- Người kia là...
Dawnen vừa đút bánh ngọt vào trong miệng, vừa lầm bầm mơ hồ không rõ.
- Ừ, nhìn qua giống như trên báo chí, chắc là không sai.
Roland khẽ gật đầu. Trước khi đến, hắn đã tìm hiểu, căn bản hiểu rất rõ về tập đoàn Clover. Người lên trên sân khấu là Guard, thành viên hội đồng quản trị của Clover kiêm tổng giám đốc phòng xây dựng, xếp hạng thứ năm trong toàn gia tộc, cũng là phụ thân của Garcia.
Vốn dĩ hắn nghĩ là mình sẽ thấy Wimbledon Đệ Tam, nhưng sự thật chứng minh, Angela cũng không thôn phệ vị Quốc vương Greyfort xui xẻo kia. Đồng thời hắn cũng xác nhận được, linh hồn của hộ gia đình trong tòa cao ốc đã bị thế giới trong mơ hoàn toàn nhập vào, tạo thành mối quan hệ nhân mạch nhất quán với trí nhớ của mình. Về phần rốt cuộc là Garcia có trước hay là Guard có trước, dựa vào sự tồn tại của Garcia rồi sáng tạo ra gia tộc Clover, hay là phương thức đưa Garcia vào mạng lưới quan hệ của gia tộc Clover một cách ngẫu nhiên, sợ rằng không cách nào biết được. Nếu không phải là hắn có toàn bộ trí nhớ ở một thế giới khác, đoán chừng sẽ coi toàn bộ nơi này là chân thực.
Mặc dù thế giới trong mơ đang diễn biến theo hướng mà hắn không hề biết, nhưng ít ra nền tảng của thế giới vẫn được hình thành dựa trên nguyên mẫu ký ức của hắn, vậy nên có cảm giác không hài hòa ở mọi nơi. Ngược lại, điểm này làm cho Roland cảm thấy an tâm hơn một chút. Những nguyên tố đang mạnh mẽ hợp lại với nhau đang không ngừng nhắc nhở hắn rằng, bản thân hắn đang ở trong mộng.
Giống như lúc trước họ của Garcia là Wimbledon, nhưng ở đây lại mang họ Gar. Những thay đổi nhỏ có ở khắp mọi nơi. Nếu Cobb trong phim Inception cần một vật dụng cá nhân làm đồ đằng để phân biệt thế giới mình đang ở có phải là một giấc mơ hay không, thì hắn sẽ không hoang mang mơ màng như vậy.
Nội dung Guard nói đơn giản chỉ là cảm tạ các vị Võ Đạo gia tham dự và ủng hộ, cuối cùng còn nhân tiện nhắc tới chuyện đoạn tuyệt quan hệ với con gái. Giống như Garcia dự đoán, đối với sự vắng mặt của con gái, giọng điệu của hắn đầy tiếc nuối và thương xót, cũng bày tỏ bằng lòng cùng nàng nói chuyện bất cứ lúc nào.
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, máy ảnh trong tay ký giả cũng vừa đúng vừa nhanh đồng loạt chụp ảnh.
Chỉ có Roland âm thầm cười lạnh.
Suy cho cùng, chỉ cần hắn buông tha cho kế hoạch cải tạo tiểu khu, hoặc đền bù tổn thất đầy đủ, cũng không tới mức Garcia ầm ĩ với hắn đến nước này.
Sau khi đọc diễn văn là tiệc rượu.
Đây chính là thời khắc mà Roland chờ đợi.
- Đi thôi, lát nữa đi ăn.
Hắn nói với Nữ Vu, sau đó cầm lên một ly Champagne, đi về phía Guard.
…
- Hạ tổng, rất hân hạnh được đón tiếp ngài tối nay, sau này mong ngài ủng hộ mạnh mẽ hạng mục xanh hóa.
- Đâu có đâu có, hợp tác lâu như vậy còn khách sáo gì nữa.
