- Khả năng của… điện hạ Tilly cũng không phải là bay, phải không?
Nightingale lẩm bẩm.
- Ừm, mặc dù ma thạch phi hành cũng có thể giúp nàng bay lên, nhưng mang theo vật nặng lớn như vậy thì không được.
Roland nhìn số hiệu Unicorn lượn trên đỉnh đầu nói:
- Sao vậy?
- Mặc dù đã nghe ngươi nói rất nhiều lần, cũng đều đã quan sát hình vẽ và thí nghiệm động cơ đốt trong, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi... con người thật sự có thể dựa vào sức lực của vật bên ngoài mà bay giống như chim chóc.Trên mặt Nightingale mang theo cảm khác:
- Rõ ràng đây chỉ là một đống kim loại và cây gỗ ghép lại với nhau.
- Đúng thật chỉ là kim loại và cây gỗ, nhưng người ghép chúng nó lại với nhau lại là bản thân chúng ta.
Roland khẽ mỉm cười nói:
- Hai tay, ma lực, và cả tri thức... vì vậy cũng không thể gọi là sức lực của vật bên ngoài.
- Mỗi người... đều có thể bay lên giống nàng sao?
Nightingale khẽ nói:
- Cũng bao gồm cả ta.
- Ừ, mỗi người, cũng bao gồm cả ngươi.
Roland khẳng định. Đối với Nightingale thì bầu trời cũng không xa lạ gì, nàng từng ngồi khinh khí cầu, cũng từng cưỡi Macy, nhưng đứng trước làm điều mình muốn, tự do khống chế mà bay lên thì rõ ràng những cái kia đều chẳng là gì. Dù là Nightingale có ma lực còn như vậy, huống hồ những người bình thường không hề có năng lực đặc biệt? Sức hấp dẫn của việc ngao du khắp trời, từ khoảnh khắc mọi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì đã hãm sâu vào trong đó, không cách nào kiềm chế được rồi.
Cái người tiên phong của hội Strange Things chính là minh chứng chính xác nhất.
Ba mươi phút sau, Unicorn vững vàng hạ xuống đường bay.
- Cảm thấy thế nào?
Roland chạy về phía Tilly đang rất hưng phấn, hỏi.
- Chiếc máy bay này thật sự quá tuyệt vời!
Ánh mắt nàng sáng lên, nói:
Chỉ riêng cảm giác đã linh hoạt hơn số hiệu Seagull không biết bao nhiêu lần. Nói thật... mặc dù năng lực khống chế gió của Wendy không kém, nhưng vẫn luôn rất khó hoàn toàn ăn khớp với suy nghĩ của ta, mà cái này thì khác biệt. Khi bay thì tốc độ, lên xuống, sang bên, mỗi một chi tiết nhỏ đều nằm trong khống chế của ta, có thể gọi là di chuyển theo ý muốn, giống như tay với chân!
Hở... di chuyển theo ý muốn, giống như tay với chân? Trong lòng Roland không nhịn được xấu hổ toát cả mồ hôi, mặc dù số hiệu Unicorn tham khảo rất nhiều phương án thiết kế máy bay hai cánh đã hoàn thiện, nhưng về bản chất nó vẫn là một cỗ máy có kỹ thuật đơn sơ, máy bay nguyên hình mang tính chất kiểm tra. Bánh lái đều nhờ vào tay thao tác, độ cao tốc độ đều nhờ vào cảm giác, có thể thuận lợi bay lên đã là tiến bộ cực lớn rồi. Nếu như không phải hiểu rõ chiếc máy bay này, nghe thấy miêu tả của Tilly, hắn còn tưởng rằng đối phương đang lái một chiếc máy bay chiến đấu hiện đại có telex hơn bốn độ với sự hỗ trợ của máy tính điều khiển chuyến bay đấy.
Có lẽ đây chính là đại lão.
- Thế là… Đã thỏa mãn rồi?
Hắn vẫy tay với quản lý kho chứa máy bay:
- Hôm nay đến đây…
- Ngươi đang nói gì vậy, ca ca.
Tilly cắt ngang lời:
- Ba mươi phút sao có thể thỏa mãn?
- Vậy ngươi hạ xuống…
- Vì để nói một tiếng với ngươi đó. Ngươi còn rất nhiều việc phải làm, không phải sao?
Nàng xua xua tay:
- Đi đi, không cần ở nơi này trông coi ta, ta còn rất nhiều cách bay muốn thử.
Nhìn bóng lưng rời đi mang đầy hào hứng hớn hở của đối phương, Roland bất đắc dĩ lắc đầu.
