Roland chỉ cảm thấy có một sự lạnh lẽo khó có thể hình dung bao phủ toàn thân, quả nhiên, hắn bị người nào đó theo dõi - nơi này lý ra phải là cảnh hư ảo trong giấc mộng.
Hắn ngẩng đầu, xa xa gần gần có người rất nhanh đảo qua bên người hắn.
Ai, là ai?
Tửu thị? Xí nghiệp gia? Người thức tỉnh?
Đại sảnh yến hội vẫn vô cùng náo nhiệt như trước, mọi người đều hưởng thụ bữa tiệc xã giao tối này, kẻ duy nhất không bình thường, giống như chỉ có mình hắn mà thôi.
Roland thở sâu, làm cho tiếng tim đập bang bang chậm rãi bình phục lại.
Giao ước... Không thể nào là chỉ người khác, người truyền tin và người lưu lại tờ giấy ở trong cuốn sách chính là cùng một người.
Rosa Multiflora, số 302.
Rất rõ ràng, có người muốn gặp hắn.
Thủ đoạn như vậy đã vượt qua phạm trù sức mạnh tự nhiên. Võ Đạo gia không phải là nữ phù thủy , cũng không lấy đủ loại năng lực sở trường, người thức tỉnh có được lực lượng càng mạnh, tốc độ, năm giác quan của cơ thể, tu luyện tới trình độ nhất định còn có thể phóng luồng khí xoáy ra ngoài, tạo nên hiệu quả tương tự pháp thuật cùng loại, nhưng dẫu sao mà nói cũng đều có khuynh hướng của loại hình chiến đấu.
Huống chi lúc trước hắn căn bản không hề cảm nhận được bên người có bất kỳ sự dao động của sức mạnh tự nhiên nào.
Nói một cách khác, quỷ thuật làm cho chữ hiện hình này rất có thể là đến từ một loại năng lực cao cấp hơn.
Mộng cảnh thế giới đang không ngừng biến đổi hướng tới những lĩnh vực chưa biết có lẽ có liên quan với việc này.
- Đúng là...Bị NPC theo dõi rồi.
Roland thấp giọng tự diễu nói một câu. Với một kẻ như hắn, kẻ khi thức tỉnh sẽ khiến thời gian của thế giới hoàn toàn ngưng lại, thật khó để liên hệ với thực tế. Ngoại trừ nữ phù thủy ngoại lai cùng với kẻ chiến thắng bị Angela thôn phệ. Theo bản năng hắn cho là những người còn lại nên là từ mộng cảnh hư cấu đi ra mới phải, cho dù có giống thật như thế nào đi chăng nữa, cũng thiếu mất điểm mấu chốt là chính mình. Nhưng hiện tại, đã có người hư ảo chú ý tới sự khác biệt của hắn, cũng chủ động truyền tin cho hắn.
Bắt đầu từ khi nào?
Là lúc hắn mượn Garcia bộ sách nội bộ Hội Liên Hiệp để đọc, hay là khi phát hiện ra trong Giáo hội phản chiếu những nhân vật từ hơn tám trăm năm trước cùng với Lam của Mộng cảnh thế giới giống nhau như đúc?
Hoặc là còn sớm hơn những thời điểm đó, giống như khoảnh khắc Angela đưa hắn vào chiến trường linh hồn kia vậy?
Không nghĩ ra câu trả lời.
Cho dù biết rõ cũng không có ý nghĩa.
Quan trọng là ở chỗ, đối phương muốn nói cái gì.
- Roland ca?
Âm thanh của Dawnen cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn.
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
- Không… không có gì.
Roland khôi phục lại tinh thần, cười lắc đầu.
- Ta lập tức qua.
Hắn xác nhận ly rượu đã hết sự khác thường, thuận tay đem đặt ở trên bàn gần nhất, sau đó đi về phía nhóm phù thủy.
- Món này thật là ngon! Chính là yêu cầu đẳng cấp cao, Ngài cũng thử một chút xem sao... ?
San Milan đưa lên một chút gan ngỗng mới nướng xong, hương vị dầu mỡ mê người phả vào mặt.
