Tuy Roland đã cho đệ nhất quân đoàn huấn luyện dã ngoại hai lần một tuần, nhưng chưa bao giờ thử hành quân ban đêm. Buổi tối mà di chuyển bộ đội là việc cực kỳ nguy hiểm, không thấy rõ mặt đường, dễ bị dã thú cùng rắn độc tấn công, dễ bị lạc đường, giơ cây đuốc lên giống như bia ngắm. Bởi vậy hắn cũng chỉ đợi hừng đông của ngày thứ hai mới bắt đầu xuất phát, theo đuôi liên quân công tước.
Để bảo đảm hành động lần này thuận lợi, vương tử quyết định thân chinh đi theo. Dĩ nhiên so với việc cưỡi ngựa xóc nảy, hắn lựa chọn di chuyển bằng tàu Little Town.
Hummingbird qua nửa tháng huấn luyện, đã có thể đem mười hai khẩu pháo biến nhẹ trong thời gian cố định, lo lắng về độ dài khi thi pháp, Roland sắp xếp nàng ngay tại tờ mờ sáng bắt đầu hành động, để khẩu pháo đầu tiên có thời gian dài nhất, sau đó giảm dần, để cho chúng đồng thời mất đi hiệu lực làm nhẹ. Được sự giúp đỡ của Hummingbird, hiện tại Little Town có thể chở được toàn bộ mười hai khẩu pháo và đội pháo binh cùng với đệ nhất quân đoàn , ngoại trừ họ và Roland đứng đầy trên boong tàu, còn có Anna, Nightingale, Nanawa, Leaf, Echo, Hummingbird, Deco Pyne ( cha của Nanawa), người khởi động tàu Wendy, người lái tàu Brian.
Có thể nói ngoại trừ những phù thủy không phù hợp chiến đấu như Scroll, Soria, Lily và Mystery Moon, phù thủy của trấn Bentham đã dốc toàn lực . Vốn dĩ Anna không cần phải đi theo nhưng dưới ánh mắt kiên định của nàng, Roland rốt cuộc không hạ quyết tâm để nàng lại được.
Lục quân là quân đoàn súng kíp do thủ tịch kỵ sĩ Carter cùng với Iron Axe dẫn đội, Lightning chịu trách nhiệm hoàn toàn việc theo dõi và định vị kẻ thù. Một đám người yên lặng theo sát sau lưng địch nhân, canh cự ly vừa thoát khỏi sự dò thám của kỵ sĩ đối phương. Mỗi khi Lightning thấy có kỵ sĩ xuất hiện, mọi người sẽ ngừng đi tới. Trên đường đi còn bắt được không ít dân thường và lính đánh thuê, lại không có biện pháp xử lý những địch nhân đầu hàng này, đành giao cho đội viên chưa có súng trông giữ, cùng nhau lên đường.
Đây cũng là lần đầu tiên Roland thống lĩnh "Đại quân" đi chinh phạt, hắn ở đầu thuyền Little Town, cảm thụ gió thổi tới trước mặt, trong lòng có chút mãn nguyện thỏa thuê.
"Ngươi đang cười cái gì?" Anna đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, ngẩng đầu hỏi.
"Ặc..." Roland trong nháy mắt mặt nghiêm trở lại, "Không có gì."
"Phải không?" Nàng đưa đến một cái khăn tay, "Lau nước miếng đi."
"..." Roland bỗng nhiên có xung động muốn nhảy xuống nước, "Cám ơn.".
Khi Lightning báo lại đối phương đã hạ trại cũng đã là thời khắc mặt trời xuống núi. So với thời điểm vừa mới bại, không ngừng kiểm tra, hiển nhiên sĩ khí quân đã giảm xuống cực điểm, khi hoàn hôn buông xuống, kỵ sĩ do thám đều chạy trở về doanh trại, sợ bỏ qua bữa tối thịt ngựa.
Quân của Roland trú ở cạnh bờ cách nơi đóng quân của công tước hai dặm. Trên đường đi cũng không bị phát hiện, kế hoạch tiêu diệt cũng đã thành công một nửa.
Kế tiếp chỉ chờ trời vừa sáng, thừa dịp địch nhân chưa xuất phát là có thể bao vây họ.
Đây cũng là lần đầu tiên Roland qua đêm ở ngoài trời hoang dã, dĩ nhiên so với doanh trại có các loài bò sát hoành hành thì hắn thích ngủ trên tàu hơn. Các kho chứa hàng cùng với mười hai khẩu pháo đã dỡ xuống đất liền, tàu Little Town miễn cưỡng trở thành nơi nghỉ ngơi của hoàng tử. Ngoại trừ Roland ra, các phù thủy khác cũng ngủ qua đêm lại trên thuyền, mọi người đem nệm phủ kín sàn, mặc quần áo cùng nhau nằm sát nhau, Roland vốn rụt rè ngại ngùng, kết quả phát hiện ra trừ Anna, các nàng đều không để ý chuyện này, họ đều đã nếm qua không ít đau khổ khi lang bạt tứ xứ, nghỉ ngơi nơi hoang dã là chuyện thường ngày. Chốc lát sau, mọi người đều tiến vào giấc mộng đẹp, trừ Roland và Anna khó có thể ngủ được. Hắn thường ngày ngủ quen nệm êm, đối với boong tàu cứng rắn khó mà thích nghi được, Anna thì không biết đang suy nghĩ gì, một mực nghiêng đầu chăm chú nhìn Roland. Khi hắn quay đầu lại, Anna liền nhanh chóng nhắm mắt lại, giả bộ đã ngủ, nhưng dưới ánh trăng chiếu rọi, lông mi của nàng hơi run lên. Nếu không phải sợ kinh động những người khác, Roland rất muốn nhéo nhéo mũi nàng cho nàng mở mắt ra rồi ôm nàng vào trong lòng.
