Greyford, thành Neverwinter.
Roland tiếp kiến tổng chỉ huy Đệ Nhất Quân Iron Axe và bộ trưởng bộ tổng tham mưu Edith Kant đến phục mệnh.
- Thế nào? Cảm giác lần đầu ngồi Seagull ra sao?
Hắn hứng thú nhìn về phía hai vị thuộc hạ.
- Hồi, hồi bệ hạ, tuy rằng nó bay rất nhanh, nhưng đối với ta... nó có khả năng kích thích quá mạnh mẽ rồi.
Trên mặt Iron Axe lộ ra một tia sắc thái khiếp đảm hiếm thấy.
Lúc trước đứng ở một bên xem vẫn chưa thấy gì, nhưng đích thân ngồi vào rồi mới phát hiện thực sự là rung lắc có hơi mãnh liệt, đặc biệt là lúc lên lên xuống xuống, cứ cảm thấy bên dưới mông là một khoảng hư vô, trong lòng không yên tâm chút nào hết.
Hắn nói đến đây bèn đứng dậy hành lễ, cắn răng lớn tiếng nói.
- Đương nhiên, ta sẽ cố gắng khắc phục điểm này, xin bệ hạ yên tâm!
Hoá ra... vị võ sĩ Mojin thân chinh trăm trận này, có triệu chứng sợ độ cao nhẹ sao? Roland không khỏi nhíu mày nói.
- Ngươi định vượt qua thế nào?
- Đợi đến khi chiến sự kết thúc, ta chỉ cần có thời gian sẽ đi xem phim ma thuật, đến khi nào thích ứng được thì thôi!
Đúng là phong cách của người Sand nha. Khoé miệng hắn giật giật, quay sang Edith.
- Ngươi thì sao?
Trân châu Bắc Địa liếm môi, sau chốc lát mới phun ra một từ.
- Rất cừ.
Sau đó... không còn gì nữa sao?
Roland đợi một hồi lâu cũng không thấy nói tiếp, hắn nghi ngờ quan sát đối phương, lại phát hiện trên gò má của nàng mang theo nét ửng hồng, trong đôi mắt lấp lánh một loại sắc thái khó thể diễn tả.
Được rồi, hắn thở dài, thuộc hạ của mình trên bất kỳ phương diện nào, cũng đều có chút khác biệt với người thường. hắn ban đầu cho rằng sẽ nhìn thấy biểu cảm chấn kinh hoặc cảm khái từ hai người, sau đó tâng bốc hắn người đã chế tạo ra một vật phi phàm như thế một phen, trước mắt xem ra đã nghĩ nhiều rồi.
- Nếu các ngươi đã quay về, vậy bây giờ lập tức đến phòng hội nghị đi.
Roland đứng dậy.
- Nên chuẩn bị bước cuối cùng cho cuộc chiến tranh lần này rồi.
....
Trải qua gần sáu tháng xây dựng và xúc tiến, tuyến đường sắc đầu tiên trên bình nguyên màu mỡ chỉ còn cách phế tích Taquila chưa đến sáu mươi ki lô mét. Đợi đến khi trạm tháp số 10 được xây dựng hoàn tất, Đệ Nhất Quân sẽ có thể triển khai tấn công trực tiếp kẻ địch đang chiếm cứ ở nơi này. Nhân lực và vật tư bỏ vào kế hoạch The Torch đã vượt quá bất kỳ lần hành động quân sự nào trong bốn năm qua, gang thép được khu lò nung luyện ra có trên tám phần mười đều đã biến thành đường ray, mục đích của chiến lược này chỉ có một, đó chính là trước khi Hồng Nguyệt giáng lâm cắt đứt khả năng của tháp bút sừng sững bên phía ma quỷ.
Một khi bình nguyên màu mỡ bị Red Mist che phủ, có nghĩa là bất cứ lúc nào ma quỷ cũng có thể vượt qua dãy núi Tuyệt Cảnh xâm nhập vào nội địa, không chỉ chiến tuyến kéo dài theo diện rộng, Đệ Nhất Quân cũng phải đối mặt với kẻ địch không chịu hạn chế về khoảng cách, đối với số lượng nhân loại ở vào tình thế bất lợi mà nói, đây chắc chắn không phải một mở đầu lý tưởng.
