- Này... Roland. - Giọng nói của Dạ Oanh mang suy nghĩ của hắn kéo trở về - Ngươi còn ổn chứ?
- Ách, ta làm sao? - Roland hắng giọng.
- Nhìn bản vẽ ngẩn người, sắc mặt cũng không đẹp mắt chút nào. Trên đó có tin tức gì gay go sao?
- Không, cũng có thể chỉ là ta suy nghĩ nhiều. - Roland lắc đầu, thuật lại đơn giản suy nghĩ của mình một lần nữa, - Nếu như thế giới này thật sự là như vậy, vậy cũng không khỏi có chút quá tuyệt vọng.
Một vấn đề khó có thể bỏ qua chính là, đối với sinh mệnh mà nói, trăm ngàn năm, thật sự là một chu kỳ rất ngắn.
Thời điểm Tộc Radiate đánh cho người Match ngươi chết ta sống, nhân loại ở nơi đâu? Ma quỷ ở nơi đâu?
Nếu trận chiến Thần Ý kéo dài vô thời hạn, thì những nền văn minh đã chiến thắng Thần Ý trước đây đâu rồi?
Cho dù chiến tranh thảm thiết cỡ nào, tóm lại là có sinh ra một bên chiến thắng.
Nhưng sao bọn họ lại giống như không biết tung tích?
Nghĩ tới điểm này, Roland cảm giác được con đường phía trước đột nhiên gian khổ rất nhiều.
- Thì ra là như vậy... – Như suy nghĩ điều gì, Dạ Oanh nói, - Nhưng cho dù ngươi đoán hoàn toàn đúng, ta cảm thấy cũng không phải là không có biện pháp giải quyết.
Roland ngoài ý muốn nhìn nàng:
- Biện pháp gì?
- Đầu tiên phải nói trước, ta không phải là Anna, thế nên không có cách nào nói một, hai hay ba, chỉ là ý kiến cá nhân, không cho phép ngươi cười, rõ chưa.
- Đảm bảo không cười.
Dạ Oanh nhét một miếng khô cá vào miệng.
- Đầu tiên cần phải thừa nhận rằng, đây không phải là chuyện một hai đời người là có thể thay đổi vấn đề, đúng không? Thế nên quan trọng nhất là đem tin tức truyền lại, cho tới khi thời cơ chín muồi.
- Ừ... Có lý, - Roland gật đầu, - Sau đó thì sao?
- Không có sau đó rồi.
- Hả? - Hắn hơi sững sờ.
- Bởi vì chuyện kia đã không còn liên quan nữa. - Dạ Oanh nói với vẻ đương nhiên.
- Tuổi thọ con người có hạn như thế, có thể hoàn thành chức trách cả đời này đã rất không dễ dàng, cần gì phải phiền lòng vì chuyện sau này. Về phần những người đó làm như thế nào, có thể thành công hay không, còn lại đều là trách nhiệm của bọn họ, cho dù ngươi nghĩ tới bạc đầu, cũng không có ý nghĩa.
Hắn không nhịn được cười toét miệng... Đây là coi như đang an ủi sao? Nhưng dù là thế nào đi nữa, ngay thẳng đơn giản như vậy, phân biệt ý nghĩ rõ ràng, đúng là phong cách của đối phương.
- Ngươi muốn cười ta tầm nhìn thiển cận sao? - Dạ Oanh hí mắt nói.
- Không, - Roland lập tức khép lại khóe miệng, - Ngươi nghĩ thật thấu triệt.
- Như thế mới đúng, - Nàng ngóc đầu lên, hơi đắc ý nói, - Hơn nữa ngươi lo lắng kẻ kế tục năng lực chưa đủ, không cách nào gánh được trách nhiệm này, còn có thể gánh vác cho những tộc khác.
- Gánh vác? Làm như thế nào?
- Xây dựng di tích, ghi chép lại chân tướng cuộc chiến Thần Ý. Đây cũng là một loại phương pháp truyền lại tin tức. Không phải ngươi phát hiện ra sự tồn tại của Tộc Radiate cùng người Match từ bức họa trong thần miếu nguyền rủa sao? Xây dựng vài pháo đài kiên cố dưới mặt đất ở khắp nơi trong Greyfort, vẽ khắc vào trên tường, là cảnh báo những tộc đàn văn minh khác tham chiến, thời gian cứ thế trôi qua, ta nghĩ chắc chắn sẽ có một hai chủng tộc như vậy có thể đợi đến lúc thời cơ chín muồi.
