Ngay lúc Roland đánh giá mọi người, trong đám người cũng có người đang đánh giá hắn.
- Thế nào, tra được tin tức của hắn không? - Jarvan thấp giọng hỏi thuộc hạ.
- Vâng. - Người phía sau kể lại ngắn gọn:
- Gia thế và lai lịch đều rất bình thường, việc trở thành hàng xóm của tiểu thư chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Trên bảng xếp hạng đấu võ cũng không có ghi chép nào về Roland, hẳn là chưa từng tham gia trận đấu nào. Mà việc hắn gia nhập Hiệp hội Võ Đạo gia đã là chuyện của ba tháng trước, tình huống như vậy cũng không thường thấy.
Cho dù Jarvan chưa thức tỉnh sức mạnh tự nhiên, nhưng hắn cũng không xa lạ gì với giải đấu võ thuật. Là giải đấu nổi tiếng nhất với lượng khán giả lớn nhất, các quy tắc và quy định thăng hạng của nó đều quen thuộc với hầu hết mọi người. Ngoại trừ sự kiện cấp cao nhất là “Đại hội Võ Đạo gia” được tổ chức hai năm một lần, những trận đấu khác đều có thể coi là thi đấu tuyển chọn, cấp độ phong phú đến mức ngay cả người mới thức tỉnh cũng có thể tham gia trận đấu sơ cấp tương ứng hàng tháng.
Nói chung, những người mới vừa gia nhập Hiệp hội sẽ rất háo hức được cạnh tranh trên đài thi đấu để nâng cao năng lực và thứ hạng của mình, dù sao điều đó cũng có nghĩa là địa vị và thu nhập sẽ cao hơn. Chỉ có những Người thức tỉnh nửa đường quy thuận mới đầy phản kháng với kiểu phô bày khả năng của mình trước công chúng. Tất nhiên độ tin cậy của lý do này cũng đáng nghi ngờ. Hắn càng cho rằng những tên tự cho mình là siêu phàm này đã phạm tội cho nên mới không muốn bản thân bị bại lộ trước màn ảnh.
Là đại ca của Garcia, Jarvan đương nhiên có chút để ý đến người đại diện mà muội muội mình lựa chọn. Trong ấn tượng của hắn, Garcia tuyệt đối không phải là một người dễ dàng thân thiết, bởi vì nàng quá cố chấp với lòng tin, cho nên có một bức tường vô hình giữa nàng và người ngoài, cố gắng vượt qua nó sẽ gây ra áp lực lớn cho cả hai bên, vì vậy có rất ít người có thể lấy được niềm tin của nàng.
Garcia và phụ thân đã đi đến bước này, Jarvan cũng không cảm thấy bất ngờ. Có lẽ nàng là một Võ Đạo gia đủ tư cách, nhưng nàng chắc chắn không phải là một thương nhân có trình độ.
Có điều đây không phải là tất cả lý do để hắn điều tra đối phương, cùng lắm có thể nói là một trong số đó mà thôi.
Nguyên nhân chủ yếu chính là ở hàng ghế VIP trước sảnh tiệc.
Hắn nhìn lại hàng ghế đầu tiên - chỉ thấy có một nữ tử toàn thân mặc lụa trắng ngồi đó, trên người không có món trang sức nào, áo choàng Võ Đạo ở trên người nàng càng toát lên khí chất thanh tao thoát tục. Mái tóc dài đen bóng xõa xuống như thác nước, chỉ nhìn bóng dáng nàng từ phía sau đã có thể khiến cho người ta cảm thán không thôi.
Phỉ Ngữ Hàn, ngôi sao mới sáng nhất giải đấu, từ khi ra mắt đã hai lần lọt vào chung kết đại hội Võ Đạo gia. Tuy rằng vẫn chưa thể giành được giải quán quân, nhưng đại đa số mọi người cho rằng nàng tuổi quá trẻ, thiếu kinh nghiệm mà thôi. Chỉ cần thời gian trôi qua, cái tên mạnh nhất chắc chắn sẽ thuộc về nàng. Với thiên phú xuất chúng như vậy, nàng được coi là đại diện cho thế hệ thiên tài mới, thậm chí còn có tin đồn khi nàng giành được giải quán quân, đó sẽ là lúc nàng sẽ tiến vào cấp cao của thành Prism.
