- Hiểu biết quá ít… sao?
Xúc tu nhỏ ở toàn thân Celine rủ xuống, giống như rất xúc động:
- Quả thật là vậy, ta ở tổ chức Quest càng lâu thì càng cảm thấy mình biết rất ít. Còn cả những sách vở ngươi mang từ thế giới trong mơ trở về, đều khiến ta mở rộng tầm mắt. Nghe ngươi nói như vậy, có lẽ ta không nên dùng không thể tưởng tượng nổi để hình dung nó —— bởi vì có thứ đồ còn không thể tưởng tượng nổi hơn nó nhiều.
- Ồ? Là cái gì?
- Chúng ta đó.
Celine khẽ cười nói:
Theo như cách nói trong sách, không phải mọi người đều do rất nhiều nguyên tố cấu thành sao? Cacbon, nitrogen, hidro… cũng không khác biệt cây cối là bao. Nhưng chúng ta có thể khóc có thể cười còn có thể suy nghĩ, còn thần kỳ hơn phát sáng nhiều.
- Ta cũng đọc quyển sách kia rồi, nhưng thế nào cũng rất khó tin tưởng.
Nightingale thở dài nói:
- Không hề muốn thừa nhận chút nào, về bản chất làn da trên cơ thể ta không khác gì vỏ cây sần sùi.
- Có lẽ đây chính là thần bí trong kết cấu mà bệ hạ nói.
Celine nhìn về phía Roland, nhưng hắn không nói tiếp nữa.
- Bệ hạ?
- Này, ngươi sao vậy?
Lúc này Roland mới hồi phục tinh thần:
- Celine, câu nói trước đó của ngươi là gì?
- Chúng ta còn thần kỳ hơn bia đá?
- Chính là như vậy…
Hắn cảm thấy một suy nghĩ đang hiện ra vô cùng sống động trong đầu:
- Liệu có thể đó cũng không phải là sản phẩm do người nào đặt ở nơi đó làm kỉ niệm, mà chúng nó chính là bản thân người Match?
- Ý của ngươi là…
Giọng điệu của Celine hơi kinh ngạc.
- Người Match chính là bia đá, thứ chúng ta nhìn thấy chính là cơ thể còn sót lại của chúng nó.
Roland trả lời rõ ràng từng câu từng chữ, đồng thời cơ thể cũng không kìm nổi mà rùng mình. Không sai, một thể sinh mệnh hoàn toàn mới, hoàn toàn khác biệt với sinh vật nguyên tố cacbon —— sinh vật nguyên tố silic.
Ban đầu hắn còn chưa nghĩ đến mặt này, nhưng một khi suy nghĩ hiện ra, không chỉ có thể giải thích được một số đặc điểm của bia đá phát sáng, mà một số bức họa trên tường còn sót lại trong thần miếu cũng có một tầng ý nghĩa sâu xa hơn.
Đầu tiên, vì sao trên thân bia có nhiều đường vân như vậy? Không chỉ mặt ngoài, bên trong cũng giống như vậy —— nếu như đều là công nhân khắc ra, như vậy cho dù là Anna đã thức tỉnh Blackfire, cũng không thể dễ dàng làm được trong thời gian ngắn, càng đừng nói đến việc, theo như lời người phát hiện ra nơi này, mỗi tấm bia đá đều như vậy.
Nếu suy nghĩ theo khía cạnh khác, những thứ kia đều do bản thân chúng nó mọc ra, vậy chẳng phải quá là bình thường rồi sao.
Có lẽ trong đường vân từng có dòng máu chảy cuồn cuộn không dứt, khi dòng máu bị dồn nén, silic oxi hóa sinh ra hiệu ứng điện cục bộ —— mà những tín hiệu điện này trộn chung với nhau, cuối cùng tạo thành tư duy. Mặt khác thông qua một cơ chế nào đó điện lưu có thể chuyển hóa thành ánh sáng mắt thường nhìn thấy được, như vậy chúng nó sẽ có khả năng trao đổi với bên ngoài.
Roland không khỏi nghĩ đến ao hồ do dòng máu tạo thành và hợp thể người Match to lớn ở bức họa trên tường...
Nếu chỉ suy xét từ tính ổn định, dầu tất nhiên thích hợp hơn nước.
Lại nghĩ sâu hơi một chút, có lẽ tộc Radiate —— kẻ địch lớn nhất của người Match cũng không phải vô duyên vô cớ sinh lòng sùng bái đối với vật chất có tính phóng xạ.
Bức xạ mạnh có thể sinh ra quấy nhiễu đối với mạch điện, thậm chí khiến “thiết bị điện tử” mất tác dụng —— nói không chừng đây mới là nguồn gốc tín ngưỡng của tộc Radiate!
Roland giống như nhìn thấy một bức tranh khiến cho người ta rung động đang chầm chậm bày ra trước mặt hắn.
Vì tranh đoạt di vật Thần Minh mà hai văn minh khác hẳn nhau phát động quyết chiến cuối cùng ở Cực Nam cảnh, một bên bị tiêu diệt hoàn toàn, máu tươi chảy xuống tạo thành sông Styx và đầm lầy Choker. Nhưng bởi vì cơ thể không bao giờ mục nát, nghìn năm sau vẫn tồn tại bia mộ được chôn cất dưới lòng đất. Một bên khác giành được thắng lợi, nhưng lại không rõ tung tích, ngoài di tích trong núi Cage và tế điển khối lập phương ma thuật ra thì biến mất còn triệt để hơn. Người đời sau chỉ có thể thông qua mấy bức họa trên tường miêu tả thế sự xoay vần mà suy đoán chuyện đã từng xảy ra trong lịch sử.