- Tiểu thư Ngữ Hàn, ngài có hài lòng với võ quán cho vòng chung kết mới được Clover xây ở nội thành phía nam không?
- Ta chưa đi qua.
- À... Ha ha, năm nay ngài nhất định có thể đứng đầu.
Nhân lúc Guard vừa bày tở sự tôn kính với khách quý xong và đi ra khỏi đám đám đông ồn ào, Roland đi tới dừng trước mặt hắn.
- Ngươi là...
Rõ ràng là đối phương ngẩn người.
- Roland, người thay mặt Garcia tham dự.
Hắn trả lời gọn gàng dứt khoát.
- Thì ra chính là ngươi.... Hân hạnh gặp mặt.
Rất nhanh vẻ mặt Guard khôi phục lại như bình thường, xoay người lấy một ly rượu chỗ bồi bàn.
- Người có thể thức tỉnh sức mạnh tự nhiên đều là người may mắn trời sinh, ta thật hâm mộ những người trẻ tuổi tài cao các ngươi.
Sau khi Roland chạm cốc với hắn cũng không uống Champagne.
- Ta có chuyện muốn nói với ngươi một chút, bí mật.
Lần này cách nói chuyện bị cho là có phần thất lễ, so về số tuổi, rõ ràng đối phương là trưởng bối, mà so về địa vị xã hội, địa vị của thành viên hội đồng quản trị tập đoàn xí nghiệp cỡ lớn cũng không thấp hơn bao nhiêu so với Võ Đạo gia Morning Light, càng chưa nói tới Roland là người mới vào.
Guard không khỏi nhíu mày.
- Xin lỗi, ta còn nhiều khách cần tiếp đón.
- Là Garcia kêu ta tới tìm ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn biết dạo này con gái mình sống thế nào sao?
Roland nâng cao âm lượng.
Nơi khóe mắt, hắn thấy có ký giả chú ý tới động tĩnh bên này.
Hắn biết đối phương nhất định sẽ đáp ứng.
Nếu không sẽ không giữ được hình tượng quan tâm con gái mà hắn đắp nặn nên lúc nãy.
- Được rồi. - Quả nhiên là Guard chọn nhượng bộ.
- Nếu nói chuyện không mất quá nhiều thời gian.
- Tất nhiên, sẽ không mất nhiều thời gian của ngươi. - Roland mỉm cười nói.
Trong sảnh yến hội có một căn phòng VIP riêng, sau khi để đoàn tùy tùng lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Guard và thư ký của hắn cùng với nhóm người Roland.
- Để hắn ở đây được sao? - Roland nhìn về phía lão thư ký.
- Những chuyện ta muốn nói đều liên quan đến lợi ích của ngươi.
- Tất nhiên, hắn cũng là người trong gia tộc, theo ta đã hơn vài chục năm. - Guard trầm giọng nói.
- Còn ngươi, ngươi xác định muốn dẫn theo ba tiểu cô nương xinh đẹp này nói chuyện? Chỗ này không phải là công viên trò chơi.
Sau khi không cần ngụy trang, đối phương lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn rất rõ ràng, giọng điệu cũng không còn khách khí như trước.
Thì ra là như vậy, Roland nghĩ thầm. Nghĩ đến sức mạnh tự nhiên của chính mình, tất nhiên đối phương có sự phòng bị. Người kia tuy là tuổi tác đã lớn, nhưng dựa vào hành động và chỗ đứng có thể thấy tám chín phần mười hắn cũng là người thức tỉnh.
- Bởi vì chuyện ta cần nói liên quan đến ba người này... - Hắn nhún vai, - Nói ngắn gọn hơn, đây là một cuộc giao dịch. Các nàng không có hộ khẩu, mà ta thì cần ngươi giúp các nàng có hộ khẩu hợp pháp, và sắp xếp học ở một trường cấp ba khá tốt.
