Thí nghiệm một mạch mấy ngày liền, ngoại trừ thí nghiệm động lực khối lập phương ma thuật khiến Roland cảm thấy thư thả ra thì thí nghiệm con đường giảm áp chính là thế giới trong mơ rồ -- dắt theo một đám người tràn đầy hiếu kỳ với tất cả sự vật, có một phù thuỷ nói mãi không hết lời thán phục, bất luận là việc gì đều có thể khiến lòng người vô cùng vui vẻ.
Việc chuẩn bị mở tiệm cũng không ngoại lệ.
Trước sau bận rộn hết nửa tháng, quán cà phê Tường Vi cuối cùng cũng nghênh đón ngày khai trương buôn bán.
Vì để khiêm tốn hành sự, hắn cố tình chọn cắt băng đốt pháo sau mười giờ -- khoảng thời gian này các hàng quán ăn sáng cơ bản đều đã dọn dẹp quầy hàng, học sinh và dân đi làm đều đã rời khỏi nhà đi ra ngoài, còn các ông các bà thì đang ở chợ trả giá mua thức ăn, có thể nói đây là thời điểm tiểu khu an tĩnh nhất.
Quán cà phê tạo lạc bên cạnh kho hàng, tổng cộng có hai tầng giá thuê là ba ngàn rưỡi một tháng, mặc dù nghe thì thấy không mắc, nhưng xem xét đến mức sống bình quân của người dân trong khu dân cư, thì mức giá này cũng xem như là khá cao.
Có điều Roland vốn không để tâm có thể sinh lợi nhuận hay không, cho nên cũng không so đo quá nhiều với chủ nhà, yêu cầu duy nhất là đập thông bức tường ngăn cách giữa kho hàng và phòng đang thuê, thuận lợi cho việc tài liệu ra vào, đương nhiên lúc hết hợp đồng thuê sẽ phải bù trả về nguyên hình dạng lúc ban đầu.
Thấy hắn trả hết tiền thuê nhà một năm trong một lần, chủ nhà sảng khoái đồng ý.
Có điều những lời giải thích này đều là để che giấu tai mắt người ngoài.
Roland không có ý định đổi nghề theo buôn bán, phù thuỷ Taquila chắc chắn cũng không có hứng thú phục vụ người khác, cho nên cách bày trí trong quán cà phê chỉ là trưng bày thuần tuý, thay vì nói nơi này là một cửa tiệm, chi bằng nói là một nơi nhỏ cho mọi người tự phục vụ tự vui vẻ.
Nếu như có thể, hắn ta hi vọng tốt nhất vắng đến không có một vị khách nào.
Để đạt được mục đích này, trước cửa tiệm treo một tấm biển hiệu, mỗi mội loại thức uống đều là “giá cả trên trời”: ví dụ một ly latte giá hai trăm sáu, một ly caramel macchiato giá ba trăm. Hắn cũng không biết mấy loại cà phê này khác gì nhau, hoàn toàn là dựa theo giá cả của một của tiệm nào đó rồi tăng gấp mười lần mà thôi.
Phải biết một bình sữa đậu ở nhà kế bên có một đồng năm hào.
Hắn ta không tin sẽ có người đến chiếu cố “hắc điếm” này.
Cùng một đạo ý, nếu như có người biết rõ bị cắt cổ vẫn muốn đi vào tiêu tiền, vậy thì tám chín phần chính là “Người có giao hẹn” ở trên giấy rồi.
Nhưng mà cái tên ‘Tường Vi’ này rốt cuộc có chắc chắn hay không, trong lòng Roland cũng không rõ.
- Bệ hạ, như thế này là được rồi sao?
Phyllis bỏ ruy băng trong tay xuống.
- Ừm chỉ cần cắt băng khai trương, quán cà phê Tường Vi xem như chính thức kinh doanh rồi.
Hắn ta gật đầu:
- Đi ăn mừng với mọi người thôi.