Roland không khỏi ngơ ngẩn, lời nói này của Dạ Oanh không chỉ không thể nói là thiển cận, thậm chí có thể được coi là cực kỳ sâu xa rồi. Nếu con người bị tiêu diệt hoàn toàn trong cuộc chiến định mệnh, và sự tiếp nối bị cắt đứt, không có nghĩa là họ sẽ rút lui khỏi sân khấu. Dùng phương pháp này để truyền lại ý tưởng, chỉ cần có người chiến thắng nhảy ra khỏi khuôn khổ, nền văn minh nhân loại tất yếu sẽ được ghi vào biên niên sử.
Có lẽ ngay cả chính nàng cũng không ý thức được ý nghĩa ẩn chứa trong phương pháp này.
Qua một lúc lâu, Roland mới lắc đầu cười, rót cho nàng một ly Kei Os Drinks :
- Với cái đầu của ngươi, có thể nghĩ tới đây đã rất tốt rồi.
- Nửa câu đầu có thể bỏ qua. - Mặc dù Dạ Oanh nói như vậy, nhưng vẫn không do dự nhận lấy cái ly.
Quả thực, đó là thủ đoạn bất đắc dĩ cuối cùng. Trong lòng hắn nghĩ. Nhưng nếu có thể, hắn càng hy vọng nhân loại có thể trở thành kẻ ghi chép lại, chứ không phải là một tấm phù hiệu được ghi chép.
Gọi Sean vào, sau khi hắn giao cho Celine tấm thạch trong bao, Roland vùi đầu vào công việc. Đến xế chiều, một vị mà hắn chờ đợi đã lâu tới lâu đài.
Quản gia Carmela Daryl.
Kỳ lạ chính là, nàng không đi cùng cùng Tilly, cũng không có vẻ là cơ thể được chăm sóc tốt, còn lưu lại dáng vẻ mệt mỏi phong trần.
Điều này cho thấy rõ đối phương rất có thể từ thuyền chạy thẳng tới tòa thành này, ngay cả Maleficent cũng chưa từng đi.
Trong lòng Roland mơ hồ dâng lên dự cảm xấu.
- Ngươi vừa từ thành Neverwinter tới? - Hắn đích thân rót cho Carmela chén trà :
- Vất vả rồi, bên kia Thunder thám hiểm có thuận lợi không?
Người sau đem chén trà uống một hơi cạn sạch, còn suýt chút bị sặc nước, - Khụ... Khụ, khụ, quần đảo Shadow xảy ra chuyện, Joan, nàng, nàng... biến mất!
- Biến mất? - Lòng Roland trầm xuống, không khỏi cùng Dạ Oanh, hai người liếc mắt nhìn nhau :
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi từ từ nói cho ta nghe.
- Quá trình đại khái là như thế này…
Mất nửa giờ Carmela mới nói xong về biến cố :
- Chúng ta ở ngoài Hải Vực chờ đã hai ngày, nhưng cuối cùng cũng không thể đợi được đến khi Joan trở lại. Thunder nói chỉ có ngài mới có thể biết, rốt cuộc Joan đã gặp cái gì ở dưới nước. Cảnh tượng vặn vẹo kia, trụ đảo lơ lửng....có thật là có thể tồn tại những thứ đó trên thực tế sao?
Vậy mà lại xảy ra những chuyện như vậy!
Roland không khỏi vuốt cái trán, càng đi sâu tìm hiểu thế giới này, càng có thể cảm thấy được sự quái dị của nó. Lúc trước hắn còn cảm thấy trong mộng tràn đầy mâu thuẫn, hiện tại xem ra, thực tế cũng không tốt hơn chút nào.
Những cột đá và hải ngư bị kéo dài, theo miêu tả lại không hề giống với việc bị ngoại lực tác động. Một bằng chứng rất rõ ràng chính là, Joan bị kéo vào trong biển sâu trước, Carmela thấy ngón tay của nàng đột nhiên lớn thêm. Nếu như cố chấp kéo ra, ở trong trạng thái cộng hưởng tâm linh Đại quản gia nhất định có thể cảm nhận được sự đau đớn khó mà chịu được.
Nhưng trên thực tế, cho dù là Joan hay Carmela, cũng đều không nhận thấy thân thể có bất kỳ điểm khó chịu nào.
Điều duy nhất hắn có thể nghĩ đến, chính là không gian xảy ra nhiễu sóng.
Mặc dù nghe rất ly kỳ, cũng không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng hắn biết mình ắt phải nói chút gì đó. Sở dĩ Carmela không đi tìm Tilly trước, cũng không đợi sau khi bình phục sau mệt nhọc mới tới bẩm báo, hiển nhiên là rất vội vã muốn biết sự an nguy của Joan. Từ đôi mắt hiện đầy tia máu của nàng có thể thấy, có lẽ dọc đường nàng cũng chưa được nghỉ ngơi tốt, có thể làm Carmela lo âu như thế, ngoại trừ sự lo lắng, sợ rằng còn có sự tự trách không nhỏ.
