Rời khỏi phòng tiếp đón khách, Zimbardi đang chờ hắn trong sân.
- Sao, đại tù trưởng có hứng thú với trang phục lặn của ngươi sao?
Người Sand háo hức hỏi. Sau một tuần tiếp xúc, hai người đã hiểu nhau hơn, bọn họ coi như đã thành bạn bè một nửa của nhau.
- Phần thưởng cho việc khám phá ra di tích là gì? Danh hiệu nhà thám hiểm sao?
Rex lắc đầu thất vọng:
- Hắn không định mua trang phục lặn...
- Ra... Là thế.
Zimbardi phản ứng rất nhanh:
- Nhưng vương quốc Greyfort không cần nó là chuyện bình thường. Sau khi tin tức lan truyền, thương hội Fiordland chắc chắn sẽ chú ý đến phát minh của ngươi. Biển cả là chậu kho báu, đó là những lời chính bản thân ngươi nói, không phải sao?
Đúng là hắn đã nói những lời như vậy, Rex nghĩ thầm. Nếu vua của Greyfort quyết định triệu tập bọn họ, dễ nhận thấy hắn rất coi trọng chuyện lần này, vậy thì theo điều khoản chiêu mộ, nhất định sẽ được ban thưởng hậu hĩnh. Cho dù đó là phần thưởng hay danh hiệu nhà thám hiểm, đều có thể thu hút sự chú ý và những lời bàn tán về cho hắn, do đó danh tiếng của trang phục lặn có thể được vang vọng khắp các đảo thuộc quần đảo Fiordland.
Nhưng...
Hắn gượng cười:
- Phần thưởng của bệ hạ là một cuốn sách.
Zimbardi sửng sốt:
- Ngươi nói cái gì?
Người Sand hơi cúi đầu, tầm mắt chuyển tới vật trong tay đối phương:
- Chẳng nhẽ...
- Đây chính là nó.
Rex bất lực gật đầu. Quyển sách này cũng không dày, chỉ khoảng mấy chục tờ, hơn nữa, bên ngoài bìa sách không có chữ cái nào, chưa kể đến đường viền tinh xảo và hoa văn được in bên trên. Ngay cả khi được tặng bởi những quý tộc bình thường, nó vẫn trông khá mộc mạc, nó thực sự không giống như một phần thưởng xứng đáng.
Phần thưởng như vậy chưa chắc đã mang lại danh tiếng, và nếu nói ra, nó còn có thể thu hút sự chế giễu.
- Đại tù trưởng không nên như vậy...
Zimbardi dậm chân nói:
- Ngay cả ta cũng đã được thưởng hai mươi Kim Long, là người khởi xướng kế hoạch trục vớt, lẽ ra ngươi phải nhận được nhiều hơn ta!
Sự thẳng thắn của người Fiordland khiến Rex cảm thấy hơi ấm áp, nhưng trong thâm tâm, hắn hiểu rõ, việc chất vấn một kẻ thống trị cầm quyền vì đối phương đã đưa ra điều kiện để hắn thực hiện mong muốn của mình rồi, chỉ là hắn đang do dự, là không đáng.
Lúc này, một thân vệ đi đến:
- Bệ hạ đã chuẩn bị chỗ ở cho các ngươi, mời theo ta.
- Cảm ơn.
Hắn vội vàng khom người nói, rồi ra hiệu cho Zimbardi đi theo mình, dù cho ra sao thì hắn cũng nên quay về đọc nội dung cuốn sách trước đã.
Không lâu sau khi bước ra khỏi khu vực lâu đài, Rex đột nhiên nghe thấy âm thanh vo ve kỳ lạ.
Nó giống như một loạt âm thanh chói tai từ bên trên truyền xuống, càng lúc càng rõ ràng.
Hắn khẽ ồ lên kinh ngạc, nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy trong bầu trời xanh thẳm xuất hiện một điểm đen mờ có thể quan sát thấy.
Chim? Vừa nảy ra ý tưởng này, hắn đã nhanh chóng phủ nhận suy đoán của mình, khoảng cách này chỉ có mấy dặm, loại chim gì có thể tạo ra âm thanh lớn như vậy?