Cứ như vậy, hai người cả đêm hầu như không ngủ.
Trời còn chưa sáng, Roland đã triển khai kể hoạch : hai trăm bảy mươi tên bộ binh nắm giữ súng kíp chia làm hai tổ, trong đó một tổ phối hợp với hai khẩu pháo do Little Town chở vòng ra phía sau công tước một dặm bố trí xuống. Lightning phụ trách nắm chặt hướng đi của công tước, cộng thêm khi pháo binh vào vị trí rồi, nàng sẽ phát tín hiệu chỉ huy, còn Carter xuất lĩnh bộ đội còn lại bắt đầu tấn công chính diện. Để tránh cho tàu Little Town đi lạc, Nightingale phải tiến vào sương mù. Dù sao thì tầm nhìn trong sương mù của nàng cũng có thể gọi là tầm nhìn ban đêm, dưới sự hướng dẫn của nàng, Brian mới có thể lái chiếc tàu đi chính xác như đang ban ngày.
Cuộc tiến công này đã được diễn tập qua nhiều lần, tất cả mọi người nhắm mắt cũng biết họ sẽ phải làm gì. Wendy nổi gió lên, Little Town theo gió lướt sóng mà đi, đem nhóm trên đó đưa ra đằng sau doanh trại địch, một lúc lâu sau, đội quân chặn đường củ Iron Axe cũng vào vị trí, Lightning bay lên phía trên đội quân Carter, lộ tín hiệu màu cam.
Lúc này trời vừa vặn sáng. Kế hoạch bao vây tiêu diệt chính thức bắt đầu.
Vì đội quân của Carter chỉ có nhiệm vụ là bảo vệ hai khẩu pháo, nên Echo ở dưới sự điều động của Iron Axe. Mười hai khẩu pháo rất nhanh đã vào vị trí, nhắm ngay nơi đóng quân nổ súng, lúc này đa số quân của công tước còn đang chìm trong giấc mộng.
Theo tiếng nổ long trời, từng quả đạn pháo gào thét bay về phía doanh trại. Đám kỵ sĩ cùng với lính đánh thuê vừa lao ra khỏi lều trại đã thấy đệ nhất quân đoàn xếp thành hàng ngang, lẳng lặng đứng tại chỗ chờ họ. Có bài học ngày hôm trước, không ai dám tiến lên uy hiếp cái phòng tuyến nhìn như đơn bạc này nữa, chỉ có thể chen chúc hướng về bên cánh hướng đông mà chạy thục mạng.
Iron Axe ở sau lưng đã chờ lâu. Địch nhân đã xuất hiện trong tầm mắt, kế hoạch bao vây tiêu diệt đã đến lúc thu lưới rồi.
Theo tiếng nhạc hành quân của Echo vang lên, một trăm năm mươi người của đệ nhất quân đoàn chỉnh tề chia làm hai hàng tiến lên, bước tới hướng địch nhân, tạo thành áp lực cho quân đội của công tước, người phụ trách việc chặn đánh Iron Axe phải tiến quân lên, vì nếu để cho địch nhân phục hồi tinh thần, rất có thể sẽ bỏ lại chiến mã mà chạy đường vòng xuyên qua rừng cây thoát thân.
Ryan cũng đã lâm vào tuyệt vọng, hắn nghĩ mãi cũng không rõ, đối phương làm sao xuất hiện phía sau lưng họ.
Thừa nhận thất bại, sau đó đầu hàng? Hắn không biết Roland Wimbledon đối đãi với một vị công tước ủng hộ vương thất như hắn ra sao, có lẽ là giam cầm, cũng có thể là lưu đày, càng có thể là trực tiếp lên đoạn đầu đài. Vô luận cái nào thì cứ điểm Epic sẽ không còn chút quan hệ với hắn nữa.
Thấy bộ đội đối phương từng bước lại gần, cùng với tiến nổ và ánh lửa khủng bố sau lưng họ, hắn biết không còn cách tiến lên, ba mươi người bên cạnh là cơ hội cuối cùng của hắn.
"Bọn họ nhiêu đó người căn bản không thể chặn cửa được, "Công tước hét lớn, " Chỉ cần vượt qua đoạn này là họ mơ tưởng đuổi kịp chúng ta bằng hai chân. Chúng ta chỉ cách cứ điểm Epic nửa ngày đi đường! Các kỵ sĩ, theo ta đột phá vòng vây !" Rất tiếc, không phải ai cũng có tâm lý đánh cược chịu chết, đi theo hắn đột phá vòng vây chỉ có mười người, nhưng hắn hiện tại đã không quan tâm nhiều như vậy.
Hành quân khúc bỗng dưng im bặt. Nhịp của đối phương dừng lại, giống như bức tường lấp kín trước mặt hắn.
Tiếp theo hắn thấy những người đó giơ cây côn trong tay lên.
Công tước Ryan cách bức tường người này chỉ có trăm bước chân, một lọat tiếng binh binh bang bang vang lên, hắn cảm thấy ngực cùng bụng chấn động, tựa như bị đại chùy đập trúng vậy. Sau đó cảm giác tê dại và vô lực lan tỏa, thân thể hắn bắn ngược về phía sau, rớt từ trên lưng ngựa xuống mặt đất.
Công tước mở to miệng tính nói cái gì, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, hắn ho hai tiếng, chẳng mấy chốc có chất lỏng đặc sệt tràn đầy cuống họng. Rất nhanh hắn bị hắc ám nuốt chửng.