Jarvan vốn tưởng rằng một người như thế căn bản sẽ không để ý đến lời mời của tập đoàn Clover, không ngờ nàng lại đích thân đến dự tiệc. Điều này khiến phụ thân hắn kinh ngạc vui mừng không thôi.
Có sự tham dự của Phỉ Ngữ Hàn, bữa tiệc này tất nhiên sẽ trở thành tiêu đề thu hút sự chú ý nhất trong những tin tức gần đây.
Nhưng mà khi hắn vất vả lắm mới tìm được cơ hội nói chuyện, lại bị ủy thác một nhiệm vụ đột xuất.
Jarvan áp chế suy nghĩ đen tối, chậm rãi đi đến trước mặt đối phương.
- Tiểu thư Phỉ Ngữ Hàn, chuyện mà ngài nhờ ta thăm dò...
- Không cần lặp lại, ta nghe thấy rồi...
Nàng ngắt lời, sau đó mỉm cười:
- Cảm ơn.
Nghe, nghe thấy? Jarvan kinh ngạc quay đầu lại nhìn vị trí của mình trước khi đi tới, khoảng gần mười mét, còn cả tiếng người ồn ào trong đại sảnh nữa, Võ Đạo gia thực sự có thể nhận thức nhạy bén như vậy sao? Quả thực... không giống con người!
- Đương nhiên không phải tin tức nào cũng có thể nghe được, cho dù tai có thể nghe được thì não cũng không thể xử lý được.
Có lẽ là nhìn ra được sự nghi ngờ của hắn, Phỉ Ngữ Hàn hiếm khi giải thích vài câu:
- Khi thuộc hạ của ngươi tới gần ngươi, ta đã cố ý tăng cường sự chú ý. Sau đó chỉ cần tập trung tinh thần là có thể nhìn ra toàn bộ nội dung thông qua khẩu hình miệng, giọng nói và biểu cảm. Đối với phần lớn Võ Đạo gia, việc này không khó thực hiện.
- Thì, thì ra là thế... Không hổ là Võ Đạo gia mạnh nhất mà mọi người ca tụng.
Jarvan cười không được tự nhiên, nói.
- Mạnh nhất?
Giọng của nàng trong trẻo dễ nghe như chuông gió:
- Ta còn chưa giành được chiếc cúp đó đâu.
- Chuyện sớm hay muộn, chuyện sớm hay muộn mà thôi. Trừ ngươi ra, còn ai có thể bước lên lôi đài Võ Đạo gia khi vừa thức tỉnh một năm chứ. Cho dù là “người bảo vệ” của thành Prism...
Đang nói, giọng Jarvan dần dần nhỏ xuống.
Mặc dù Phỉ Ngữ Hàn nhìn như đang lắng nghe, nhưng vẻ mặt như cười như không của nàng khiến hắn sinh ra một loại cảm giác mình hoàn toàn bị bỏ qua. Nhì như nụ cười mỉm của nàng chỉ là lịch sự, thực tế nàng đã không hề hứng thú với lời nói của mình, nên hắn không muốn nói về chuyện này nữa.
Hắn bỗng nhiên nhận ra rằng, câu cảm ơn kia của đối phương thực tế là có ngụ ý kết thúc cuộc trò chuyện, lời giải thích đằng sau chỉ là nể mặt người tổ chức của tập đoàn Clover mà thôi. Nhưng chút thể diện ấy cũng chỉ đủ để nói thêm hai câu nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi dâng lên chút tức giận. Hắn đi đến đâu cũng được người ta săn đón, nào đã từng bị người khác đối xử như thế này!
Nhưng mà cơn tức vừa dâng lên, Jarvan đã mạnh mẽ áp chế.
Hiệp hội Võ Đạo gia không phải là tổ chức mà tập đoàn Clover có thể đắc tội được. Nó liên kết chặt chẽ với chính phủ quốc gia và các ngành sản xuất.
Nếu không phụ thân đã không phải tốn nhiều tiền để kết giao với những người này.
