Mad Demon thủ vệ rú lên giận dữ. Chúng nắm lấy cốt mâu, cánh tay bành trướng trong chớp mắt.
Nếu là Lightning trước đây, suy nghĩ đầu tiên chắc chắn sẽ là bỏ lại tất cả phụ trọng, nhanh chóng nâng cao tốc độ trốn thoát. Nhưng giờ nàng lại cực kỳ tỉnh táo, nhện quỷ vẫn còn một con, không có vũ khí sẽ không thể ngăn cản đối phương, bất kể thế nào cũng không thể vứt bỏ. Cho nên cách duy nhất chính là dựa vào góc chết để tránh né.
Nàng cố ý bay lên theo một lộ tuyến thẳng tắp, đợi đến khi lướt qua tán cây, biến mất trong tầm mắt kẻ địch thì đột ngột thay đổi phương hướng, từ bay lên đổi thành bay ngang. Hầu như cùng lúc, hai cây cốt mâu cũng lao tới, xuyên thấu chạc cây, lướt qua hai chân nàng bắn về phía chân trời.
Lightning thở phào, không quay đầu lại mà bay về phía điểm kế tiếp Macy chỉ dẫn.
Song khi nàng nhìn thấy con nhện quỷ thứ hai, trái tim trầm xuống.
Trụ tinh thạch trên lưng đối phương đã hoàn toàn trưởng thành, đang giơ lên cao cao, bên trên đầy mạch máu phát ra quang mang xanh thẳm, rõ ràng đã chuẩn bị phóng ra.
Mà nàng còn chưa kịp nhét lựu đạn mới vào súng phóng.
Không kịp mất rồi.
- Macy! Quấy rối nó, đừng để nó ném trụ đá ra.
- Quác!
Diêu hâu vẫn bay trên đỉnh đầu chợt đáp xuống, đồng thời thân hình bành trướng nhanh chóng, trong nháy mắt đã biến thành một con Khủng Thú hình thể kinh người.
Mad Demon canh giữ bên cạnh nhện quỷ ngẩn người, dường như còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cơ thể to lớn của Macy va mạnh vào mé sườn mục tiêu, thanh thế không khác gì đạn pháo. Giữa lúc cát bụi tung bay, nhện quỷ đang bò rạp trên đất bị đụng cho lảo đảo, cơ thể ngả nghiêng, suýt nữa thì lật ngửa.
Đúng vào lúc này, trụ đá hầu như phóng ra sát mặt đất. Mad Demon đứng đó trùng hợp trở thành vật hi sinh đầu tiên. Cây cột như đá nghiền lăn qua vị trí chúng đang đứng, tốc độ không giảm va thẳng vào rừng cây, lăn mấy chục mét mới dừng lại. Không chỉ cắt người thành mấy khúc mà còn quét ra một khoảng hình quạt trống trải.
- Làm tốt lắm!
Sau khi hạ xuống, Lightning nhanh nhẹn nạp đạn, kéo chốt, nhắm lựu đạn cầm tay về phía nhện quỷ. Nhện quỷ đang quơ chân muốn đứng dậy, mà nàng chắc chắn sẽ không cho đối phương cơ hội này.
Lựu đạn chuẩn xác trúng vào phần bụng lộ ra của nó, sóng khí và ngọn lửa sinh ra từ vụ nổ trực tiếp bùng lên, nổ ra một cái lỗ lớn trên bụng nó.
Xác định mục tiêu đã bất động, Lightning kéo Macy đã khôi phục trạng thái bình thường dậy:
- Có sao không?
- Không vấn đề gì! Ta dùng khối thịt vai dày nhất va vào nó đấy.
Nàng vén tay áo lên, vờ như không có chuyện gì xảy ra, xoay tay một vòng. Kết quả vừa giơ lên cao lại đột nhiên cứng đờ, gương mặt đau đớn nhăn lại.
- Xem ra còn chưa đủ dày...
Lightning xoa đầu nàng, dịu dàng nói:
- Sau này ta sẽ nướng nhiều chim thú cho ngươi ăn ngươi, để ngươi không sợ đụng ai hết... Nhưng giờ còn phải kiên trì thêm chút nữa, được không nào?
- Ừm!
Macy gật đầu lia lịa.