Hiển nhiên người Sand cũng chú ý đến sự khác thường này, toàn bộ cơ thể hắn trở nên căng thẳng, giống như một người lính đang trong tình trạng báo động.
- Thứ đó... Di chuyển về phía chúng ta!
- Kẻ địch à?
Rex ngạc nhiên:
- Ngay tại nơi là vương đô của Greyfort?
- Ta không biết... Nhưng nó chắc chắn không phải là chim muông linh tinh gì đó!
- Bình tĩnh đi.
Thân vệ đang dẫn đường nói với vẻ mặt bình tĩnh:
- Đó chỉ là một món đồ chơi yêu thích của Trưởng công chúa điện hạ thôi, mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy ngươi có thể thấy khó tin, nhưng, nếu sống ở đây vài ngày các ngươi sẽ quen nhanh thôi.
- Món đồ chơi... Của công chúa?
Cả hai người nhận ra bọn họ nghe không hiểu những gì đối phương nói.
- Bệ hạ đã từng khuyên điện hạ Tilly cố gắng đừng rời khỏi sân bay thử nghiệm, nhưng nàng cho rằng sân ở đó quá nhỏ, không thể tha hồ phát huy. Ngoài khu dân cư, khu nhà xưởng và biển Whirlpool, cũng chỉ còn tuyến đường ở khu vực lâu đài này thôi.
Thân vệ không kinh ngạc khi thấy chuyện quái dị, nói:
- Nhưng ta luôn cảm thấy rằng nàng đang cố tình khoe khoang kỹ xảo với bệ hạ.
Vẫn không thể hiểu được.
Tuy nhiên, ngay cả khi không thể hiểu được điều đó, Rex cũng bắt được một chút tự hào trên gương mặt hắn.
Trời thời gian chưa đày vài hơi thở, điểm đen vừa xa tít chân trời, giờ đã hiện ra trong tầm mắt, tiếng ồn ào giống như tiếng gầm thét, người Fiordland nhìn thấy cảnh tượng khó tin nhất trong cuộc đời mình.
Một món đồ bằng kim loại với đôi cánh dài lướt qua đầu hắn như một cơn gió mạnh, bóng của nó lớn hơn loài chim biển to nhất hàng chục lần, chỉ nhìn hình dáng thôi cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng nặng nề, nhưng thực sự là con thú bằng sắt vô cùng nặng này, hiện giờ đang bay vút trên bầu trời. Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ trên con thú bằng sắt đó, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng quả thực nó đang chở người bay đi.
Van...
Cái tên này chợt hiện lên trong đầu Rex.
Hội Strange Things không phải là một hiệp hội có hệ thông chặt chẽ, hắn và đối phương cũng ít khi trao đổi. Hắn chỉ từng quan sát đối phương vào ngày thử nghiệm công khai cánh bay, Thành thật mà nói, hắn thậm chí còn ghét Van, bởi vì ảo tưởng phi thực tế của Van khiến danh tiếng vốn không cao của hội Strange Things càng trở nên kém hơn.
Nhưng, hiện giờ, có người còn dùng hình thức khoa trương hơn, hoàn thành sự nghiệp vĩ đại đó.
Nhìn con thú bằng sắt có hai cánh quanh quẩn quay chung quanh lâu đài, trong lòng hắn dấy lên một cơn sóng lớn.
...
Thân vệ dẫn hai người đến một khách sạn có tên là Tòa ngoại giao, để lại một câu “Ta tên là Sean, nếu nghĩ kỹ có thể đến khu vực lâu đài cho ta biết câu trả lời bất cứ lúc nào” rồi quay người rời đi.
Zimbardi vẫn đang chìm đắm trong sự bàng hoàng to lớn, miệng hắn lúc thì lẩm bẩm Tam Thần phù hộ, lúc thì chạy đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài, không biết là sợ hãi hay là muốn được nhìn thấy món đồ không thể tưởng tượng nổi đó một lần nữa.
Rex nhốt mình trong phòng ngủ.