Ngược lại nếu có thể tấn công chiếm lấy Taquila trước, ma quỷ chỉ có thể chọn lựa một mạch khoáng thần thạch khác của hai toà thánh thành để nuôi dưỡng tháp bút, mà Falling Star city và tháp Anlie đều gần phía bắc bình nguyên, cho dù xây dựng cứ điểm ở nơi đó, cũng không cách nào uy hiếp trực tiếp đến tứ đại vương quốc. Như vậy lần này, không nói đến việc nắm chắc thắng lợi của trận chiến Thần Ý, chí ít có thể tranh thủ thời gian bốn trăm năm cho nhân loại.
Mà Greyford bước vào thời đại công nghiệp, trong bốn trăm năm có thể phát triển đến mức độ nào, nhân loại không chịu khốn đốn về mặt lương thực, lại có thể phát triển gấp mấy lần trên bốn trăm năm, đáp án có thể nói là hai năm rõ mười. Vì thế bình nguyên màu mỡ chính là nơi hoà hoãn chiến lược, cũng là vùng đất dự bị vô cùng cần thiết cho sự phát triển trong tương lai.
Người phàm cuối cùng vẫn sẽ chiến thắng ma quỷ.
Nhưng không hẳn ai trong thế hệ bọn họ cũng có thể tận mắt nhìn thấy ngày đó đến.
Đây cũng chính là lý do sâu xa Roland không thông cáo cho quần chúng biết.
Tiếc nuối chính là, thực tế không hoàn mỹ giống như kế hoạch. Dựa theo ý tưởng ban đầu, chỉ cần quét sạch ma quỷ đang chiếm cứ tại Taquila, rồi xây sửa phế tích lại thành cứ điểm của mình thì đã xem như là đại công cáo thành, nếu như lấy điều này làm mục tiêu, Đệ Nhất Quân bây giờ chỉ còn cách thắng lợi triệt để một bước ngắn ngủi.
Nhưng mà sự xuất hiện của kẻ trảm ma khiến cho kế hoạch xảy ra biến động bất đắc dĩ—sức mạnh nguyền rủa khiến cho các phương pháp chữa trị mất đi hiệu quả, cho dù là vết thương không quá nặng vẫn có thể dẫn đến tử vong. Lightning còn đỡ, năng lực tự chữa lành cơ bản tương đương với tốc độ cảm nhiễm, Foliage thì không được may mắn như vậy.
Dựa vào quan sát bí mật và báo cáo của Ashes, tình trạng của Foliage đang dần trở nên ác liệt.
Mặc dù nàng không nói gì, nhưng khí sắc và tinh thần của nàng đều không thể gạt được Ashes luôn ở sát bên cạnh. Ý nghĩa của trở nên ác tính chính là tốc độ thối rữa vượt quá cực hạn lành miệng vết thương, giống như ổ bệnh dần dần khuếch tán, lúc bắt đầu nhìn như không đáng ngại, nhưng đến giai đoạn cuối cùng sẽ kéo đổ cả thân thể.
Dù cho quá trình này là một năm hay là mười năm, với tư cách là khâu quan trọng nhất trong việc mở rộng dân số, đây cũng đều là tổn thất không thể tiếp nhận.
Cần phải đưa ra đoạn kết cho thành Taquila và kẻ trảm ma.
Trong phòng hội nghị, phù thuỷ và đại biểu quân đội tề tựu đầy phòng, trên vách tường cũng đã bày ra tấm áp phích đến từ thành biên thuỳ thứ ba, nội dung mọi người thảo luận chỉ có một, đó chính là làm sao trong trận quyết chiến bảo đảm giết chết được ma quỷ cao giai có sức mạnh nguyền rủa.
- Điều đầu tiên phải nói rõ là, căn cứ vào suy đoán của bộ tham mưu, thời điểm xác nhận chiến cục không cách nào vãn hồi, xác xuất đẩy lui kẻ trảm ma cao đến chín phần.