- Vậy lên đây.
Lightning ngồi xổm xuống, ôm cô gái hóa thành bồ câu lên đỉnh đầu:
- Chúng ta cùng đi trợ giúp đoàn thám hiểm Neverwinter, xuất phát!
...
- !
Andrea bóp cò, đánh ngã một con ma quỷ vừa nhô đầu ra.
Đây đã là lần thứ mấy nổ súng rồi?
Nàng chết lặng cắn chốt an toàn, nạp đạn, trong miệng tràn đầy vị máu tanh, đầu lưỡi toàn cặn bã, không biết là gỉ sắt hay là vụn răng vỡ nát.
Chắc phải mấy chục phát rồi nhỉ?
Dù là mười phát trúng một thì cũng phải chừng mười con ma quỷ rồi. Nhưng thế tiến công của kẻ địch không hề giảm bớt, trái lại càng hung mãnh hơn.
Mad Demon nàng vẫn luôn coi thường, lúc này lại trở thành đối thủ cực kỳ khó chơi. Vì số lượng chiếm ưu thế, kẻ địch có thể không kiêng kỵ mà kéo dài chiến tuyến, từ hai cánh xáp lại. Nếu không phải có chênh lệch về vũ khí thì các nàng căn bản không áp chế nổi sự giáp công của đối phương.
Mà tác chiến trong rừng cũng triệt tiêu hiệu năng của súng ống đến mức cực đại. Mad Demon vừa lợi dụng cây cối tránh đạn vừa bất ngờ ném mâu, phương hướng đột kích từ khắp nơi khó lòng phòng bj. Mà phù thủy thần phạt cả người toàn súng đạn, khuyết thiếu trang bị phòng ngự như lá chắn chỉ có thể dựa vào thân pháp và kỹ xảo để tránh né.
Mà càng gay go hơn là trừ kẻ trảm ma hùng hổ dọa người, kẻ địch còn có một con ma quỷ cao cấp tồn tại. Có vẻ nó là do chúa tể địa ngục chuyển hóa tới, vẫn giữ hình dạng quái vật tứ chi ma thân. Tuy năng lực thua xa Ursrook nhưng tố chất thân thể lại cực kỳ mạnh mẽ, thường coi đại thụ như mâu mà ném, mỗi lần ra tay đều cần mấy phù thủy thần phạt hợp sắc ngăn chặn. Đồng thời nó còn có thể triệu hồi ra tường đất, cung cấp yểm hộ cho đồng loại tiến công. Dưới sự tiêu hao luân phiên, phòng ngự của mọi người đều không còn hoàn chỉnh, tốc độ lùi về sau cũng ngày càng chậm đi.
Mỗi lần nạp đạn, nhắm bắn, bóp cò hầu như đều trở thành động tác máy móc. Cảm giác đau quặn nơi vết thương và cơ thể mệt mỏi rã rời không ngừng đánh vào đại não nàng, Andrea dần cảm thấy ý thức mơ hồ.
- Andrea, cẩn thận bên phải.
Sau hai đợt ném mâu liên tiếp, Sylvia được bọc ở giữa đội ngũ hét lên.
Một nhóm Mad Demon nhào đến đã thu hút phần lớn hỏa lực của phù thủy thần phạt. Kẻ trảm ma tách ra khỏi đại kiếm của Ashes, nhảy đến trước mặt nàng và Elena tựa như u linh.
Andrea giơ súng lên, lại bị một trảo của Ursrook cắt làm hai nửa.
Tiếp theo là kích trí mạng thứ hai.
Tất cả đều diễn ra trong giây phút chỉ mành treo chuông, cảnh tượng giống như đang quay chậm. Nàng có thể thấy ánh sáng màu lam phóng ra trên bàn tay đối phương, ma lực ngưng tụ khiến năm ngón biến thành lưỡi đao sắc bén không gì cản nổi, chỉ cần vung xuống là có thể dồn nàng vào chỗ chết.
Kết thúc.
Cơ thể nàng căng cứng, chờ đợi nỗi đau tan xương nát thịt kéo tới.
Nhưng cái chết trong dự đoán lại không xuất hiện.
Ở thời khắc cuối cùng, Elena đột nhiên xoay người, đỡ thay nàng một kích này.