Đẩy cửa đi vào đập vào mắt bọn họ là một quầy bar và mấy chiếc bàn tròn nhỏ, trên mỗi chiếc bàn đều bày nến sáp cùng với một bình hoa hồng, khúc nhạc phát ra âm hưởng nhu hoà, trông cũng rất gì và này nọ. Có điều lúc hai người họ lên lầu hai, bầu không khí thay đổi hoàn toàn khác lạ -- thay vì nói đây là một quán cà phê, chi bằng nói là một tiệm cơm cỡ nhỏ càng hợp hơn.
Roland vì để tiến vào giấc mơ phù thuỷ cổ đã mua sắp toàn bộ dụng cụ làm bếp và lò nướng, so với lúc ban đầu chỉ có thể dẫn các nàng đi ăn ở KFC cùng với Mc Donald’s, bây giờ không cần ra khỏi cửa cũng có thể thưởng thức được các loại mỹ thực tươi ngon. Đại khái là vì muốn bù đắp tiếc nuối mấy trăm năm, cùng với lần trước mang món ăn cao cấp từ quán rượu về đã mở ra cửa vào một thế giới mới, mọi người xắn tay vào làm thức ăn nhiệt tình vượt mức tưởng tượng, ngoài trừ việc lúc đầu tốn chút thời gian để học cách sử dụng bếp gas, lò vi sóng các dụng cụ nấu nướng hiện đại, về sau cơ hồ không cần hắn chỉ dẫn, bọn họ đã có thể tự mình dựa vào công thức nấu ăn suy nghĩ ra các món ăn mới rồi.
Hơn nữa mấy vị cũng rất có thiên phú, thành phẩm làm ra có mấy phần phong thái của đầu bếp cao cấp, tuy rằng sắp xếp trang trí và tỉa hoa rõ ràng không đủ trình, nhưng kỹ thuật dao và kiểm soát độ lửa thì phải gọi là không có gì để chê, Phyllis cũng là mộ trong số đó.
- Bệ hạ, ta vừa học được món cá chình kho tàu, ngài có muốn nếm thử không?
- Sườn mới nướng xong tới rồi đây!
- Bệ hạ có thể giúp ta tìm vài cách làm món nguội không?
Tiếng gọi của các phù thuỷ nối liền không dứt, rõ ràng đối với các nàng mà nói, niềm vui nấu nướng không thua kém gì việc xem phim hoặc là ra ngoài dạo chơi.
Chỉ đáng tiếc thế giới trong mơ không thể để cho các nàng ở đây mãi—nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở lầu hai, trong lòng Roland không khỏi khẽ tiếc nuối, sau khi biết được tin tức Elena đã hi sinh, hắn từng nhiều lần tiến vào trong mơ, hi vọng có thể gặp lại đối phương ở nơi này, nhưng bất luận là kho hàng hay là khu nhà ngang, đều không vì thế mà phát sinh biến hoá.
Ý nghĩ của việc này chính là các nàng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày phải từ biệt nơi này.
Bất kể là vì chiến tranh, hay là chết đi giống như hắn một người bình thường, đều sẽ làm cho tất cả những thể nghiệm này biến thành hồi ức không thể chạm đến.
Đại khái vì như thế, các nàng mới đặc biệt trân trọng mỗi một thời khắc tiến vào thế giới trong mơ.
Có lẽ... hắn cũng nên tăng số lần đi ngủ lên mới phải, cho dù không vì giảm áp thì chỉ cần có thể để cho các nàng ở lại nơi này nhiều hơn một chút, cũng là chuyện xứng đáng.
“Ting ting tang tang—”
Ngay lúc này, lầu một truyền đến tiếng chuông gió trong trẻo.
Trong quán đột nhiên rơi vào tĩnh lặng.
- Bệ hạ, có khách đến.
Phyllis nhắc nhở.
Không phải chứ, lẽ nào phản ứng của người giao ước nhanh như vậy, quán cà phê mới mở cửa đã tìm đến nơi? Hắn nháy mắt với mọi người:
- Cứ làm theo kế hoạch.
Đi bên cạnh Phyllis xuống lầu một—trong mấy phù thuỷ cổ này, cũng chỉ có số hiệu bảy mươi sáu từng mai phục trong ‘Black Money’ một khoảng thời gian là có kinh nghiệm phục vụ người khác.