Máy bay không xảy ra trục trặc ngay từ đầu đã coi như đạt đến mức độ mong muốn rồi, dựa theo trình độ của Tilly, hẳn là rất nhanh có thể quen thuộc đặc tính mới của Unicorn. Cộng thêm bất cứ lúc nào nàng cũng có thể tự bay thoát ra máy bay, mình quả thật không cần phải cứ nhìn chằm chằm mãi.
- Xem ra ngươi bị ghét bỏ rồi.
Nightingale cười trên nỗi đau của người khác, nói.
- Ngươi cũng nói nhiều vậy.
Roland liếc nàng một cái:
- Đi thôi.
Nightingale cười, bắt lấy hắn trốn vào sương dày.
…
Vừa trở lại đại sảnh của tòa thành, thân vệ tiến lên nghênh đón:
- Bệ hạ, Biên Thùy Thành thứ ba đưa tin đến nói, nhiệm vụ ngài giao phó đã có kết quả cơ bản.
- Ồ?
Roland nhướng mày nói:
- Báo cáo ở đâu?
- Bên kia nói, hi vọng ngài có thể đích thân đến một chuyến.
Xem ra món đồ hai người kia phát hiện ở cảng Huge Celebration cũng không phải mấy câu là có thể nói rõ ràng, hắn suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ta biết rồi, bây giờ lên đường thôi.
Sau khi đi xuống lòng đất, Celine đã chờ hắn trong đại điện.
Nàng duỗi xúc tu phụ ra, đưa hai phần hàng mẫu ra trước mặt Roland.
- Số lượng đầy đủ… đại khái là bao nhiêu?
Ồ… đúng là không khách khí, cho dù hàng mẫu đưa đến không lớn, nhưng mấy nghìn khối cũng có thể phủ kín sàn nhà căn phòng này rồi, hắn thầm nghĩ, như vậy cho thấy, việc khai quật “di tích góc biển” là chuyện bắt buộc phải làm, hơn nữa còn phải càng nhanh càng tốt.
- Ta sẽ đi thu thập cho ngươi, thế loại kia thì sao?
- Phân tử phóng xạ.
Celine lấy một khối bia đá được cắt lát từ trong bình bên phải ra, đưa vào trong tay Roland.
- Với… hạt cát…?
Roland kinh ngạc nói.
- Ừm.
Hắn vuốt ve hàng mẫu trong tay, lặng im suy ngẫm một lát rồi mới lên tiếng:
- Cũng không thể nói như vậy.
- Chẳng nhẽ ngài biết thứ này là cái gì?
- Cũng không phải, nhưng mà thoáng nhớ đến những thứ khác…
Roland chậm rãi nói:
- Nếu vật chất đã là tổ hợp của nguyên tố, như vậy ngoài bản thân nguyên tố ra thì kết cấu cũng là một yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến tính chất của nó. Chúng ta cảm thấy kỳ lạ, chỉ bởi vì hiểu biết quá ít mà thôi.
Cũng giống như nguyên tố cacbon, khi kết cấu khối tứ diện được gọi là kim cương, có được cường độ cực cao, mà khi kết cấu phân tầng hình lục giác thì lại là than chì, giòn đến độ có thể dùng tay bẻ gãy. Nếu xé bỏ một tầng thì sẽ là hidrocacbon, có được tính dẫn điện cực tốt, nhưng hai tầng hidrocacbon chồng lên nhau, cũng xoay quanh nhau với một góc độ rất nhỏ, nó sẽ xảy ra thay đổi hoàn toàn khác biệt —— biến thành vật cách điện. Mà hạ thấp nó đến một nhiệt độ nhất định rồi rót nguồn điện vào, nó sẽ chuyển hóa thành chất siêu dẫn.
Từ đầu đến cuối, đều chỉ là một nguyên tố cacbon biến hóa tạo thành.
Đây cũng là sự thần bí của tài liệu.
Trên thực tế cho dù là đời sau, cũng chỉ vén lên được một góc nhỏ bé trong thế giới vĩ mô, trong lĩnh vực tối tăm không có lý luận chỉ dẫn này, những chuyện mọi người làm không có gì khác biệt với nghìn năm trước —— sắp xếp tổ hợp, tùy cơ tìm kiếm cho dù nguyên tố phổ biến nhất, khi hòa vào làm nhau cũng có thể xuất hiện hiện tượng khiến người ta khiếp sợ.
Bia đá phát sáng cũng vậy, các lớp phủ của Sylvia cũng vậy, có lẽ cũng không phải bởi vì ma lực mà thần bí.
Mà là bởi vì mọi người hiểu biết quá ít mà thần bí.