Hắn cố nặn ra một nụ cười, xoay người rời khỏi ghế khách quý.
Đương nhiên, sự thay đổi rất nhỏ trong biểu cảm này không thoát khỏi ánh mắt Phỉ Ngữ Hàn.
Nhưng nàng cũng không quan tâm đến suy nghĩ của những người bình thường này. Trước mặt sự ăn mòn, tài phú và quyền thế chỉ có ý nghĩa hạn chế, thứ duy nhất có thể dựa vào chỉ có sức mạnh của chính bản thân mình.
Nàng dời mắt về phía Roland một lần nữa.
Ngay từ đầu việc đồng ý tham dự yến hội chỉ là nghe theo ý sư phụ, nàng cũng không rõ vì sao phải lãng phí thời gian tu luyện quý giá để tới tham gia một hoạt động xã giao như vậy. Mãi đến khi nam tử kia xuất hiện, mới thoáng thu hút được sự chú ý của nàng.
Sau khi để tâm tự nhiên tăng lên tới trình độ nhất định, Người thức tỉnh có thể đại khái cảm giác được trình độ của đối phương. Đó không phải là do năng lực đặc biệt nào đó, mà biểu hiện toàn diện của năng lực quan sát đã được nâng lên một tầm cao mới. Ba năm trước Phỉ Ngữ Hàn đã đạt đến cảnh giới này, cũng phát hiện chỉ cần không ở thành Prism, số người vượt qua nàng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thế nhưng trước mặt người đó, năng lực nhìn thấu của nàng lại mất đi hiệu lực.
Hành động, ngữ điệu, ánh mắt, làn da hơi run rẩy đều không khác gì người bình thường, duy chỉ có sự dao động của tâm tự nhiên là nàng không hề cảm nhận được dù chỉ một chút. Nếu không có điều này, sẽ mất đi tiêu chuẩn cơ bản của phán đoán. Nếu đối phương là người bình thường, vậy thì chẳng có gì kỳ lạ, nhưng nhìn sự tiếp đãi của phục vụ, hắn lại là một Võ Đạo gia.
Vì thế Phỉ Ngữ Hàn đã tìm Jarvan đến.
Mặc dù nàng có thể tự điều tra mấy tin tức xếp hạng linh tinh, nhưng nàng thích giao những viêc vặt đó cho người khác làm. Chỉ cần một câu nói đơn giản, bọn họ sẽ không tiếc sức lực mà hoàn thành ủy thác của nàng, hơn nữa còn thường làm tốt hơn.
Sau đó từ trong miệng Jarvan nàng nghe được cái tên Roland này.
Mọi nghi hoặc cũng có đáp án.
Từ một tuần trước, nhờ sư phụ mà Phỉ Ngữ Hàn biết được một chuyện….Trong thành Prism mới xuất hiện một kẻ săn mồi, cũng chính là kiềm giữ Võ Đạo gia có giấy phép săn giết. Chuyện này vốn không có gì kỳ lạ, vì để đối đầu với kẻ đọa ma tà ác nên cho các võ giả quyền lực quá giới hạn một chút, như vậy hiệu quả tiêu diệt kẻ địch của bọn họ mới cao hơn. Dù sao, những người có thể trở thành kẻ săn mồi cũng không có nhiều, những người nàng biết đến đều có thể gọi là tiền bối, nhưng giấy phép săn giết này lại được cấp cho một thành viên mới gia nhập hội không lâu?
Nếu như tin tức về thân phận kẻ săn mồi không bị hiệp hội đưa vào danh sách tài liệu vô cùng bí mật, e là chuyện này sẽ tạo ra sóng to gió lớn. Nên biết rằng, người có giấy phép săn giết và người vô địch đại hội Võ Đạo là những võ giả cùng cấp bậc, thậm chí địa vị của người có giấy phép săn giết thậm chí còn cao hơn một chút. Việc cấp phép như vậy giống như ngươi vừa thức tỉnh liền giành được ngôi vô địch, đây là chuyện khó tin tới cỡ nào!
Nếu đấy là sự thật, thì việc chính mình hai lần lọt vào vòng chung kết lại không đáng nhắc đến rồi.