Sau khi trầm mặc một lúc, Guard mới mở miệng nói.
- Ngươi muốn tìm ta nói chuyện, chính là chuyện này?
Nếu như là người bình thường, có lẽ phản ứng đầu tiên là 'Mẹ nó ngươi trêu ta à', phản ứng tiếp theo là trở mặt bỏ đi. Lúc này mà vẫn có thể giữ kiềm chế tâm tình, giáo dưỡng của thương nhân này quả là không tệ.
- Không sai. - Roland nói không hề sợ hãi, - Đối với tập đoàn Clover, chuyện này không phải là chuyện khó.
- Ngươi nói đây là một cuộc giao dịch, vậy ngươi có gì để trao đổi với ta? Đứng ra phản đối Garcia, hãy để cho nàng bỏ đối đầu với tập đoàn, tặng tòa nhà cao ốc cho dự án mới?
- Ta là bạn của nàng, sao có thể làm ra chuyện như vậy.
Trên thực tế sau khi phát hiện ra bí mật mảnh vỡ ký ức, tòa nhà chung cư cao ốc trở thành đối tượng mà Roland quyết tâm phải bảo vệ. Bất kỳ đội xây dựng nào muốn phá bỏ công trình đều sẽ lần lượt phải đối mặt với sự quấy rối của ba trăm phù thủy Taquila. Ví dụ như bánh xích của máy xúc sẽ bị dỡ bỏ trong một đêm, hoặc tạo ra những câu chuyện ma quái trong công trường, đối với các nàng đây là chuyện dễ dàng.
- À... Bạn sao? - Guard cười lạnh hai tiếng.
- Vậy chúng ta không thể nói chuyện tiếp được rồi.
- Chưa chắc.
Roland móc ra giấy phép săn giết từ trong túi quần, quơ quơ trước mặt hắn.
- Đây là.....
Trong nháy mắt, đối phương liền thay đổi sắc mặt, vội vàng quay đầu nhìn lão thư ký.
Thư ký nhìn chằm chằm giấy phép một lúc, mới chậm rãi gật đầu nói.
- Là thật.
- Làm sao ngươi có được vật này....
- Đó là bí mật của hiệp hội, ngươi không có quyền biết.
Roland cắt đứt lời nói của Guard, suy cho cùng ngay tới chính hắn cũng không roc hiệp hội tiến hành trình báo, xét duyệt, cấp phát giấy chứng nhận như thế nào.
- Chỉ cần hiểu ý nghĩa của nó là được.
Guard ảm đạm nhìn hắn một lúc lâu, dường như muốn rút ra một điếu xì gà từ trong lồng ngực. Sờ mó một lúc, cuối cùng lại rút tay về.
- Xem ra con gái ta đã làm quen với một nhân vật khó lường. Nhưng thưa ngài Roland, Hiệp hội Võ Đạo gia là một tổ chức rất chú ý tới luật pháp....
- Ngươi cho rằng ta uy hiếp ngươi sao? - Roland cố ý thở dài nói.
- Như lúc trước ta có nói, đây là một cuộc giao dịch.
- Vậy ý của ngươi là....
- Làm ăn lớn tới như vây, chắc chắn sẽ có những chuyện cản trở khó có thể nói. Ngoài sáng thì dễ, nhưng động thủ trong bóng tối thì không xử lý dễ dàng như vậy. Ta nói không sai chứ?
Hắn vươn ngón tay ra.
- Một cơ hội giải quyết phiền toái, đây chính là giá tiền của ta. Nhưng không phải người nào cũng được, đầu tiên mục tiêu phải là tội phạm; tiếp theo hắn không phải là người bên ngoài; cuối cùng hắn thật sự uy hiếp tới ngươi. Ba điểm trên ta đều có cách kiểm chứng, thế nên không cần có suy nghĩ may mắn trong lòng. Như vậy hiệp hội cũng sẽ không quá quan tâm tới chuyện này. Dĩ nhiên, nếu bên trên không biết gì là tốt nhất.
