Khi đưa giấy phép cho ta, ngươi không hề nói như vậy, Roland âm thầm oán rồi nói:
- Sao ta cảm thấy người mà ngươi mới vừa giới thiệu đều là thành viên của phái mới vậy? Nhiệm vụ tiêu diệt kẻ đọa ma này, dù sao cũng nên do phái cũ làm chủ mới đúng chứ?
- Người của phái cũ thật sự nhiều hơn, nhưng mà…
Garica tiện tay chỉ vài người không khác gì người qua đường:
- Gần như không có tư liệu kỹ càng về bọn họ, hành tung bình thường như câu đố, trừ bỏ móc nối của từng người ra thì thành viên khác của hiệp hội đều biết rất ít về họ, cho dù ta muốn giới thiệu cũng không biết nói từ đâu.
Roland không nhịn được nâng trán, nếu không phải đối phương chỉ ra, hắn còn tưởng rằng mấy ông chú trung niên kia là lái xe cho võ đạo gia minh tinh hoặc trợ lý làm việc vặt ấy. Trước không bàn đến thực lực, sự chênh lệch giữa dung mạo và quần áo này không khỏi quá lớn đi. Không tham gia đại hội Võ Đạo thì không có nghĩa rằng vứt bỏ hình tượng! Vừa nghĩ đến việc mình bị đám người thành công trong cuộc sống đang phát sáng kia gạt sang bên phái cũ, đảm nhiệm người phát ngôn cho một đám ông chú, hắn đột nhiên có một xúc động muốn rời nhóm.
Hiện giờ báo danh tham gia tuyển chọn thi đấu đại hội Võ Đạo có còn kịp không?
Đúng lúc này, một chiếc xe buýt màu đen chạy vào bãi đỗ xe.
- Đó là xe của thành Prism phái tới.
Garcia nói:
- Đi thôi.
- Ừm.
Roland vỗ vỗ vai phải của mình – ra hiệu cho các phù thủy theo kịp. Chỉ cần con sâu của Faldi luôn luôn dán vào hắn, phù thủy không có khả năng bị mất dấu mục tiêu.
Đi lên xe buýt, hai người chạy thẳng tới hàng ghế sau cùng.
- Quả nhiên vẫn là nơi này thích hợp với ta nhất.
Hắn dạng hai chân ra, nằm ngửa trên ghế
- Ngồi ở đây giống như ngồi trên vương vị vậy, không những có thể nhìn xuống chúng sinh, còn có thể thu hết toàn bộ động tĩnh trong xe vào trong mắt.
- Thích làm trạch nam cứ việc nói thẳng.
Garcia khinh thường nói.
“…” Ngươi cứ như vậy thì kêu người ta nói chuyện phiếm như thế nào nữa chứ!
- Dường như ta không cầu ngươi đi cùng.
- Lần đầu tiên hậu bối chấp hành nhiệm vụ, tiền bối tự nhiên phải đi cùng.
Trong lúc hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, trong xe đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
- Tiểu thư Phỉ Ngữ Hàn, bên chỗ ta có ghế trống.
- Ngữ Hàn, đến ngồi cùng ta đi!
Theo thiếu nữ được mang danh thiên tài kia đi vào xe buýt, mọi người ào ào phát ra lời mời.
- Xem ra cho dù đều là võ đạo gia minh tinh, nhưng đãi ngộ đều tồn tại khác nhau…
Roland cảm thán nói.
- Không sai.
Hai người đạt thành nhất trí trên điểm này.
Nhưng mà khiến cho người ta ngoài ý muốn chính là nàng lại không hề tiếp nhận lời mời của bất kỳ ai, mà đi thẳng tới hàng ghế sau xe.
- Chỗ này, không có ai ngồi chứ?
Phỉ Ngữ Hàn chỉ vào vị trí bên cạnh Roland, bình thản hỏi.
Garcia vừa kinh ngạc nhìn nàng lại nhìn sang Roland, giống như muốn biết rõ quan hệ của hai bên.
Mà bản thân Roland đều không hiểu ra làm sao, hoàn toàn không rõ ràng đối phương rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Cảm nhận được tầm mắt của những người khác ở trong xe ném tới, cả người hắn không được tự nhiên ho khan hai tiếng:
- Không có.
- Cảm tạ.
Phỉ Ngữ Hàn gật đầu, tự nhiên ngồi xuống:
- Lần đầu tiên gặp mặt, hay là nói… Lần thứ hai gặp mặt. Xin chào, ta tên Phỉ Ngữ Hàn, nhiệm vụ lần này kính xin chỉ giáo nhiều hơn.
- Ờ, không thể gọi là chỉ giáo, ta tên là Roland, vị này là… tiểu thư Garcia.
Hai bên giới thiệu xong rồi, không khí lập tức trầm mặc xuống.