Mà kẻ săn mồi kia, tên là Roland.
Gương mặt Phỉ Ngữ Hàn không đổi sắc, đưa tay phải ra, nắm chặt thành quyền.
Là đệ tử của lão bảo vệ, nàng cũng nghe về cuộc chiến tranh giành, cũng có nghe về tranh cãi giữa hai phái cũ và mới. Tranh luận không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng không đưa ra được đáp án cho vấn đề mấu chốt là rốt cuộc loại Võ Đạo gia nào mạnh hơn? Là đi đến cận kề cái chết, dùng tất cả thủ đoạn chiến đấu cùng kẻ đọa ma, hay là ma luyện tài nghệ của mình mỗi ngày, rồi cùng đối thủ khác cạnh tranh sòng phẳng trên lôi đài?
Dĩ nhiên khả năng thử thách của người thuộc loại đầu tiên lớn hơn, có thể chiến đấu với kẻ đọa ma, có đôi khi mấy tháng cũng có thể không gặp được một lần. Đối với không ít người mà nói, lần chiến đấu đầu tiên chính là lần cuối cùng. Đối với loại thứ hai, mặc dù có thể dùng phần lớn thời gian để tu luyện, nhưng những quy tắc được đặt ra nhằm đảm bảo an toàn không chỉ giới hạn khả năng phát huy của Võ Đạo gia, mà còn tạo thành thói quen trong suy nghĩ và hành động, gặp đối thủ không chết không thôi sẽ dễ lâm vào bối rối. Người ủng hộ hai thuyết này có không ít, cũng rất khó có được đáp án thông qua thực tế.
Bây giờ, hình như còn có tiêu chuẩn nhất định.
Chưa từng tham gia tranh tài Vũ Đấu, sau khi thức tỉnh vẫn cùng kẻ đọa ma chiến đấu, Roland chắc chắn thuộc về phái cũ.
Mà chính mình, ở trong mắt mọi người hiển nhiên là phái mới.
Sư phụ cho nàng tham gia yến hội lần này, e rằng chính là có ý này trong lòng. Vừa là người đồng hành trong hiệp hội, vừa là đại diện của hai phái, làm quen trước cũng không sai.
Đáng tiếc, Phỉ Ngữ Hàn không có hứng thú đối với suy nghĩ tranh giành, thậm chí nàng còn không cho là mình thuộc về phái mới. Nếu không phải sư phụ nghiêm lệnh cấm nàng một mình xử lý sự kiện xâm thực, nàng cũng muốn tìm tới những kẻ đọa ma để thử bản lĩnh của chúng.
Giống như Roland.
Từ đầu tới cuối, nàng chỉ để ý là ai mạnh hơn thôi.
Hiện tại trước mắt, đối phương cũng không khiến nàng thất vọng.
Nếu là những võ giả đều bị nhìn thấu khác trong hội trường, trong đầu Phỉ Ngữ Hàn đã sớm mô phỏng ra kết quả chiến đấu khác nhau, cho dù là trên cơ hay là dưới cơ, nàng cũng có thể cho ra một tỷ số thắng đại khái. Nhưng nàng lại không có cách nào kết luận được trình độ của Roland, cũng không thể nào mô phỏng tình huống giao đấu.
Nói cách khác, đến hiện tại hai người vẫn ngang cơ.
Khóe miệng Phỉ Ngữ Hàn khẽ giương lên, yến hội lần này cuối cùng cũng không nhàm chán.
Hơn nữa nàng còn nghe được trong miệng ba cô gái đồng hành cùng đối phương một vài chuyện thú vị.
Ví dụ như thế giới trong mơ.
Ví dụ như bệ hạ.
Đây là cách chơi mới lạ gì sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt của cô gái, không giống như kẻ sắm vai nhân vật thấp kém.
Nếu có cơ hội gặp mặt nói chuyện trực tiếp với hắn thì tốt.
Nàng thu hồi tầm mắt, yên lặng ghi nhớ trong lòng những nghi vấn này.
…
Sau khi cướp đoạt tất cả bàn ăn một vòng, cuối cùng Roland cũng chờ được chính chủ tối nay hắn muốn tìm.