Hắn nhìn chằm chằm vào cuốn sách không hề thu hút trong tay, như đang nghĩ đến suy nghĩ của bệ hạ, sau thời gian một phút, hắn mới mở trang bìa ra.
Trong thời khắc đó, hắn đặt ra nhiều giả thiết khác nhau, từ truyện tiểu sử bình thường, từ lời ca tụng đến giới thiệu về đặc sắc của thành Neverwinter, hoặc một hợp đồng béo bở được ngụy trang dưới dạng một cuốn sách, hoặc thậm chí là thông báo uy hiếp buộc thành viên hội Strange Things dời đến Neverwinter.
Nhưng không có gì.
Ở trang đầu tiên chỉ có một câu, định luật về sức nổi.
Một vật thể được ngâm trong chất lỏng bất động, không lưu chuyển sẽ chịu sức nổi tương đương với trọng lượng của số chất lỏng mà nó gạt ra. Sức nổi này có hướng thẳng đứng, xuyên qua tâm chỗ chất lỏng đã bị gạt ra.
Trông thì có vẻ rất không lưu loát, nhưng sau khi lẩm bẩm mấy lần trong lòng, Rex dần dần mở to mắt.
Hắn nhanh chóng lật đến trang thứ hai, cả một trang chỉnh tề với đầy công thức toán học. Có lẽ là tính đến khả năng đọc hiểu của hắn, mỗi công thức đều kèm theo chú thích chi tiết, càng đọc hắn càng không thể dời mắt.
Thể tích, mật độ, sức nổi,... Những khái niệm này không xa lạ, có thể nói là đã nghe nhiều đến quen tai, nhưng vào thời khắc này, hắn lại như thể lần đầu tiên nhìn thấy chúng.
Mỗi từ không còn là định nghĩa trừu tượng nữa mà là một con số kèm theo một đơn vị; một vật chìm hay nổi và độ chìm bao nhiêu, cầm bút lên là có thể biết.
Ngay lập tức, Rex nghĩ đến con tàu thép lớn và khinh khí cầu được bán cho Fiordland trong trí nhớ, dường như nó càng trở nên cụ thể và rõ ràng hơn.
Sau đó, nó sẽ là một chiếc tàu lặn có thể độc lập chìm xuống hay nổi lên. Tuy chỉ là sơ đồ khái niệm nhưng với công thức toán học trước đó, chắc chắn nó hoàn toàn khả thi.
Trong vài trang cuối của cuốn sách, hắn thậm chí còn nhìn thấy một loại thuyền kỳ lạ có kích thước lớn, không chỉ có thể chạy trên mặt nước như một chiếc tàu biển bình thường mà nó còn có thể di chuyển dưới nước như một con cá. Trong cơ thể khổng lồ của nó có thể chứa hàng trăm người, ngay cả những cơn sóng chết người cũng không phải là mối đe dọa khi nó ở dưới nước.
Rex hoàn toàn sửng sốt trước ý tưởng này.
Đồng thời, trong lòng cũng có cảm giác buồn tẻ.
Như thể, cuối cùng hắn khó khăn lắm mới bước được một bước nhỏ trên con đường vô định, và trong khi đang vui mừng khôn xiết, người khác lại đã chỉ ra toàn bộ con đường.
Liên tưởng đến con thú bằng sắt gào thét đi qua ban nãy, dường như trong thành Neverwinter không chỉ có một con đường như vậy.
Hắn đã hiểu hàm nghĩa của từ “Phần thưởng”.
Nếu hắn từ chối điều kiện của vua Greyfort, như vậy thì dựa vào nội dung trong quyển sách này, hắn chắc chắn có thể đạt đến một tầm cao mới trong sự nghiệp lặn và cứu hộ. Chỉ là giai đoạn hai đã là cực hạn mà một cá nhân có thể đạt đến, về phần thuyền lặn của giai đoạn ba, chắc chắn kiếp này không có quan hệ gì với hắn.
Nhưng nếu đồng ý với lời mời của bệ hạ Roland, cuốn sách này sẽ trở thành thủ đoạn mạnh mẽ nhất để thuyết phục những người khác, hội Strange Things cũng sẽ được tái sinh.