Đây quả thật là điều khó mà tin nổi!
- Bia đá phát sáng cũng là thể sinh mệnh giống như chúng ta?
Celine do dự nói:
- Thứ cho ta nói thằng, ta rất khó mà tưởng tượng rằng khối lập phương này có ý thức của riêng mình, còn có thể tự do hành động… ngươi có chứng cứ gì nữa không?
Roland nén lại chấn động dưới đáy lòng, khẽ lắc đầu:
- Đây chỉ là suy đoán của cá nhân ta, rất có thể sự thật sẽ hoàn toàn trái ngược, bởi vì từ góc độ tiến hóa cho thấy, chuyện như vậy gần như không thể nào xảy ra.
Sinh mệnh sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào, ở mức độ rất lớn là được quyết định bởi hoàn cảnh thai nghén ra nó. Cho dù là ma quỷ hay là tà thú, dù sao vẫn được coi như là sản phẩm trong vòng sinh vật, nhưng sinh vật nguyên tố silic? Đây hoàn toàn là một con đường tiến hóa khác, dưới tình huống dùng chung một môi trường tự nhiên, nghĩ như thế nào cũng không nên xuất hiện hai loại sinh vật khác hẳn nhau về mặt kết cấu bản chất.
- Nhưng theo như cách nói của ngươi thì lại hoàn toàn phù hợp với nội dung của bức họa trên tường...
Celine im lặng một lát:
- Nếu đã như vậy, trước hết cứ đặt câu đố sang một bên. Ta cảm thấy chỉ cần tiếp tục thăm dò xuống dưới, cuối cùng sẽ biết câu trả lời thật sự —— dù sao chỉ có như vậy, mọi người mới thật sự trưởng thành.
- Nghe rất có lý nha…
Nightingale bĩu môi.
- Đây cũng là một trong giáo điều của tổ chức Quest.
Celine cười:
- Lại nói, ta cũng làm một số thí nghiệm về phản ứng phát sáng của bia đá, vốn định thử dùng nó để thay thế cho ma thạch dùng để chiếu sáng, nhưng kết quả cũng không lý tưởng.
- Không được… sao?
Roland cau mày nói, khi hắn vừa cầm được báo cáo, suy nghĩ đầu tiên nảy ra chính là thay thế đèn đuốc. Dù sao chịu sự hạn chế của phát điện, bây giờ bóng đèn chỉ tồn tại ở nhà máy và một số ít khu nhà xung quanh, muốn phổ biến việc chiếu sáng vào ban đêm vẫn là một công trình gian khổ. Nếu như bia đá có thể làm đèn, vậy không thể nghi ngờ sẽ mang lại tiện lợi cực lớn cho sự nghiệp dân sinh, giáo dục của thành Neverwinter.
- Không phải không được, chỉ là vô cùng phiền phức, mời bệ hạ xem.
Nàng lấy hai miếng hàng mẫu ra —— rất rõ ràng, đây là mảnh vỡ bia đá đã được cắt hai lần, một miếng mỏng như trang giấy, một miếng khác thì không khác đậu hũ là bao. Celine đồng thời xiết chặt chúng nó, hai chùm sáng lập tức từ xúc tu phụ bắn ra, tấm đá mỏng phát ra ánh sáng hơi chói mắt, mà tấm dày thì tương đương với ma thạch. Chừng mười giây sau, khối trước đột nhiên mờ xuống, không phát sáng được nữa, khối sau thì kiên trì được thêm nửa phút.
- Hai tay ta đều dùng sức lực như nhau.
Roland lập tức hiểu rõ ý của đối phương:
- Mức độ và thời gian phát sáng của nó có liên quan đến hình dạng và thể tích bản thân.
- Đúng là như vậy.
Celine điểm một cái vào xúc tu chính:
- Mảnh vỡ bia đá không cách nào luôn luôn phát sáng, thể tích càng nhỏ, tắt càng nhanh. Mặc dù về sau có thể chậm rãi khôi phục, nhưng cần thời gian rất lâu —— nếu như ta muốn dùng chúng nó chiếu sáng toàn bộ đại điện dưới lòng đất, như vậy chỉ sợ phải bày mấy trăm tấm bia đá hoàn chỉnh, cũng phải chất mấy trăm kilogam sắt thép đè lên trên thân bia. Sau khi ánh sáng hao hết, còn phải chuyển những sắt thép kia xuống. Cộng cả hai thứ lại với nhau, chắc chắn là một quái vật khổng lồ.
Nếu làm nguồn sáng cố định, lại lợi dụng tổ hợp ròng rọc nâng cao vật nặng, cũng có thể coi như một cách làm có thể chấp nhận được, nhưng đúng là rất rườm rà. Roland nhìn mảnh vỡ đã mất đi ánh sáng, trong lòng như nhưng suy nghĩ... thể tích càng nhỏ càng dễ biến hình, nhưng đồng thời thời gian phát sáng cũng ngắn vô cùng, quả thật không khác gì chợt lóe lên...
Chờ chút, chợt lóe lên?
Ánh mắt hắn bỗng nhiên lóe sáng.
Có lẽ công cuộc khai phá bia đá sẽ duy trì rất lâu, nhưng bây giờ hắn đã nghĩ đến một công dụng vô cùng thích hợp.
Vấn đề này đã quấy nhiễu Đệ Nhất Quân rất lâu, đồng thời trong tương lai có thể dự đoán trước, sẽ trở nên càng ngày càng rõ ràng.
Nhưng bây giờ, dường như nó có một cơ hội giải quyết theo một cách khác.
Đó chính là “đường chỉ thị” của súng ống xạ kích —— đạn tín hiệu.