Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1141

Chương 1141
Chương 1141

- Này, gọi điện đến rất đúng lúc, ta vừa khéo có việc muốn tìm ngươi.

Sau khi kết nối cuộc gọi, hắn chưa kịp mở miệng thì bên kia đã vang lên giọng nói của Garcia.

- Có chuyện gì vậy?

- Nói qua điện thoại cũng không tiện cho lắm, đến phòng của ta đi. Dù sao ngươi cũng vừa mới thức dậy thôi phải không?

Roland có thể cảm nhận được sự khinh thường của người kia qua ống nghe, như thể việc ngủ nướng là một tội ác ngập trời đối với một Võ Đạo gia vậy.

- Được rồi.

Hắn suy nghĩ một lúc, quyết định trước đi đến phòng 0827 thăm dò một chút, lỡ như tâm trạng Garcia đang không tốt, hắn có thể nói chuyện này vào một ngày khác cũng được.

Cúp điện thoại, Roland dặn dò ba người phù thủy đợi trong phòng khách một lát, sau đó một mình đến trước cửa phòng 0827.

- Cửa không khóa, vào đi.

Garcia hiển nhiên đã nghe thấy tiếng bước chân của hắn.

Roland đẩy cửa bước vào phòng khách, liền nhìn thấy đối phương mặc một bộ trang phục mùa hè rộng rãi, đang cầm hai cái ly thủy tinh đứng trước tủ lạnh. Mái tóc dài màu xám tro ướt sũng xõa trên vai, những hạt mồ hôi nhỏ còn đọng trên chóp mũi, cùng với đôi chân đang xỏ một đôi dép lào in hình hoạt hình, giờ phút này trông nàng hoàn toàn không giống một Võ Đạo gia nghiêm khắc với chính mình, mà giống như một sinh viên đại học bình thường đang tận hưởng kỳ nghỉ hè,

- Ngươi muốn uống gì? Nước sôi, trà, Coca đều có sẵn đá đó.

Cũng đúng, tuổi thật của Garcia cũng không chênh lệch bao nhiêu so với hắn, nhiều nhất chỉ chênh lệch hai ba tuổi mà thôi, hắn nghĩ thầm. Nếu không phải lúc đầu hắn bị thế giới trong mơ sắp đặt là một tên chủ nhà ở chung cư hình ống nghèo rớt bỏ học giữa chừng, làm việc trong quán bar thì lại bị đuổi, thì bây giờ hắn vẫn đang đi học mới phải.

- Coca đi.

Roland thuận miệng hỏi,

- Ngươi vừa mới tập thể dục buổi sáng xong sao?

- Ngươi nghĩ ai cũng lười biếng như ngươi hả?

Hắn có hơi không hiểu, rõ ràng là không còn phòng bị nữa rồi, nhưng cách nói chuyện vẫn giống y chang như lúc mới quen, giống như không móc mỉa hai câu thì sẽ khó chịu trong người vậy đó, có thể yên ổn sống tới bây giờ đúng thiệt là kỳ tích.

Tóm lại đã quen nhau lâu như vậy rồi, ít nhất Roland có thể chắc chắn một điều, tâm trạng của đối phương lúc này không tính là tệ, thậm chí có thể nói là tốt.

Lẽ nào có liên quan đến chuyện nàng muốn nói?

- Đây, trà xanh đá.

Garcia đặt đồ uống trước mặt hắn.

- Hình như lúc nãy ta nói là Coca thì phải.

Roland nhíu mày.

- Ngươi không tập thể dục buổi sáng, thì uống ít đồ uống có hàm lượng đường cao lại đi.

Nàng nghiêm trang nói, như là đang cố nén ý cười xuống vậy,

- Sự tiến hóa của sức mạnh tự nhiên không liên quan gì đến hình dạng cơ thể, dù cho một người nhìn qua có vẻ như ốm yếu, thì cũng có thể bộc phát ra một sức mạnh cường đại. Điều này cũng đồng nghĩa với việc nó không thể giúp ngươi nặn lại cơ thể, nếu sau này có muốn lên sàn đấu thi đấu, vẫn nên chú ý một chút. Võ Đạo gia có dáng người cân xứng luôn được nhiều người yêu thích hơn những Võ Đạo gia có dáng người mập mạp.