Người đầu tiên phát ngôn vẫn là Edith.
- Kết luận này không có nhiều căn cứ xác thực, mà có nhiều tính chất dự đoán hơn, xét từ tình huống đối phương vẫn luôn bảo trì khoảng cách tương đối với trận địa, nó và Kabradhabi chắc chắn là ví dụ khác biệt rõ ràng nhất.
Elsie người có giao thiệp với ma quỷ nhiều nhất nói.
- Cho nên chúng ta cần phải chủ động xuất kích, tiến hành chốt chặn trên tuyết đường rút lui của nó.
Edith gật gật đầu.
- May mắn là, chúng ta biết rõ rành rành hành tung của kẻ thù, mà chuyện thế này lúc trước cũng đã từng trải qua.
Nàng nhìn về hướng Andrea Quinn.
- Nếu kẻ trảm ma không hề phát giác chuyện này, thì bắn tỉa cự ly siêu xa hiển nhiên là an toàn nhất, cũng là lựa chọn thoả đáng nhất.
Người sau ưu nhã vuốt vuốt tóc.
- Ta có thắc mắc.
Tilly mở lời nói.
- Mời nói, điện hạ.
Trân châu Bắc địa ôm ngực nói.
- Thứ nhất, chỉ dựa vào một phát đạn có thể giết chết kẻ trảm ma hay không vẫn còn là một ẩn số, vạn nhất chỉ đánh đối phương bị thương thôi thì phải làm sao? Chúng ta cũng không còn cơ hội lần nữa. Thứ hai, nếu như đối thủ sớm đã phát hiện sự hiện hữu của loại vũ khí tấn công tầm xa này, lại ngay lúc tháo lui có ý trốn tránh thì phải làm sao? Xét từ nhiều lần chiến đấu, tính khả năng thế này không chỉ tồn tại, hơn nữa còn không nhỏ —— suy cho cùng trình độ hiểu biết của kẻ địch đối với súng ống, đã sắp vượt quá dự tính của chúng ta rồi.
- Hai vấn đề này bọn ta cũng đã từng cân nhắc qua.
Edith đáp lời.
- Về vấn đề thứ nhất, kết luận bộ tham mưu có được là, dùng đá thần phạt chế tạo thành đầu đạn.
- Đạn thần thạch?
- Không sai, cho dù không thể một đòn chí mạng, kẻ địch cũng sẽ vì thế mà mất đi năng lực bay. Đương nhiên ta biết thần thạch càng nhỏ độ cứng càng thấp, thần thạch cắt gọt đến mức độ đầu đạn bình thường dùng búa cũng có thể trực tiếp gõ bể, vố không thể chịu nổi áp lực lúc bắn ra khỏi nòng, nhưng vũ khí mà tiểu thư Andrea sử dụng có đường kính bất đồng, có lẽ có thể thử một lần.
Nàng chần chừ.
- Mặt khác liên quan đến điểm này, ta còn từng xác nhận với nữ sĩ Akesha, trực tiếp dùng thần thạch do máu ma lực dung hoà ra thì cường độ sẽ được tăng cao không ít —— lần này nàng trở về đã mang theo hai bình máu tươi mới thu gom được từ trên người ma quỷ, hiện bây giờ đang tiến hành thí nghiệm liên quan.
Elise bật cười.
Trân châu Bắc địa không hề phật lòng mà còn nở nụ cười đáp lại.
- Còn về vấn đề thứ hai... chúng ta cần có một đội truy binh dự bị đến bổ sung vào điểm sơ hở này.
- Trước mắt chỉ có tốc độ của Lightning là vượt qua kẻ trảm ma.
Wendy lo lắng nói.
- Nhưng nàng... không thể ngăn cản kẻ địch.
- Không.
Nàng lắc đầu.
- Vẫn còn một món đồ bay nhanh hơn cả kẻ trảm ma.
- Món đồ?
Tilly hình như đã nhận ra gì đó.
- Không sai, đó chính là thời điểm Seagull lao xuống.
Edith chậm rãi nói ra từng câu từng chữ.