Móng vuốt ma quỷ rạch ra một vết thương đáng sợ trên ngực nàng, xương sườn và nội tạng đều lộ ra ngoài. Dù là thân xác thần phạt cũng không thể chống đỡ nổi vết thương như vậy để tiếp tục chiến đấu.
Elena ngã xuống.
- Không!
Zoe giận dữ nhắm họng súng về phía Ursrook bắn liên tiếp. Đạn pháo oanh kích ở khoảng cách gần như vậy, dù là kẻ trảm ma cũng không thể né tránh hoàn toàn. Lá chắn trên người nó cuối cùng cũng vỡ nát, nửa người găm đầy vết đạn, máu tươi trào ra.
Nhưng khiến người ta ngạc nhiên là, kẻ địch bay ra ngoài mấy chục mét lại không có vẻ gì là đau đớn, mà cười gằn thò tay cắm vào cơ thể tổn hại của mình. Dưới ma lực tuôn ra điên cuồng, cơ thể nó phục hồi lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
- Quái vật...
Sylvia chứng kiến hết thảy không khỏi thốt lên.
- Cướp đoạt sinh mệnh về cho bản thân chính là năng lực ta nhận được khi thăng chức, gọi là quái vật thì thất lễ quá.
Ursrook lùi về bên cạnh một con ma quỷ cấp cao khác, thay bình khí mà đối phương đưa tới, dù bận rộn vẫn ung dung nói:
- Mỗi vết thương trên người các ngươi, mỗi phần sức mạnh mất đi đều sẽ trở thành một phần tẩm bổ cho ta. Chiến đấu đến lúc này, các ngươi đã có thể đoán được kết cục rồi, giãy dụa sẽ chỉ thêm đau khổ mà thôi. Giờ đầu hàng, ta có thể để các ngươi chết mà không đau đớn, làm phần thưởng cho sự chiến đấu anh dũng của các ngươi.
- Ngươi im đi!
Zoe tức giận mắng to:
- Ta tuyệt đối không khuất phục trước ma quỷ. Dù phải chết ngàn vạn lần, ta cũng phải xé xác ngươi ra.
Andrea không nghe thấy những tiếng súng, tiếng hét, tiếng kêu thảm thiết, lời cảnh cáo kia, dường như tất cả đều trở nên cực kỳ xa xôi. Nàng chầm chậm bò đến bên cạnh Elena, ôm cô gái vào lòng, ngỡ ngàng lẩm bẩm:
- Sao lại... cứu ta?
- Khụ khụ...
Elena ho ra bọt máu, thấp giọng cười nói:
- Chết trận vốn là vận mệnh của chúng ta, sự khác biệt chỉ là đổi lại được gì mà thôi. Cực hạn của chúng ta đã xác định từ lâu nhưng ngươi lại có tiềm lực vô hạn, nên làm thế nào chẳng phải rất rõ ràng hay sao?
Nhìn Andrea mang vẻ mặt bi thương, phù thủy thần phạt vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào gò má nàng:
- Đừng đau khổ vì ta, bởi vì ta không đau đớn chút nào hết. Thật đấy, không đau chút nào... Ta chỉ... hơi mệt mà thôi...
Tiếng nói nhỏ dần, hơi thở của Elena lắng xuống, cứ như thật sự ngủ say.
Andrea nắm chặt tay nàng, tầm mắt trở nên mờ mịt.
Lúc này, đội ngũ đã hoàn toàn dừng lại, lại có hai phù thủy thần phạt bị kẻ trảm ma đánh bại, kẻ địch bọc cánh đang dần vây kín.
Phải dừng lại tại đây sao...?
Áp lực cơ thể chịu đựng cuối cùng đã vượt qua giới hạn. Cơn choáng váng mãnh liệt khiến nàng không thể ngồi thẳng nổi, loạng choạng gục xuống mặt đất.
Trên bầu trời, chẳng biết từ bao giờ mây đen đã phủ kín, dường như mưa gió sắp tới.
Mà trong tầng mây dày âm u, nàng mơ hồ thấy được ánh sáng vàng lóe lên.
Đây là cảnh tượng cuối cùng mà Andrea nhìn thấy trước khi mất đi ý thức.