Nếu đã như vậy, ngươi còn đưa ra quyền lựa chọn làm gì! Roland trợn mắt, tức giận hỏi,

- Cho nên? Ngươi gọi ta đến không phải chỉ để nói về dáng người thôi đúng không? Hơn nữa ta cũng đã nói qua rồi, dù là ngôi sao Võ Đạo gia hay là đại hội đấu võ gì gì đó, ta không có tí hứng thú gì cả, loại chuyện như diệt trừ tà ác, bảo vệ thế giới chỉ cần đảm nhận, không cần danh tiếng, làm một người bảo vệ thầm lặng không ai biết là được rồi.

Nếu thực sự nổi tiếng, thì đi đâu cũng bị người khác nhận ra, vậy làm sao mà đi cướp bóc được đây?

- Không thể tưởng tượng nổi

Giọng nói của Garcia đột nhiên hạ thấp xuống rất nhiều, nàng chăm chú nhìn vào Roland chậm rãi nói:

- Ta vốn nghĩ rằng câu nói này dĩ nhiên không thể nào thốt ra từ miệng ngươi được, sư phụ từng dạy ta, không nên tin vào lời nói của một người mà nên nhìn vào hành động của người đó. Nếu như không biết ngươi đã làm ra những gì, phỏng chừng ta cũng chỉ xem những lời này của ngươi là lời khoác lác không biết liêm sỉ mà thôi, nhưng lại hết lần này đến lần khác đều là thật.

Roland đương nhiên hiểu người kia đang nói gì.

Kể từ khi được nếm trải sự đánh phá ngon ngọt của kẻ đọa ma, hắn cùng các phù thủy Taquila tiến hành quét sạch kẻ đọa ma cấp thấp ẩn núp trong thành phố.

Ban ngày Forte cùng những người khác tiến hành lùng tìm vị trí, ban đêm do hắn cùng phù thủy chiến đấu giải quyết đối thủ, ngoài việc thu được sức mạnh tự nhiên bị biến dị ra, còn có thu nhập hơn cả dự kiến. Để tránh bị chú ý, hắn chỉ có thể lấy đi một phần tiền mặt hoặc tài sản không thể xác minh danh tính, đồng thời thỉnh thoảng nộp lên một số sức mạnh tự nhiên cho Hiệp hội Võ Đạo gia.

Dù sao thì hiệp hội cũng đang giám sát động thái của kẻ đọa ma, nếu họ phát hiện ra một số lượng lớn các kẻ đọa ma chết bất đắc kỳ tử, sức mạnh tự nhiên lại không thấy tung tích, chỉ sợ sẽ gây ra một đợt chấn động, đến lúc đó liên lụy đến hắn thì rắc rối lắm. Vì vậy, tốt hơn hết nên chủ động dâng lên một phần mục tiêu đã bị bại lộ.

Ngoài ra, hiệp hội phát lệnh truy nã và ủy thác xâm thực, hắn cũng là người hăng hái tiếp nhận nhất, căn cứ vào cách nói của Garcia, hắn là người đánh nhau nhiều nhất với kẻ đọa ma trong số những người mới đến, thậm chí còn vượt mặt không ít hội viên chính thức. Hơn nữa có tình báo cho rằng, bên phía kẻ đọa ma đã nhận ra sự xuất hiện của một kẻ thù hùng mạnh, chúng đang cố gắng tìm ra thân phận và hành tung của hắn.

Nói cách khác, hắn đã ném một viên đá đủ để khuấy động những gợn sóng giữa cao tầng của thành Prism và nhóm kẻ đạo ma, nhưng hắn lại không có tiếng tăm gì trong giới Võ Đạo gia và cả trong dân chúng. Nếu không phải Garcia là người dẫn đường trong khu vực, mỗi lần muốn nộp lên sức mạnh tự nhiên đều phải liên lạc với nàng, nàng cũng sẽ không biết được những gì hắn đã làm.

- Khụ khụ, chỉ là chuyện nên làm mà thôi.

Roland hắng giọng.

- Đây chẳng phải là trách nhiệm của một Võ Đạo gia hay sao?

- Đúng vậy,

Garcia nở nụ cười hiếm thấy,

- Đây là trách nhiệm của một Võ Đạo gia.