Roland thuận theo hướng nàng nhìn lại, không khỏi che kín khuôn mặt. Chỉ thấy ba phù thủy chia nhau đứng canh ở phía trước bàn chờ đồ ăn, lấy hết tất cả thức ăn đầu bếp vừa mới nấu không chừa lại chút nào, rất giống với dáng vẻ nơi đây đã bị ta chiếm.
Nam nhân xung quanh rất tốt, không ai đi tranh giành đồ ăn trong tay tiểu cô nương, nhưng nữ nhân lại có chút oán hận.
Nhờ vào thính lực cực tốt của mình, hắn nghe được một số âm thanh nho nhỏ đứt quãng truyền đến.
- Người ai mang tới vậy?
- Lớn lên đáng yêu như thế, mà sao cái nết ăn lại không giống được vậy.
- Nhìn y phục giầy dép của các nàng kìa, không phải là từ bên ngoài lén vào đây chứ?
- Chậc chậc, tình cảnh này giống như đói bụng đã mấy trăm năm rồi…
Đều là những câu như thế.
Sau khi nghe được mấy câu oán giận này, ý định bảo các nàng khiêm tốn một chút của Roland liền rút lại, hắn quay đầu nhìn về phía đám người dị nghị sau lưng trừng mắt liếc một cái.
Ngại quá, đúng là đã mấy trăm năm các nàng không được nếm mùi vị của thức ăn rồi.
- Đừng quên mang về cho người nhà một chút.
- Uh!
Cắn một miếng gan ngỗng nướng phù thủy đưa cho hắn, Roland lại tiếp tục dòng suy nghĩ lúc trước.
Nếu đối phương có năng lực như thế, tại sao không gặp mặt trước tiếp cùng hắn nói chuyện? Cần gì phải bố trí mọi thứ kỳ quặc, khó đoán như thế?
Là do sợ hắn, hay là vẫn chưa có cơ hội?
Người trước coi như thôi đi, không có dấu hiệu gì trong rượu, nếu không trái tim không ổn của hắn sợ là phải đi rồi.
Về phần người sau… trong đầu hắn không tự chủ được hồi tưởng về nội dung trên mảnh giấy kia.
- Thần Ý hiện rõ ràng thế này, thời điểm hẹn gặp mặt lúc....sao?
Roland lẩm nhẩm trong lòng mấy lần, bỗng không nhịn được hít một miệng khí lạnh…
- Chẳng lẽ là.
Cái mà đối phương muốn nhắc đến là trong thế giới hiện thực, ngày Hồng Nguyệt hàng lâm?
Hồng Nguyệt xuất hiện, cũng có nghĩa là cuộc chiến Thần Ý bắt đầu.
Chỉ có ở thời điểm này, người truyền tin mới có thể nói chuyện với hắn?
Nhưng mà... người ở trong thế giới trong mơ, làm thế nào mà biết được sự tình ở một thế giới khác? Phải biết rằng chỉ cần hắn không vào mộng, nơi này liền rơi vào trạng thái tĩnh lặng vĩnh viễn!
Hơn nữa điều khiến cho người ta không thốt nên lời chính là, cho dù thời cơ giống với suy đoán của hắn, nhưng vẫn không nhận ra địa điểm.
Có quỷ mới biết được quán cafe Rosa multiflora nằm ở cái góc nào trong thành phố.
Không thể chọn địa điểm hẹn ở tòa nhà chung cư hình ống hay lấy tòa nhà nào đó nổi tiếng làm tiêu chí sao!
Đang lúc Roland vô cùng oán thầm trong lòng, hai gã trung niên có dáng vẻ ông chủ đi tới bên cạnh hắn.
- Nghe nói sân golf của ngươi sắp khởi công?
- Việc phê duyệt vừa hoàn thành, đã tốn của ta một số tiền lớn. Thế nào, Cao tổng có hứng thú?
- Không tồi, bình thường không thể nào vận động, ta có hứng thú với việc ngươi tìm kiếm vị đại sư kia. Nghe người khác nói, ngươi vì tìm hắn mà tiêu tốn hơn ba trăm van?
- Hết cách rồi, cầu vận may thôi. Chúng ta đi chuyến này chỉ hy vọng thuận buồm xuôi gió một chút, tiền tiêu rồi không phải còn có thể kiếm lại sao. Tương truyền hắn định ra một cái tên, hiệu cũng đều rất tốt.
- Cuối cùng gọi là gì?
