Nghĩ đến là hành động, sau khi rời khỏi Biên Thùy Thành thứ ba, Roland lập tức đến nhà máy sản xuất đạn dược.
Mặc dù Anna không ở Neverwinter vào lúc này, nhưng nếu suy nghĩ của hắn không nhầm, chỉ với công nghệ hiện có, phần cải tạo của bộ phận này có thể được hoàn thành được.
Hoặc cũng có thể nói, chỉ có như vậy, nó mới có giá trị để sản xuất hàng loạt.
Đi vào nhà xưởng dưới sự bao quanh của thân vệ, những công nhân không chuẩn bị trước đột nhiên khuỵu xuống, hiện trường ngập tràn không khí vui vẻ và xúc động. Nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của mọi người, lúc này Roland mới nhận ra rằng hành động của mình có thể đã quá bốc đồng, nhưng dù sao hắn cũng đã có mặt ở đây, hắn chỉ đành đâm lao phải theo lao, biến chuyến đi thử nghiệm thành chuyến đi thăm hỏi và thị sát.
Cuối cùng sau khi rất vất vả mới đưa các công nhân đang sục sôi khí thế trở lại vị trí của mình, hắn lập tức nói với người phụ trách:
- Gọi công nhân lành nghề nhất nhà máy đến đây, ta muốn chế tạo một thứ.
- Vâng, bệ hạ!
Nguyên lý của đạn tín hiệu không phức tạp, nói một cách dễ hiểu là làm rỗng đầu đạn đặc ruột, nhồi đầy chất phát quang, chất dẫn lửa và thuốc súng chậm, sau đó bịt kín nó bằng nút đuôi hình ống và hàn kín lại bằng giấy nhôm. Khi viên đạn được bắn ra, khí đốt thuốc súng bắn ra sẽ xuyên qua lớp giấy màu bạc, đốt cháy thuốc súng chậm, dẫn đến đốt cháy chất phát quang, sau cùng tạo thành vệt sáng.
Đối với thế hệ tương lai có đủ loại hóa chất công nghiệp, đây chỉ là vấn đề bổ sung thêm một dây chuyền sản xuất, nhưng thay thế bằng thành Neverwinter với hạng mục công nghiệp cực kỳ chông chênh là điều rất đau đầu. Chất phát quang bình thường là stronti nitrat, bột nhôm magie và hợp chất bari peroxide, có nghĩa là nếu muốn sản xuất đạn tín hiệu trên quy mô lớn, trước tiên phải vượt qua chuyền sản xuất công nghiệp của các loại hóa chất này. Đối với trình độ công nghiệp hóa chất trên địa bàn của mình, Roland đương nhiên biết rõ trong lòng, cho tới bây giờ, bộ hóa chất cũng không dám nói nhất định có thể cung cấp đầy đủ súng máy và đạn dược cho Đệ Nhất Quân, không nói đến những vấn đề khác.
Rất nhanh, người phụ trách dẫn một người thợ đến, điều nằm ngoài dự đoán của hắn, người đó không phải là một ông lão đầu hai thứ tóc với dáng đi run rẩy, mà là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi trẻ trung và khỏe mạnh. Hắn quỳ một chân xuống đầy phấn khích, cúi chào như một kỵ sĩ:
- Bệ hạ, ta có thể giúp gì cho ngài?
Ngay sau đó Roland phản ứng lại, không sai, thành Neverwinter đã bước vào kỷ nguyên chế tạo cơ khí, thế hệ trẻ với khả năng học tập mạnh mẽ hơn đang trở thành lực lượng chính của làn sóng công nghiệp hóa. Đó cũng là cảnh tượng khó bắt gặp ở các xưởng thủ công, tốc độ tiến bộ kỹ thuật đã vượt trội hơn ưu thế mà tuổi tác mang đến, khi đối mặt với những công cụ sản xuất hoàn toàn mới, kinh nghiệm trong quá khứ không còn được áp dụng nữa.
Bây giờ nghĩ lại, hầu hết những người bận rộn trong nhà máy đều ở độ tuổi hai mươi ba mươi, nghĩ đến chuyện bọn họ đã nắm giữ những vị trí trọng yếu tại các cương vị quan trọng, tương lai của Greyfort thực sự rất đáng mong đợi.
Roland gật đầu hài lòng:
- Ta muốn thêm một cái gì đó mới vào viên đạn, ngươi làm theo lời ta là được.
Ý tưởng của hắn vô cùng đơn giản, vì tấm “bia đá” phát ra ánh sáng chói lóa khi bị biến dạng dữ dội, nên chỉ cần có tác động của khí thuốc nổ thì sẽ có thể đạt được hiệu ứng ánh sáng kéo dài tương tự.