Nàng lấy ra một tờ giấy từ dưới bàn trà đưa đến trước mặt hắn,

- Chúc mừng ngươi, ngươi đã trở thành một thành viên chính thức của Hiệp hội Võ Đạo gia, đây là hợp đồng mới được gửi đến hôm nay, ký tên xong sẽ lập tức có hiệu lực.

- Ta nhớ là tự mình giải quyết một sự cố xâm thực mới có thể trở thành thành viên chính thức, kết quả là đến bây giờ ta đã hoàn thành không tám thì mười nhiệm vụ rồi, hiệu quả hành chính của thành Prism thực sự quá thấp a.

Roland bĩu môi, ký tên của mình vào phía cuối hợp đồng.

- Bởi vì Hiệp hội Võ Đạo gia là một tổ chức có tính quốc tế đó.

- Vậy ta hiện tại cũng giống như ngươi?

- Không.

Garcia lắc đầu, đẩy một cuốn sổ nhỏ khác đến,

- Chính xác mà nói, là ở phía trên ta.

Roland tò mò mở ra cuốn sách nhỏ, không khỏi có hơi sửng sốt,

- Đây là

- Giấy phép săn bắn.

Nàng thu lại nụ cười, gằn từng chữ nói:

- Giấy phép này chỉ được trao tặng cho những người có phiên phú xuất chúng trong chiến đấu và người phi phàm quyết tâm chống lại cái ác. Không có quá mười Võ Đạo gia trong thành phố này có nó đâu, mà số lượng giấy phép được cấp bởi thành Prism chỉ khoảng một trăm mà thôi. Về phần sử dụng và những việc cần chú ý, đều được viết ở cuối cuốn sổ, nó không chỉ là sự tín nhiệm của hiệp hội đối với ngươi, mà còn đại diện cho trách nhiệm lớn hơn nữa, hy vọng ngươi có thể tiếp tục kiên trì trên con đường này, cho đến khi nhân loại giành được thắng lợi cuối cùng.

Thì ra nàng vui vẻ vì điều này sao?

Bị lính mới mà mình mời chào vượt trước, người bình thường nếu không cảm thấy mất mác thì cũng là đố kỵ, không phục các loại nhưng trong mắt Garcia hoàn toàn không thấy được những cảm xúc tiêu cực này nàng là đang vui mừng từ tận đáy lòng, giống như là chính nàng nhận được danh hiệu này vậy.

Điều này khiến Roland hơi lo lắng.

Hiện tại ấn tượng của Garcia đối với hắn có thể nói là đang ở đỉnh điểm, nhưng càng như vậy, áp lực của sự kỳ vọng càng lớn. Hắn biết đối phương bề ngoài thờ ơ, nhưng tinh thần trọng nghĩa trong lòng cực cao, nếu không đã không giúp đỡ cư dân ở chung cư hình ống chống lại việc tập đoàn Clover cưỡng ép phá dỡ. Khi nghĩ đến sự hiểu lầm có thể phát sinh sau này, hắn liền cảm thấy nhức đầu hết sức.

- Mà này, lúc nãy ngươi gọi điện thoại cho ta là có chuyện gì?

Garcia thoải mái nhấp một ngụm trà:

- Ta đã nói tất cả những gì muốn nói, ngươi tìm ta không phải vì đã đoán trước được chuyện này đâu ha?

- Ừ, quả thật là có tí việc.

Roland bất chấp khó khăn nói,

- Ngươi có thể đến phòng ta một chuyến không?

Garcia nghi ngờ liếc mắt nhìn hắn,

- Cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể nói ở đây sao?

- Ngươi đến phòng ta là biết.

- Được thôi.

Roland hít một hơi thật sâu, dẫn đối phương đến phòng 0825.

Bước vào phòng khách, ba nữ phù thủy ngay lập tức đổ dồn ánh mắt sáng ngời về phía hắn.

Cùng lúc đó, hắn cảm thấy sau lưng truyền đến một luồng khí lạnh khó tả.

- Ngươi, ngươi quả nhiên vẫn đi đến bước đường này!

Garcia trợn mắt há hốc mồm đứng ở cửa:

- Trời ạ, bọn họ vẫn là con nít đó trời ơi, ta, ta muốn báo cảnh sát!

Bình Luận (0)
Comment