- Rhine Greenfield, vừa vặn có thể phối hợp chặt chẽ với sông đối diện với hạng mục xanh hóa của tập đoàn Clover.
- Ha ha ha... Rất thẳng thắn.
Roland không khỏi sững sờ, lúc sau hai người nói gì, hắn hoàn toàn không có nghe vào trong đầu.
Tên... chính mình có thể tự đặt!
Hắn luôn luôn để cho phù thủy âm thầm tìm kiếm quán cafe Rosa multiflora, nhưng lại không để ý tới điểm này. Nếu như hắn tự mở một quán cafe, đặt tên là Rosa multiflora?
Nếu như đối phương thật lòng muốn gặp mắt hắn, hẳn là không nên lựa chọn một địa điểm chưa từng nghe qua tên.
Trái lại, nếu đối phương đã có thể trực tiếp để lộ ra văn tự khi hắn cầm ly rượu trong tay, vậy có lẽ biết rõ rằng việc hắn mở một quán cafe hẳn là cũng không phải việc khó.
Kho hàng tầng hai đã bị hắn thuê, chỉ cần thuê tiếp hai cửa hiệu nhà bên cạnh nữa, như vậy là có đủ không gian cần thiết cho quán rồi.
Thậm chí càng tiến thêm một chút, trừ quầy bar, việc bố trí thực hiện một bàn chờ thiết yếu, hắn hoàn toàn có thể chỉ thiết kế một căn phòng riêng, cửa phòng để biển 302!
Hơn nữa phù thủy Taquila, có thể thuyết phục phục vụ và khách hàng đều đã có. Người nào quy định mở cửa tiệm thì không thể tự mình tiêu thụ?
Tính toán tiền bạc trong tay, Roland đưa ra quyết định rất nhanh.
...
Đợi đến khi Roland rời khỏi sảnh yến hội, Phỉ Ngữ Hàn mới đi đến đứng sau bàn ăn, cầm ly Chanpagne.
Nàng tận mắt thấy, người mới của hiệp hội “kẻ săn mồi” toan ném ly rượu đi với vẻ mặt khiếp sợ, nhưng ở khoảnh khắc cuối cùng lại giữ lại, giống như trên tay hắn cầm không phải là Champagne, mà là một miếng than củi nung đỏ. Chỉ có một khoảnh khắc như vậy, nàng thậm chí có thể bắt được một chút bối rối trên khuôn mặt của đối phương.
Đồ vật gì có thể khiến cho một kẻ săn mồi hoảng hốt lo sợ?
Nàng không tưởng tượng ra.
Đối với loại thời khắc người đi bên bờ sinh tử mà nói, cho dù có mất mạng cũng không đến mức như thế.
Huống chi là một ly rượu thường không có gì lạ?
Nhưng Phỉ Ngữ Hàn cũng biết đó không phải là ảo giác của mình.
Có thể thấy trên chân ly có vết rạn rất rõ, cái này giống như là dùng sức mà không khống chế được, bình thường mà nói, chỉ có người vừa mới thức tỉnh sức mạnh tự nhiên, mới xuất hiện sơ suất như vậy.
Bởi vậy có thể suy đoán được, thứ mà hắn đã thấy tuyệt đối không tầm thường.
Phỉ Ngữ Hàn bưng ly rượu lên, nhẹ ngửi dọc theo chén một vòng, không phát hiện có bất kỳ mùi gì lưu lại. Roland cũng không uống ly Champagne này, cũng có nghĩa là chuyện làm hắn kinh ngạc không liên quan đến rượu.
Nàng chậm rãi uống hết rượu trong ly xong, xác nhận phán đoán này lần nữa.
Cũng chỉ là rượu bình thường mà thôi.
So với đoạn đối thoại giống như chuyện trẻ con như “Vua của hai thế giới”, “Đại thần của ta”,… của Roland với ba cô gái kia, nàng để ý tới phản ứng của đối phương lúc vội vàng không kịp chuẩn bị hơn. Chỉ trong lúc lơ đãng thì cử chỉ biểu lộ ra mới không gạt người.
Lúc ấy nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.
Đặt cái ly xuống, Phỉ Ngữ Hàn nhìn về phía lối ra của phòng khách, trong lòng dâng lên cảm giác tò mò rất mạnh.