Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1183

Chương 1183
Chương 1183

- Chính là chỗ này.

Du Long công tử hạ giọng nói.

Xuyên qua hàng rào ống thông gió, đoàn người cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh – nơi này đại khái là một gian nhà xưởng cỡ lớn, hai bên còn treo cầu trục. Phía dưới trống không, trừ bỏ mấy bộ máy kiểu cũ vứt đi cùng với băng chuyền phủ kín rỉ sét bụi trần ra thì không còn thừa lại thứ gì cả. Hiển nhiên trước khi niêm phong nơi này lại thì chủ nhân của nhà xưởng đã mang đi tất cả thiết bị đáng giá để tháo dỡ.

Nhưng vào lúc này trong nhà xưởng vốn nên lặng yên không một tiếng động lại thiêu đốt lên vài cây đuốc. Dưới điều kiện ánh sáng yếu, ngọn lửa chớp lên gần như có màu xanh trắng, thậm chí ánh sáng còn hơi chói mắt. Mà ở vị trí trung tâm nơi ánh lửa tập trung vào lại có thể nhìn thấy hai mươi bóng dáng vặn vẹo.

- Những người này chính là mục tiêu của chúng ta?

Lạc Hoa hỏi.

- Đoán chừng không sai đâu.

Trả lời hắn chính là một võ đạo gia phái cũ:

- Ta có thể cảm nhận được lực lượng dao động không hề che giấu của chúng nó, từ mức độ sa đọa đến xem đã là hậu kỳ.

Cái gọi là hậu kỳ, đó là chỉ ý thức của con người đã hoàn toàn bị đánh mất, triệt để trở thành con rối bị xâm thực lực lượng. Kẻ đọa ma vào giai đoạn này cơ bản không hề khác gì dã thú, sẽ không giao tiếp với con người, chỉ biết làm việc tuân theo bản năng.

- Chúng nó – cũng từng là võ đạo gia?

- Không chắc, tuy rằng hiệp hội từng có không ít ghi chép lại về võ đạo gia sa đọa, nhưng mà cũng phải nói xâm thực dễ phát sinh trên người thức tỉnh hoang dại hơn.

- Cho dù đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy kẻ đọa ma còn sống, nhưng võ giả thiếu hụt chí tiến thủ và tự hạn chế ý chí, cho dù biến thành cái gì thì đều là phế vật.

Lạc Hoa cười nhạt nói:

- Cái tên thật đáng buồn… chúng nó vốn không xứng có được sức mạnh tự nhiên. Đội trưởng, bây giờ ra tay giải quyết xong bọn quái vật này đi.

- Chờ một chút.

Du Long công tử bình tĩnh ngăn lại nói:

- Nhìn tình hình dường như còn có kẻ đọa ma đang tụ tập về đây – kẻ địch mà chúng ta đối phó càng nhiều thì áp lực cho bên ngoài sẽ càng nhỏ. Thêm với các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Kẻ đọa ma đã tiến vào hậu kỳ rồi mà không dựa theo bản năng đi săn giết người thức tỉnh hoang dại, chạy đến đây làm gì? Ta cứ cảm thấy sự việc sẽ không đơn giản như vậy… Nếu như có thể tìm ra được ý đồ của chúng nó, nói không chừng còn có ý nghĩa hơn việc tiêu diệt chúng nó.

Khi mọi người đang trao đổi lấy ý kiến về thế cục ở đây thì ánh mắt của Roland lại nhiều lần rơi lên trên người thiếu nữ thiên tài kia.

Từ đầu đến cuối tiếng “Bệ hạ” của Phỉ Ngữ Hàn đều không tiêu tán đi được.

Có thể nói trong vài giây ngắn ngủi, tâm tình của hắn đều thay đổi nhanh chóng theo câu nói này, có kinh nghiệm nhiều năm trên vương vị ở Greyfort, đã có rất ít lời nói có thể khiến cho hắn tâm thần không yên như thế.