Nguyên lý cụ thể của nó tương tự như máy ép định hình ở chỗ khoét một cái miệng hồ lô dần dần thu nhỏ bên trong đầu đạn, dưới đáy lót những lớp đá được cắt mỏng, khi viên đạn được bắn ra, khí nở ra sẽ trực tiếp ép những lát cắt đó vào trong miệng hồ lô. Do sự tồn tại của ngàm ở giữa, ngay cả sau khi viên đạn đã bay ra khỏi nòng súng, lát cắt cũng không thể khôi phục lại trạng thái ban đầu, tương đương với việc luôn ở trong trạng thái co lại, do đó liên tục phát ra ánh sáng cho đến khi hết điện thế mới thôi.
Sau khi giải thích vài câu, đối phương đã hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ của hắn, và đồng ý ngay lập tức.
Chỉ một ngày sau, một báo cáo xác minh đã được đặt trên mặt bàn làm việc của Roland.
Kết quả chứng minh rằng phương pháp này thực sự khả thi, sau nhiều lần thử nghiệm, hơn hai mươi viên đạn được bắn ra đã thành công tạo nên tia sáng lóe lên rõ ràng, những viên đạn được bắn ra đã để lại các vệt sáng rõ ràng trước mắt mọi người.
Hắn không khỏi phấn khởi!
Cho đến nay, việc không thể nhìn thấy điểm rơi khi xạ kích trong tác chiến vào ban đêm vẫn luôn là một điểm yếu lớn trong chiến thuật mà Đệ Nhất Quân phải củng cố, cho dù sử dụng cả pháo sáng, muốn đạt đến trình độ xạ kích như vào ban ngày trong điều kiện thiếu sáng vẫn là một điều vô cùng khó khăn. Ngoài ra, vấn đề đặt súng máy trên máy bay sẽ chỉ càng trầm trọng hơn, dù là trong một ngày nắng trời trong không mây, rất có thể phi công cũng không biết viên đạn đã đi đâu. Nếu có thể dùng phương pháp đơn giản như thế thực hiện hiệu quả chỉ thị, chắn chắn sẽ mang lại lợi ích to lớn cho cuộc chiến không biết mình sắp đến.
Huống hồ, trọng lượng và trọng tâm của đạn tín hiệu truyền thống sẽ thay đổi do việc liên tục tiêu thụ chất phát quang, điều này cuối cùng sẽ dẫn đến việc viên đạn bay lệch khỏi quỹ đạo, vì vậy, ở thế giới đó, ban đầu mới có cách nói “nếu đạn tín hiệu bắn trúng mục tiêu, có nghĩa là những viên đạn khác đã không bắn trúng”. Và việc sử dụng những lát cát “bia đá” không tiêu hao làm đèn chỉ báo, trái lại tính năng còn ưu thế hơn phương pháp truyền thống, chỉ cần kéo dài thân đạn ra một chút, đặc tính bay của đạn tín hiệu kiểu mới có thể gần giống với đạn thường.
Câu hỏi duy nhất còn lại là ở Cực Nam cảnh có bao nhiêu “bia đá” sẵn sàng cho việc sử dụng.
...
Một tuần sau, hai người phát hiện ra di tích trong sa mạc đã đến hải cảng Bãi Cạn.
Trong phòng khách, Roland lại hỏi về những kỳ cảnh của hang động dưới nước mà bọn họ phát hiện ra.
Đáp án của hai người cũng đại khái phù hợp với nội dung báo cáo về phần trước khi chạm trán với con bọ cạp bọc giáp khổng lồ, khoảng cách thăm dò của bọn họ chỉ có mấy trăm mét, cũng không biết gì về phía sau cái gọi là “bức tường đá”.
Nói cách khác, “bia đá” mà bọn họ nhìn thấy có khả năng chỉ là một phần nhỏ của nó.
Dẫu sao, dựa theo những bức tranh trên tường, có thể đoán rằng, số lượng xác chết để có thể biến vũng máu đọng lại thành sông, hẳn không phải là con số nhỏ.
Ngoài ra, một trong những mô tả của người Sand Zimbardi khiến hắn để tâm, đó là môi trường trong hang giống như ốc đảo Silver River, thậm chí còn xuất hiện loài hoa thần sử được đồn là đã biến mất trong truyền thuyết.
Nếu nơi đã này từng là thảo nguyên rộng lớn, lại thực sự biến thành sa mạc vì sự ra của sứ giả Tam Thần, vậy thì bên dưới mũi đất Endless cũng không phải là ngoại lệ.
Có lẽ có sự sai lệch trong bản thân những lời đồn đại, hoặc là có những bí ẩn khác ẩn trong đó.
Hắn nóng lòng muốn đào sa mạc lên và xem xét.
Sau khi hỏi thăm tình hình, Roland giữ một mình người Fiordland ở lại.
