo, đi lại dưới đáy biển vụng về không chịu nổi, không có bộ trang phục này, chỉ sợ ngay cả nước ngươi cũng không xuống nổi.

- Nếu ngươi đã biết, sao còn nói muốn bơi ra ngoài?

- Bởi vì ngươi không cần bơi, chỉ cần nín thở phối hợp với ta là được, có lẽ quá trình đi sẽ rất đau đớn, thậm chí mất đi ý thức, nhưng chỉ cần ngươi không cử động lung tung, ta có thể mang ngươi ra ngoài.

Zimbardi chậm rãi nói.

- Chỉ dựa vào một mình ngươi?

Rex tỏ ra không dám tin.

- Ta đã nói với ngươi rồi nhỉ, ốc đảo ta sinh sống khi còn bé có một đầm sâu, tất cả mọi người đều thích so tài xem ai có thể lặn xuống sâu hơn.

Zimbardi ngẩng đầu lên:

- Từ trước đến giờ ta không phải là người ưu tú nhất trong tộc… nhưng đó cũng không phải là ta cố gắng hết sức, mà là ta sợ hãi.

- Sợ… hãi?

- Ừm, nó giống như một cái miệng lớn, khiến ta cảm thấy lặn xuống sâu hơn chút nữa thì sẽ bị hút vào. Vì vậy ta luôn để lại chút sức lực, còn vờ như đã kiệt sức ở trước mặt mọi người... dần dà, ngay cả bản thân ta cũng tin tưởng điều này.

Hắn nhìn thẳng Rex:

- Ngươi nói ta vẫn luôn coi thường chính mình, có lẽ đúng là như vậy, cho nên ta muốn thử một lần, rốt cuộc cực hạn của mình nằm ở đâu.

- Giống vậy, không biết bơi sẽ không cách nào rời đi? Ngươi chắc chắn đó là cực hạn của ngươi sao?

Zimbardi lớn tiếng nói:

- Ngươi thật sự không coi thường bản thân sao!

Rex bất giác siết chặt nắm đấm.

- Ít nhất ngươi không hề sợ biển cả, ở điểm này, ngươi tốt hơn ta nhiều.

Zimbardi cong khóe miệng:

- Như thế nào? Muốn đánh cược một lần với ta hay không? Nhà thám hiểm mà... không mạo hiểm sao có thể coi là nhà thám hiểm?

Một lúc lâu sau, khói dày đặc khiến người ta sặc sụa gần như đã lấp kín toàn bộ hang động.

Mà đầm nước trước đó, bây giờ cũng dần dần rút vào trong thủy động, vừa vặn cung cấp chỗ cho hai người ở.

Tiếng bò sột soạt của bọ cạp sa mạc đã mơ hồ truyền đến từ trong khói bụi trước mặt.

Giống như thủy triều cuốn đến.

Hai người nhìn nhau, hiểu rõ đây là thời khắc cuối cùng rồi.

- Đi thôi, nhà thám hiểm vinh dự.

Zimbardi thở sâu một hơi, kẹp Rex chui vào trong nước.

Nước biển mát lạnh hòa làm một thể với hắn.

Giống như tất cả đều trở về lúc bé thơ.

Nhưng lần này bên cạnh hắn đã không có Carlone hay người trong tộc khác.

Người duy nhất hắn phải vượt qua là chính bản thân mình.

Bình Luận (0)
Comment