Nói một cách khác, cho dù là bịa chuyện, cũng phải thêu dệt ra ít chuyện.
May mắn thay, có một ví dụ về một hải tuyến vuông góc với mặt biển, cho dù hắn có nói về nó như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không quá mức cường điệu.
Roland vuốt vuốt cái trán, trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng nói, - Ta cho là, quyết định của Thunder là chính xác.
Carmela lập tức ngẩng đầu lên, - Ngài cũng cảm thấy, Joan còn sống?
- Ừ, hơn nữa còn có khả năng nàng đến hải tuyến phía đông rồi.
- Trong nháy mắt cách xa nhau vạn dặm, chuyện này... thật sự có khả năng sao?
- Ta cũng chỉ là đoán thôi, đầu tiên cần khẳng định là, mực nước biển của hải vực Shadow quả thật đã giảm xuống, đúng không? Thậm chí sự thay đổi này có thể ảnh hưởng tới thủy triều lên xuống ở các đảo Fiordland, nói như vậy lượng nước kia thật sự rất kinh khủng. Như vậy nước biển đổ đi đâu? - Roland cầm lấy cây bút lông ngỗng, vẽ cái vòng tròn trên giấy, - Ta đoán là hải tuyến phía đông.
Carmela suy nghĩ một lúc, - Hình như Thunder đã nói, nước biển của vùng phụ cận hải tuyến đúng là chảy về phía tây.
- Bởi vì nếu không bổ sung nó, chỉ cần hai ba lần thủy triều xuống, biển Swirling sẽ khô thấy đáy rồi. - Roland vẽ tiếp cái vòng tròn thứ hai, hai vòng tròn cách nhau khoảng một chưởng, - Vấn đề là ở chỗ, nếu như di chuyển từ nơi này tới nơi khác, như vậy nước biển hẳn là chia thành từng đợt. Nhưng sự thật là, nước chảy cuồn cuộn không dứt. Muốn thực hiện được điều này, nhất định phải xuyên qua hai vòng trong nháy mắt. Như thế... con đường nhanh nhất là cái nào?
Carmela không xác định vươn tay, khoa tay múa chân giữa hai vòng, - Đi thẳng?
- Trên lý luận là như vậy, - Roland thêm vào một đường thẳng tắp giữa hai vòng, - Nhưng mà còn có một loại khả năng khác.
Sau đó hắn gấp đứng tờ giấy lên, làm hai vòng trùng khít vào một chỗ :
- Như thế trong nháy mắt có thể đi tới.
Carmela hít một ngụm khí lạnh :
- Chuyện này… làm sao có thể?
- Đúng là vượt qua lẽ thường, nhưng mà nếu như là do ma pháp gây ra, thì không thể dùng lẽ thường để phán đoán. Ví dụ như Dạ Oanh cũng có thể thực hiện thuấn di trong cự ly ngắn, còn có thể xuyên qua chướng ngại mà người thường không thể vượt qua, hiệu quả cũng không kém cái này là bao.
- .....
Nhất thời đại quản gia rơi vào trầm mặc.
- Mặt khác, mặc dù đây chỉ là giả thiết thôi, nhưng ngươi có nhắc tới một hiện tượng hết sức ý vị sâu xa. - Roland lấy đầu cây bút cắm vào trong vòng tròn.
- Ví dụ cái bút này đi từ vòng trước sang vòng sau trong nháy mắt, nhưng thực tế nó vẫn đi theo một đường thẳng tắp. Nói một cách khác, từ bên ngoài nhìn vào, con cá kia có thể di chuyển khoảng cách vạn dặm trong khoảng thời gian chưa đầy một giây, ngươi cảm thấy sẽ gặp cảnh tượng gì?
Carmela lẩm bẩm nói :
- Co... nhỏ?
- Không sai, quy tắc thị giác lớn nhỏ xa gần vẫn có tác dụng, thế nên ta nghĩ đó cũng không phải là cá bị kéo dài, mà là thân thể nó và các ngươi đã cách xa nhau cả ngàn dặm, tự nhiên nhìn vào thấy càng ngày càng dài.
- Hô...
Nàng thở ra một hơi thật dài, vẻ mặt rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
- Nếu ở ngoài vòng tròn, bên kia cũng là biển rộng, Joan hẳn là có thể còn sống.
Roland gật đầu.
- Cảm ơn ngài...
Hình như Carmela còn muốn nói gì thêm nữa, đột nhiên thân thể nghiêng một cái, ngã xuống đất.
Dạ Oanh kịp thời đỡ nàng.
- Chắc nàng mệt muốn chết rồi.
- Ngươi đưa nàng tới tháp phù thủy nghỉ ngơi đi, ta phái người đi báo cho Tilly.
- Rõ.
Dạ Oanh mang theo Carmela, lắc mình trốn vào trong sương mù.