Ban đầu khi nghe được xưng hô quen thuộc như vậy, hắn gần như còn tưởng rằng linh hồn của Elena đang bám lên trên người đối phương, thiếu chút nữa mở miệng gọi tên. Nhưng mà sau cùng lý trí của hắn đã khiến hắn nuốt lời về -- nếu như Phỉ Ngữ Hàn thật sự là thân hình mới của Elena ở thế giới trong mơ, như vậy ngay từ đầu sẽ không có khả năng nói ra lời tự giới thiệu kia, càng sẽ không thể không hề cố kỵ gì mà ngồi bên cạnh hắn.

Cảm xúc từ vui sướng đến thất vọng rồi đột ngột thay đổi này không hề dễ chịu gì, lúc đó Roland thiếu chút nữa bị nghẹn thành nội thương. Về phần vì sao đối phương lại không hiểu ra làm sao cả gọi lên hai chữ bệ hạ, thoáng nghĩ thôi cũng không khó mà đưa ra được kết luận – Garcia đã từng nói, ngũ cảm của võ đạo gia cao xa hơn người bình thường, mà một vài người có thiên phú càng tinh thông tài nghệ này. Thêm với đối phương đã từng tham gia tiệc tối của tập đoàn Clover, nhất định đã từng nghe được đối thoại giữa hắn và các phù thủy rồi.

Vấn đề tiếp theo là, rốt cuộc Phỉ Ngữ Hàn biết được lai lịch của hắn đến mức độ nào?

Từ hành động mang tính chất thăm dò rõ ràng của đối phương, Roland cho rằng nàng biết được không nhiều, ít nhất hoàn toàn không biết gì về thế giới ngoài cảnh trong mơ. Nhưng chuyện này vẫn khiến trong lòng hắn phát ra cảnh báo mãnh liệt, bất cứ một ý thức tự chủ nào đều không hy vọng bản thân thật ra chỉ là một tồn tại hư ảo, một khi sự huyền bí của thế giới trong mơ bị lộ ra, nhất định sẽ mang đến hậu quả khó có thể đoán trước được – thêm với rất có khả năng rằng hậu quả này sẽ có tính chất tai họa.

Garcia quả thật không nói sai, Phỉ Ngữ Hàn mới là người hắn cần đề phòng nhất.

- Hả? Các ngươi xem, kẻ đọa ma mới tới kia… dường như không bình thường lắm.

Đúng lúc này, trong tai nghe truyền đến một tiếng hô nhỏ cắt ngang mạch suy nghĩ của Roland:

- Dường như nó đang chỉ huy những kẻ đọa ma khác.

Hắn tháo kính đi đêm xuống, dán vào cửa hàng rào nhìn về phía trung tâm nhà xưởng – chỉ thấy dưới sự chỉ dẫn của một nam tử trang phục trang trọng, một đám kẻ đọa ma đang mang theo ba container chậm rãi đi đến.

- Kẻ phản bội chưa hoàn toàn biến thành con rối sao…

Du Long công tử nghi ngờ nói:

- Rốt cuộc chúng nó định giở trò xiếc gì vậy?

Nhiều võ đạo gia phái cũ đều đang nhíu mày, so với kẻ đọa ma hậu kỳ đã triệt để hóa dã thú, những đối thủ nằm ở giữa giống như người lại không thuộc về người này thường càng khó đối phó hơn. Chúng nó đã mất đi sự thương hại, nhưng lại giữ lấy giả dối và nham hiểm trong tính người, có thể làm được một điểm này phần lớn đều là người thức tỉnh đã từng có chút danh tiếng trước khi sa đọa.

- Suỵt –

Phỉ Ngữ Hàn vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng:

- Yên tĩnh, trong container có động tĩnh.

Mọi người lập tức dừng hô hấp.

Sau một lúc lâu, nàng mới trầm giọng nói:

- Bên trong… là người.

- Cái gì?

- Ta nghe thấy tiếng nỉ non và tiếng cầu khẩn rất nhỏ, giống như phát ra sau khi bị bịt miệng.

- Nói cách khác, trong container rất có thể là người bình thường vô tội sao?