Đại khái biết được thính giác của võ đạo gia đặc biệt nhạy bén, Garcia không nói gì thêm mà cúi đầu nghịch điện thoại. Thiếu nữ thiên tài lại ngồi thẳng tắp, cả người đều tản mát ra khí tức người sống chớ lại gần, hoàn toàn không phải là biểu hiện của người ở độ tuổi này nên có. Chỉ riêng Roland bị kẹp vào giữa hai người lại cảm thấy như đứng đống lửa như ngồi đống than, vốn ngồi hàng ghế cuối cùng là vì không muốn bị người khác chú ý đến, hiện giờ phản tác dụng rồi, chỉ sợ người cả xe đều chú ý đến sự hiện hữu của hắn.
Cảm giác xấu hổ vì bị muôn người nhìn chăm chú vào này chỉ giảm bớt được chút ít khi xe buýt bắt đầu khởi động.
Ngay khi hắn định thương lượng với Garcia để đổi lại vị trí, Phỉ Ngữ Hàn đột nhiên quay đầu sang, đôi môi đỏ khẽ mở nói:
- … Bệ hạ?
“Cạch cạch.”
Điện thoại di động của Garcia lập tức rơi xuống đất.
Roland cũng ngây ngẩn cả người, hắn nhìn chằm chằm vào đối phương hồi lâu, qua một lúc lâu mới mở miệng nói:
- Ngươi –
- Chào buổi chiều mọi người, ta là CO2 nhân viên liên lạc đảm nhiệm tình báo và hỗ trợ cứu viện cho hành động lần này, các vị gọi ta là O2 là được rồi.
Nhưng còn chưa chờ hắn hỏi ra khỏi miệng, một nam tử mặc âu phục cầm microphone đã cắt lời hắn:
- Trong khoảng thời gian tiếp theo, ta sẽ giới thiệu kỹ càng về mục tiêu và kế hoạch của nhiệm vụ kết hợp tiêu diệt lần này, có bất cứ điểm nghi vấn nào, cảm phiền đề ra với ta.
Điều này cũng khiến Roland chỉ có thể tạm đè câu chuyện xuống, tập trung lực chú ý lên trên người nhân viên liên lạc.
- Căn cứ vào tin tình báo cho biết, trong thời gian gần đây hướng đi của kẻ đọa ma càng ngày càng sinh động, thêm với bắt đầu biểu hiện ra khuynh hướng hành động tập thể, điều này có nghĩa rằng sự xâm thực đã được ghi chép lại trong quá khứ lại tới gần. Mà hiệp hội nhận được manh mối đáng tin cậy, phát hiện một vài kẻ đọa ma định tổ chức tụ hội trong một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô phía nam, không rõ mục đích cụ thể, nhưng không hề nghi ngờ rằng đây không phải là chuyện tốt lành gì.
- Có lẽ chúng nó chỉ muốn kết giao bạn bè thì sao?
Lời Lạc Hoa nói dẫn đến một trận cười vang nhạt nhẽo.
- Nếu quả thật như vậy thì tốt quá.
Nam âu phục thật sự không hề tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn:
- Đáng tiếc, suy cho cùng kẻ đọa ma chính là kẻ địch lớn nhất của chúng ta, cho nên vẫn phải chết hết mới tương đối ổn thỏa. Có một đường quốc lộ ngầm có thể chạy thẳng đến nhà xưởng bỏ hoang này, nhưng mà sau khi nhà xưởng đóng cửa thì quốc lộ này đã bị phong tỏa theo. Hai ngày trước hiệp hội đã bí mật mở lại con đường này để cho chúng ta có thể trực tiếp tiến vào trung tâm quân địch, vì để không đánh rắn động cỏ, hành động được đặt ra vào lúc chín giờ đúng, trang bị liên quan cũng sẽ được cấp phát lúc xuống xe.
- Mặt khác quân chính phủ sẽ phối hợp với hành động của chúng ta ở trên mặt đất, để đề phòng có kẻ đọa ma nào đó chạy thoát, chỉ có người đã thức tỉnh sức mạnh tự nhiên rồi thì mới có thể tạo thành tổn thương cho lũ quái vật này. Bởi vậy chúng ta phải chia làm hai đội, một đội phụ trách tiêu diệt kẻ đọa ma, một đội phụ trách vây đuổi chặn kẻ chạy trốn. Danh sách đội ngũ đã được đặt ở dưới cái bàn của các vị, nếu như không có vấn đề gì, chúng ta sẽ làm việc dựa theo kế hoạch này…
…
Rất thú vị, Phỉ Ngữ Hàn không thay đổi sắc mặt liếc nhìn danh sách, tâm tư lại hoàn toàn không đặt lên trên trang giấy mà hồi tưởng lại vẻ mặt của Roland khi nghe được “Bệ hạ”.
Nếu là người bình thường bị vạch trần ngay tại chỗ, cảm nhận được đầu tiên nên là xấu hổ và tức giận đi? Cho dù hiếm có ai bộc lộ ra cảm xúc như vậy ở trước mặt nàng, nhưng trừ phi đã sớm có chuẩn bị, nàng tự tin sẽ không bỏ sót bất cứ thay đổi biểu cảm nhỏ bé nào cùng với che giấu theo sát phía sau.
Nhưng mà thứ nàng nhìn thấy lại là vẻ mặt cực kỳ phức tạp từ trên mặt đối phương.