Nói một cách đơn giản, đây chính là một thủ lĩnh băng đảng.
Bình thường trong tay người như vậy có rất nhiều đội ngũ dưới trướng, đối với những việc đòi hỏi giấy chứng nhận lâu dài, bố trí mai phục, bắt giữ, xét xử, cũng sẽ khiến công ty có những tổn thất rất lớn. Trực tiếp sử dụng bạo lực giải quyết đơn giản hơn nhiều. Từ ánh mắt của đối phương mà đoán, Roland cũng biết nhất định hắn cũng đã gặp những chuyện tương tự.
Guard do dự một lúc.
- Ngài Roland, nếu như ngươi nghiêm túc, thế thì giá trị của ba tài khoản không xứng.
Roland không nhịn được cười nhẹ. Lời nói của Garcia quả nhiên không sai. - Yên tâm, phụ thân ta cũng không phải người cố tình gây sự, trong buôn bán, đặc biệt là ở giao dịch hắn chỉ coi trọng lợi ích. - Bây giờ có lẽ nên bổ sung thêm một ít, hắn rất hiểu việc tiến lui có chừng mực.
- Ngươi coi đó là tiền đặt cọc cho hiệp nghị cũng được. Ba người bên cạnh ta chỉ là nhóm đầu tiên mà thôi, tổng số người cuối cùng chắc khoảng ba trăm người.
- Ba trăm... tài khoản đen? - Guard làm khó nói, - Nhất định cảnh sát sẽ chú ý tới...
- Cứ từ từ làm, cũng không phải là ta muốn ngươi hoàn thành ngay. Trong một năm, hai năm... hoặc nhiều năm cũng không thành vấn đề, dẫu sao đây là hiệp nghị lâu dài.
Dù sao theo lý giải của Celine, không phải ai cũng có quyết tâm đọc sách giống như Elena, Phyllis, chẳng bằng đi theo hắn đánh cướp kẻ đọa ma tăng thêm chi phí còn có tiền đồ hơn nhiều.
- Nếu đã vậy... Có lẽ ta có thể làm được.
- Như vậy, hợp tác vui vẻ.
Đợi sau khi lão thư ký chụp ảnh cho nhóm phù thủy, ý nghĩa của giao dịch cũng được thiết lập. Mặc dù không lập bất kỳ giấy tờ nào, nhưng Roland biết đối phương sẽ không dễ dàng làm trái với lời hứa kia.
Lúc hắn đưa ba người chuẩn bị rời khỏi phòng, bỗng nhiên Guard gọi hắn lại.
- Đợi đã...
- Còn có chuyện gì sao?
Roland quay đầu lại.
- Con gái Garcia của ta... gần đây sống thế nào?
Guard chần chừ, nhưng vẫn hỏi ra miệng.
- Ta đã gọi điện thoại rất nhiều lần nhưng con bé không nghe máy...
- Yên tâm đi. Nàng sống rất vui vẻ. - Roland trả lời.
...
Nhìn cửa phòng khép lại một lần nữa, rốt cuộc Guard đốt điếu xì gà. Qua một lúc, hắn mới thấp giọng nói.
- Người này chỉ là một người bình thường sao?
- Ta cũng có cảm giác giống vậy. - Thư ký vốn trầm mặc kiệm lời gật đầu. - Thái độ cao cao tại thượng không hề giống giả vờ.
Khi đối mặt với hắn, người bình thường thường tỏ ra sợ sệt, xu nịnh, kiêu ngạo, tỏ ra cứng rắn, nguyên nhân là do khoảng cách giữa tuổi tác, giàu nghèo và địa vị xã hội. Sức mạnh tự nhiên sẽ không thay đổi được tâm tính của một người. Đặc biệt là người mới thức tỉnh giống như Roland.