Du Long công tử kinh ngạc nói:

- Trước kia ta chưa từng gặp chuyện tương tự như vậy ở trong ghi chép lại của hiệp hội – tuy rằng kẻ đọa ma không hề kiêng kỵ giết hại, nhưng không đến mức tìm riêng người bình thường để xuống tay.

Khi mọi người đang hai mặt nhìn nhau, kẻ địch giống như là người đứng đầu kia đột nhiên lớn tiếng nói:

- Đã đến lúc, các con của ta! Thần Ý đã đến gần, thần minh đang khát vọng hiến tế!

- Grào --!

Kẻ đọa ma khác ào ào gào lên.

- Đến đây đi, để sức mạnh trở thành nguồn gốc, để thần sử tái nhập thế giới!

- Grào ----!

- Hủy diệt thế giới này, đổi lấy hồi sinh của chính chúng ta! Giao tất cả cho thần minh đi – bắt đầu hiến tế!

Những kẻ đọa ma lập tức phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc!

- Đáng chết, chúng ta phải hành động.

Đội trưởng nghiến răng nghiến lợi nói, cho dù chưa từng nghe nói đến kẻ đọa ma sẽ có tổ chức mà lấy người bình thường để hiến tế, càng khỏi phải nói đến giống như tà giáo mà lấy lòng thần minh gì đó, nhưng sự thật là bọn họ tuyệt đối không thể làm lơ ngồi nhìn xem bình dân vô tội bị tàn sát, từ trên ý nghĩa nào mà nói, cứu người thậm chí còn quan trọng hơn cả tiêu diệt kẻ đọa ma – ý nghĩa nòng cốt của hiệp hội Võ Đạo gia đó là bảo vệ.

Phỉ Ngữ Hàn không thay đổi sắc mặt gật đầu, là người đầu tiên chạy ra khỏi nơi ẩn thân.

Những người khác theo sát phía sau, giống như một tia sáng lạnh ra khỏi vỏ giết vào trong lũ kẻ địch.

Nhà xưởng đã phủ đầy bụi từ lâu trong phút chốc sôi trào hừng hực!

Kẻ đọa ma bị đánh trở tay không kịp, thân hình cứng rắn không thể rách nát của chúng nó đứt gãy từng tầng dưới sự đánh phá của sức mạnh tự nhiên, một khi hạch tâm rời thể, lập tức sẽ rơi vào tê liệt.

Còn Roland lại đi cuối cùng trong đội ngũ, vừa vì cản hậu cho đồng đội lại vừa cẩn thận che giấu năng lực của mình – đây đã không phải là lần đầu tiên hắn chiến đấu với kẻ đọa ma, kinh nghiệm chiến đấu (đánh tập thể) có thể nói còn cao xa hơn những người khác trong đội ngũ. Đồng thời khác với các võ đạo gia đã thức tỉnh sức mạnh tự nhiên, hắn không cần phải liều ngươi chết ta sống với kẻ địch, chỉ cần bị hắn đụng tới, kẻ đọa ma sẽ mất hết lực lượng, sau đó hoàn toàn bị hắn ẩu đả một phía. Mặt khác hắn cũng không dám đi đụng chạm vào lốc xoáy màu đỏ bóc tách ra, bằng không cảnh tượng thăng thiên ở trung tâm xoắn ốc sẽ bị mỗi một người nhìn vào trong mắt.

Mặt khác sâu trên đầu vai đang run run nhè nhẹ chứng minh rằng đám người Phyllis đã chạy đến hiện trường, dưới tình huống trước có lá chắn thịt, sau có trợ giúp, Roland càng đánh càng thuận tay – cho dù thân thủ của hắn nhìn như là kiểu giản dị không hoa mỹ nhất, nhưng trên thực tế kẻ địch đã bị hắn đánh bại lại gần bằng Phỉ Ngữ Hàn.

Cũng may hiện giờ toàn bộ lực chú ý của tiểu độ chủ chiến đều đặt lên trên mấy cái container kia, thêm với hắn cố hết sức ngụy trang, cũng không ai chú ý đến một màn bất thường trong một mảnh hỗn độn cả.