- Trang phục lặn của ngươi rất thú vị, những di tích các ngươi đã khám phá đủ để khắc ghi trong sử sách.
Hắn chậm rãi nhấp một ngụm trà:
- Nói thật thì, ta đã rất ngạc nhiên khi thấy ngươi có thể dùng động cơ hơi nước phục vụ sinh hoạt để tạo ra một phát minh mới. Hầu hết những người mua nó đều gặp khó khăn trong việc sử dụng, dù đã làm theo hướng dẫn. Nếu không có nhân viên kỹ thuật của nhà máy, người được nhà máy cử đến hướng dẫn thì bọn họ chỉ biết đứng nhìn và sững sờ, chứ đừng nói đến chuyện bắt tay vào cải tạo. Chỉ với khả năng này, ngươi đã đặt nửa bước chân lên bục khen thương của cả đời một nhà thám hiểm vẻ vang.
- Rất, rất cảm ơn lời khen của ngài.
Rex hào hứng nói:
- Ta cũng phải mất nửa năm mới tìm ra cách kiểm soát nguyên lý của nó. Nếu ngài cần, ta có thể ưu tiên cung cấp trang phục lặn cho ngài, không có vấn đề gì với việc giảm giá.
- Không, ngươi hiểu lầm rồi, ta không cần trang phục lặn của ngươi.
Roland mỉm cười:
- Kỳ thật nếu muốn, ta có thể làm ra thứ tốt hơn.
Rex chớp mắt, như thể không ngờ được sẽ nhận được đáp án như vậy. Hắn ngượng ngùng nhếch môi, như muốn nặn ra nụ cười gượng:
- Bệ hạ...
Và Roland đã trực tiếp ngắt lời hắn:
- Có thể ngươi sẽ nghĩ ta đang nói khoe khoang, nhưng điều đó không quan trọng. Những gì ta thực sự muốn là hội Strange Things.
Đối phương không khỏi sửng sốt:
- Ta... Ta không hiểu ý ngài...
- Ta biết ngươi đang cố chứng minh điều gì, và ta có thể giúp điều đó trở thành hiện thực.
Roland nói thẳng:
- Trên thế giới, có hai loại học tập của hiền giả: đó là quan sát thiên văn và luyện kim, ngoài quan sát thiên văn, về bản chất, ta thấy không có sự khác biệt cơ bản giữa những gì ngươi đang làm và luyện kim, đều là sáng tạo ra những món đồ mới cho nhân loại. Vậy tại sao chúng ta không coi những món đồ khác biệt là một loại hiền giả thứ ba, và thành lập một hiệp hội thương mại tương xứng với nó?
Hơi thở của Rex đột nhiên trở nên gấp gáp, hắn chợt nhận ra ý nghĩa của những lời này, nếu người khác nói ra, hắn sẽ chỉ cho rằng đó là lời đùa cợt, thậm chí là chế giễu. So với Hiệp hội Giả kim sư tiếng tăm lừng lẫy, hội Strange Things chẳng có gì đáng nói cả. Nhưng vua của Greyfort thì khác, xét về tên tuổi và đà phát triển của hắn, thì đây không phải là điều bất khả thi.
Hắn nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng mình khản đặc:
- Vậy... Cái giá cho việc này là gì?
Nếu đối phương có dự định giúp hội Strange Things có tên tuổi chính thức thì hắn không thể không có ý đồ.
- Tất cả mọi thứ.
- Cái gì...?
- Khụ khụ, không, ý của ta là, các ngươi sẽ phục vụ cho ta.
Roland hắng giọng:
- Chuyển đến thành Neverwinter, trở thành một phần của Greyfort. Tất cả các thành quả nghiên cứu đều thuộc về ta, bao gồm cả quyền mua bán và sử dụng. Đổi lại, các ngươi sẽ nhận được vinh dự và của cải, cũng như môi trường nghiên cứu lý tưởng hơn.
- Ta...
Trong chốc lát, Rex không biết nên trả lời như thế nào. Mặc dù những thứ bọn họ tạo ra đã bị khinh bỉ và chỉ trích, nhưng dù sao chúng cũng giống như những đứa con của mình, cứ đưa cho người khác như thế, e rằng hơn một nửa thành viên hội Strange Things sẽ không đồng ý.
- Ta biết điều này cần phải xem xét nghiêm túc, ngươi trở về nơi dừng chân cẩn thận cân nhắc một chút đi.
Roland đứng dậy, đẩy quyển sách bên cạnh đến trước mặt hắn:
- Ba ngày nữa hãy cho ta một câu trả lời chắc chắn.
- Bệ hạ, đây là...
Rex cầm cuốn sách lên và bối rối hỏi.
- Phần thưởng của ngươi vì phát hiện ra di tích.
Hắn nhếch khóe miệng, đáp.