Song Guard cũng không cảm thấy khó chịu với Roland. Sự tự nhiên, thả lỏng và cảm giác nhìn xuống mơ hồ gần như được sinh ra một cách tự nhiên, giống như cảnh tượng bình thường hắn đã gặp qua vô số lần.
Nhưng chuyện này sao có thể? Tuổi tác của hắn không kém hơn Garcia bao nhiêu, cũng chừng hai mươi tuổi mà thôi!
Lần đầu tiên Guard phát hiện, bản thân mình hoàn toàn không có cách nào nhìn thấu một người.
...
- Những giao dịch như vậy ngài không nên trực tiếp đi.
Sau khi rời khỏi phòng, San Milan nói thầm.
- Ngài là vua của hai thế giới. Ánh mắt nhìn ngài thực sự là quá vô lễ.
- Nếu như đại nhân Alethea ở đây, nhất định đã lấy kiếm đặt ở trên cổ hắn rồi.
Đóa Đóa phụ họa nói.
- Nếu là vua, vậy thì muốn làm thế nào liền làm thế ấy mới đúng.
Dawnen thể hiện ý phản đối.
- Giống như đại nhân Aqurius, chưa bao giờ phải quan tâm tới cái nhìn của người khác.
Nghe những lời nhận xét phát ra từ miệng của một tiểu cô nương với hình tượng vô cùng khác, Roland có cảm giác dở khóc dở cười.
- Ai làm bộ trưởng của ta không thể vào cõi mộng. Hơn nữa ta nói rồi, ở bên ngoài không cần gọi ta là bệ hạ.
- Vâng, Roland ca. - Ba người lập tức sửa lại lời nói.
- Đúng rồi, bây giờ chúng ta phải đi về sao?
Dawnen nhìn phòng khách phía sau mới chuyển sang tiệc đứng, không tự giác liếm liếm môi.
- Yến hội chắc sẽ cử hành tới đêm khuya, nhưng mà cũng không nên để những phù thủy khác đợi quá lâu.
Roland buồn cười ngẩng đầu nhìn bầu trời đang mờ dần.
- Ăn thêm nửa giờ nữa. Đợi đến đúng tám giờ chúng ta lên đường cũng tốt.
- Tuân lệnh.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, hăng hái bừng bừng chạy tới bàn ăn.
Nhìn dáng vẻ của các nàng, thật đúng là giống như đứa nhỏ vị thành niên. Roland không kìm được mà cảm thán một câu. Hắn chậm rãi đi theo phía sau, cầm lên ly Champagne vẫn chưa động đưa tới miệng. Vừa mới chuẩn bị uống, mới nhớ ra là mình lái xe tới, chẳng còn cách nào khác đành bất đắc dĩ mà để xuống.
Nhưng vừa mới đặt xuống, Champagne màu nhạt đột nhiên xuất hiện biến hóa.
Chỉ thấy một dòng nước ngầm màu đỏ trống rỗng hiện ra, giống như nhỏ mực vào chén nước, dọc theo dòng nước lưu động mà từ từ tản ra. Nhưng nó cũng không nhuộm Champagne thành màu đỏ, mà là từ từ ngưng tụ thành văn tự vặn vẹo, toát ra sự đột ngột vô cùng và quỷ dị!
- Đừng quên... ước hẹn của chúng ta.
Chỉ một câu nói ngắn ngủn, lại làm cho Roland toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Theo bản năng hắn muốn đem ly rượu ném đi, trong nháy mắt rời khỏi tay mới cứng rắn đè ép sự xúc động của mình xuống.
Lực thu về rất lớn, làm cho chân chén phát ra tiếng vỡ!
Tuy nhiên sau khi hắn nhìn vòa ly Champagne lần nữa, ở đó đã không còn dấu vết chữ viết nào hết, chỉ là rượu màu vàng sáng tinh khiết, giống như chưa hề có gì phát sinh.