Tất cả đều vô cùng thuận lợi, sau khi chỉ phải trả giá bằng mấy người bị thương, mọi người đã thuận lợi vọt đến trước container.

Mà kẻ đọa ma ở đây đã tử thương quá nửa.

- Cái quái gì vậy, xem ra còn thoải mái hơn trong tưởng tượng của ta nữa.

Lạc Hoa vẩy máu tươi trên tay, đồng thời cầm lấy ổ khóa trên container, cứ thế bẻ thành hai khúc:

- Có lẽ hiệp hội nên phát cho ta một giấy phép săn giết mới đúng. Này, các ngươi đừng sợ, hiệp hội Võ Đạo gia tới cứu các ngươi –

Hắn còn chưa nói xong đã sững sờ tại chỗ.

Ánh mắt của những người khác cũng khựng lại theo!

Chỉ thấy có mười người chen chúc bị trói trong container, bọn họ giống như xâu thịt bị cố định ở trên nhiều ống thép, mắt và miệng đều bị bịt vải, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ấp úng. Mà trên đỉnh đầu bọn họ lại buông xuống lõi lốc xoáy có số lượng tương ứng.

Roland cảm thấy lông tơ sau lưng đều đã dựng thẳng lên.

Hắn lập tức nhớ tới nhiều tháng trước Garcia đã nói rằng –

- Đây chính là ngọn nguồn lực lượng của kẻ đọa ma, cũng là chứng minh rằng bọn họ bị xâm thực, thêm với một khi biến dị, sức mạnh tự nhiên sẽ không cách nào khôi phục lại, nếu không tập hợp ổn thỏa niêm phong cất đi, sớm hay muộn gì thì nó sẽ cảm nhiễm vật chủ mới – cho dù người bình thường chỉ đụng chạm vào đơn giản nhất đều sẽ bị nó cướp đoạt thần chí.

- Ý của ngươi là… nó còn có thể sử dụng cho người sao?

- Cho nên mới phải có người thu thập chúng nó, quả thật vừa thấy đã biết đám điên này có chủ ý gì rồi, bọn họ không sợ thế giới này đi về phía hủy diệt sao!

Hóa ra… chuẩn bị gần nửa năm chỉ vì một khắc này sao?

Roland quay đầu lại, nhìn về phía thủ lĩnh kẻ đọa ma kia.

Nó đeo kính một bên mắt, tóc được chải thẳng ra sau, trên người mặc bộ âu phục thẳng tắp, đeo một đôi bao tay trắng, nhìn giống như một vị quản gia cứng nhắc. Mà giờ khắc này tất cả trên mặt nó đều là vẻ điên cuồng.

- Tuy rằng không có các ngươi ủng hộ thì vẫn có thể hoàn thành lần hiến tế này, nhưng lễ vật hiến cho thần sử luôn càng nhiều càng tốt không phải sao?

Nó chìa tay phải ra, búng tay một cái –

Lõi lốc xoáy trên đỉnh container lập tức rơi xuống.

- Không –!

Lạc Hoa giơ tay định đẩy người bị cột vào trong container, nhưng dưới tình huống có nhiều người như vậy, muốn để tránh cho bọn họ không bị đụng vào hạch tâm gần như là chuyện không thể.

- Giết chết bọn họ, nhân lúc này!

Một võ đạo gia phái cũ kêu lớn.

- Nhưng mà… những người này, đều là người bình thường mà…

Lạc Hoa lẩm bẩm nói.

Chỉ trong vài giây, xâm thực đã hoàn thành – cho dù chúng nó đều là kẻ đọa ma mới sinh, về thực lực và kỹ xảo còn lâu mới có thể so sánh được với võ đạo gia đã bị sa đọa, nhưng số lượng lại chiếm ưu thế áp đảo. Đặc biệt là khi mặt đối mặt, chỉ dựa vào bản năng cắn gặm đã đủ trí mạng.

Một đám kẻ đọa ma tránh thoát khỏi trói buộc, giống như thủy triều trào ra khỏi container, che phủ từng tầng lên người Lạc Hoa đang ở khoảng cách gần nhất.

Bình Luận (0)
Comment