- Quầy bar không một bóng người, mục đích ngươi mở tiệm thật sự là vì tạo công ăn việc làm các hương thân trong thôn sao?
Người đi đến hay tay ôm trước ngực, mi tâm nhíu chặt, nét mặt hoài nghi nhìn chằm chằm Roland. Chỉ trong một khoảnh khắc như thế, hắn đã cảm nhận được ánh mắt của đối phương xem xét tới lui hai lần nơi cổ áo cùng với gò má của mình.
“Quý khách” chính là Garcia.
Roland thở phào nhẹ nhõm, chuyện hắn mở tiệm cà phê đối phương sớm đã biết, hơn nữa có thể thuận lợi kết giao với người thuê trước cũng là nhờ vào sự giúp đỡ của vị võ đạo gia này. Hắn ta gật đầu với Phyllis.
- Hai ly cà phê.
Sau đó làm động tác mời ngồi với Garcia.
- Đương nhiên, trước nay mục tiêu nỗ lực của ta luôn là để các nàng ấy có thể đi khỏi thôn.
- Đợi đã, ta không định uống—
- Ta mời ngươi, không lấy tiền.
Lúc này Garcia mới ngồi xuống:
- Dù nói thế nào thì giá cả ngươi treo bên ngoài cũng quá khoa trương rồi đó, thực sự khiến người ta rất khó tin tưởng vào mục đích thật sự ngươi mở tiệm.
- Ngươi sai rồi.
Roland giả bộ thành khẩn:
- Từ quê xuống đến thành phố lớn, quan trọng nhất là thích ứng. Nếu khách hàng chen chúc nhau đến, ngươi cảm thấy các nàng còn có thể an tâm làm việc sao? Không bị doạ ngốc là may rồi. Tôi không kiếm tiền cũng không sao, quan trọng là cho các nàng có một không gian để thích ứng với cuộc sống sinh trên thành phố lớn, đây mới là ý nghĩa tồn tại của quán cà phê Tường Vi.
- Là... như vậy sao?
Nàng bán tín bán nghi nói.
- Đương nhiên. Ngoài ra ta vẫn muốn cảm ơn lần trước ngươi đã gửi thư mời cho ta, quả thật đã giúp ta một chuyện lớn.
Roland thừa cơ đổi chủ đề.
- Gỉai quyết xong vấn đề thân phận rồi sao?
- Không chỉ như vậy, trường học cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi, cùng một chỗ với Angela, có điều các nàng ấy học cấp ba.
Hắn cười nói:
- Ba người kia vẫn luôn muốn đích thân cảm ơn ngươi.
- Có thể giúp được là mừng rồi...
Biểu cảm của Garcia nhu hoà hơn rất nhiều:
- Cảm ơn gì đó thì thôi đi, suy cho cùng việc này đều là nhờ vào nỗ lực của ngươi mà thành—vì không muốn cha và truyền thông có cái cớ, ta cuối cùng đã không lựa chọn đứng ra.
Roland lắc đầu một cái.
- Có thể làm đến bước này đã đủ lắm rồi.
Hai người nhất thời rơi vào thảm họa trầm mặc.
- Cà phê đến đây, mời thưởng thức.
Giọng nói của Phyllis phá tan bầu không khí cứng nhắc.
Garcia khôi phục lại tinh thần, dường như muốn che giấy điều gì đó cúi đầu bưng ly lên.
- Đúng rồi, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.
- Có liên quan đến Hiệp hội Võ Đạo Gia sao?
Roland lại không thấy bất ngờ, suy cho cùng đối phương không phải loại người nhàn hạ vô công rỗi nghề đến cửa hỏi thăm.
Nàng gật đầu.
- Không sai, bên trên có nhiệm vụ giao phó xuống, chỉ định muốn ngưới tham dự.
- Chắc không phải hoạt động kiểu như biểu diễn thi đấu chứ? Ta nghe nói vòng loại tân đại hội Võ Đạo hình như sắp khai mạc rồi.
- Không...là một nhiệm vụ hợp tác tiêu diệt.
Garcia nghiêm mặt nói.