Có kinh ngạc, có đề phòng, có nghi hoặc, thậm chí còn có một chút vui sướng… Chỉ trong nháy mắt nàng chú ý tới đối phương hé miệng dường như định thốt ra điều gì đó, nhưng mà lại nhanh chóng áp chế xuống. Phán đoán từ khẩu hình miệng chắc là âm “E”.
Thật sự khó có thể dùng lẽ thường để giải thích được phản ứng như thế – Roland rõ ràng là lần đầu tiên biết nàng, cho dù là phủ định hay là đáp ứng đều không nên lấy chữ này để mở đầu.
Huống chi hoàn toàn không hề phát hiện ra cảm xúc xấu hổ trong những cảm xúc này, nói cách khác hắn đã sớm tập mãi thành thói quen với cách xưng hô như thế này rồi?
Phỉ Ngữ Hàn không khỏi liên tưởng đến vài lời đã nắm bắt được trong bữa tiệc lần trước – lúc đó nàng chỉ cho rằng đối thoại đó chỉ là lời nói đùa, nhưng bây giờ lại không xác định chắc chắn được.
Vương… của hai thế giới sao?
Nếu như nói ngay từ đầu rất hiếu kỳ chỉ vì “Muốn phân cao thấp với đối phương”, hiện giờ điều càng khiến cho nàng cảm thấy hứng thú đã biến thành bản thân Roland.
Quyết định tham dự hành động kết hợp lần này quả nhiên là một lựa chọn chính xác, nàng nghĩ thầm. Sư phụ đã từng nói, lịch sử của hiệp hội Võ Đạo gia này còn lâu hơn tưởng tượng của nàng nhiều lắm, huyền bí mà nó nắm giữ lấy có thể so với những ngôi sao dày đặc trên bầu trời, có một phần thậm chí còn dính dáng đến khởi đầu của thế giới, nhưng rất ít người mới có thể biết được.
Ngoại lệ phát một giấy phép săn giết cho một người mới có phải vì phương diện này không?
Lo lắng đến đối phương sẽ đề phòng, Phỉ Ngữ Hàn nhịn ý niệm định hỏi tiếp xuống – trước khi chưa có được đáp án chính xác, nàng không muốn sứt mẻ tình cảm với Roland.
Chỉ cần có mở đầu này, về sau luôn có cơ hội tiếp xúc, vẫn bình tĩnh thì tốt hơn.
…
Hai giờ rưỡi sau, xe buýt dừng lại ở cuối đường quốc lộ dưới lòng đất.
Theo kế hoạch các võ đạo gia chia làm hai đội, từ lối thoát hiểm dành riêng tiến vào khu xưởng, căn cứ vào bản đồ chỉ thị đi đến địa điểm mình phụ trách.
Không thể nghi ngờ Roland và Phỉ Ngữ Hàn đều là thành viên của đội công đồn, còn Garia lại bị phân vào đội kết thúc, sau khi lưu lại một câu “Cẩn thận một chút, đừng chết” rồi bóng dáng của nàng đã nhanh chóng theo mọi người biến mất trong màn đêm.
- Những người khác đi theo ta.
Đúng như Garia đã dự đoán, Du Long công tử nghe đồn có thực lực đã đến gần “Người bảo vệ” đã được chọn làm đội trưởng của đội chủ công. Hắn dùng ánh mắt cổ vũ mọi người một phen rồi dẫn đầu chui vào trong một đường ống thông gió.
Toàn bộ hành động càng chu đáo hơn hắn dự tính – trước khi xuống xe, tất cả mọi người đều lĩnh một cặp kính đi đêm có bốn mắt kiểu đội đầu, một đồng hồ có thể hiển thị vị trí của bản đồ, một áo may ô có trang bị phân biệt địch ta, cùng với một tai nghe dùng liên lạc trong nhóm. Những món đồ này khiến Roland không ngừng hâm mộ -- nếu như Đệ Nhất Quân có được trang bị giống như vậy, đánh đêm vốn là một thế cục bất lợi có thể triệt để nghịch chuyển lại.
Hắn yên lặng đếm, phát hiện đội công đồn có tổng cộng mười lăm người, trừ bỏ ba người được Garcia giới thiệu ra, đội viên còn lại đều coi như võ đạo gia phái cũ. Bởi vậy có thể thấy được lãnh đạo vẫn tán thành năng lực của người thực chiến, nhưng mà nếu như kết quả của trận chiến này khiến phái mới chiếm nổi trội hơn, về sau sẽ khó mà nói.
Đương nhiên Roland không hề định tham gia vào trong tranh giành giữa hai phái cũ mới, trên thực tế hắn rất hiếu kỳ, những minh tinh đã trổ hết tài năng trên đại hội luận võ, khi đối mặt với những kẻ đọa ma không chết không ngừng này còn có thể giành được thắng lợi nhẹ nhàng như trước kia hay không.
Dưới sự trợ giúp của kính đi đêm, màn đêm đen nhánh không hề mang đến trở ngại gì, ngược lại trở thành che giấu tốt nhất cho bọn họ, đoàn người giống như âm hồn, lặng yên không một tiếng động đi đến nơi tụ hội.