Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1190

Chương 1190
Chương 1190

Lucia vừa không hiểu được vật lý năng lượng cao là đang chỉ cái gì, cũng không rõ tất cả những việc mà mình đang làm có liên quan gì đến vật lý, nhưng nàng có chú ý đến, mỗi một lần bệ hạ nhìn thấy tấm biển này thì đều sẽ dừng chân nhìn chăm chú hồi lâu, thật sự giống như nó có được một năng lượng kỳ lạ vậy.

Điều này càng khiến Lucia thêm tích cực vùi đầu vào trong công việc mới.

Cho dù việc nàng làm ở đây không khác khu lò luyện bao nhiêu, nhưng mà mỗi khi nhớ đến vẻ mặt của bệ hạ thì nàng lại cảm thấy có lẽ mình đang thật sự làm một chuyện lớn khó lường.

- A, ngươi đã đến rồi.

Tiến vào trong viện, Akima nằm tựa trên ghế nhắm mắt dưỡng thần nâng tay chào nàng.

- Chào, chào buổi chiều.

Lucia vội vàng đáp lễ.

- Ánh mặt trời nơi đây đang ôn hòa, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.

Akima duỗi thắt lưng:

- Phải bắt đầu làm việc sao?

- Đúng. Tiếp theo làm phiền ngươi.

Nàng khoát tay:

- Gì mà phiền với không phiền chứ, ta là người hỗ trợ của ngươi, có gì phải làm cứ việc nói một tiếng là được. Cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, không cần phải khách khí như vậy đâu. Hơn nữa…

Akima thì thầm nói nhỏ một câu, nhưng vẫn bị gió thu ấm áp thổi vào tai Lucia:

- Chỉ cần ngồi ở đây là có thể nhận được tiền lương hai kim long, còn có gì để oán hận chứ.

Nàng không nhịn được che miệng lại. Thật lòng mà nói mới đầu nàng còn hơi sợ hãi đối phương, dù sao từ chỗ Wendy đã nghe được lời đồn bất hòa nội bộ trong Đảo Trầm Thụy, mà người khởi xướng chính là phù thủy tóc đỏ thân hình cao lớn, ngũ quan bén nhọn này. Có thể làm lãnh tụ một đoàn thể nhỏ, tự nhiên có chỗ hơn người, mà từ trong giơ tay nhấc chân của đối phương thấy được quả thật có phong phạm của chị đại, bởi vậy khi bệ hạ Roland kêu Akima làm trợ thủ cho nàng, nàng còn hơi bất an, luôn cảm thấy mình vốn không đảm nhận nổi chức danh người phụ trách của sở nghiên cứu mới.

Nhưng mà sau vài tháng tiếp xúc, Lucia phát hiện đối phương không hề đáng sợ giống như nàng tưởng tượng, tuy rằng thỉnh thoảng còn có lời oán hận Tilly điện hạ, sau đó còn có thể trách cứ bệ hạ, nhưng khi làm việc lại không hề hàm hồ, cũng vô cùng phối hợp với đề nghị của nàng, thêm với đặc biệt mẫn cảm với khoản lương bổng, thường có thể nghe được mấy câu nói lảm nhảm kiểu như là “Không phải vì nuôi sống bản thân sao”, “Ta nhất định sẽ chứng minh cho các ngươi xem”, “Nightingale ngươi cứ chờ đó cho ta” vân vân, tóm lại không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài, chính là một người vô cùng thú vị.

- Như vậy, làm phiền.

Lucia mở tủ quần áo ra, đưa bộ quần áo bảo hộ màu trắng tinh đến trước mặt nàng.

Bước đầu tiên của công việc là hoàn toàn ngăn cách thân thể với bên ngoài. Không chỉ riêng đụng chạm, kể cả hô hấp đều phải thông qua thiết bị lọc mới được. Đây là một điểm mà bệ hạ đã dặn đi dặn lại – vật phẩm sau khi chiết xuất có độc tính rất mạnh, chỉ cần một chút bột phấn đã có thể đẩy người ta vào chỗ chết. Vì đề phòng lơ là sơ suất, hai người phải kiểm tra trang phục của đối phương với nhau, đặc biệt là những vị trí bản thân không thể nhìn tới được.

Sau khi mặc bộ quần áo bảo hộ xong, Akima giơ ngón tay cái với nàng.

Sau đó hai người đi vào một đại viện ngoài trời.

Từng viên gạch đá màu xanh được lát chỉnh tề trên mặt đất, phủ kín hơn phân nửa sân, trừ bỏ màu đậm hơn không ít ra thì nhìn không khác gì viên gạch mới vừa nung ra khỏi khu lò nung.

Nhưng chỉ cần cầm nó vào trong tay là có thể lập tức cảm nhận ra được chỗ khác biệt của chúng nó – mỗi một viên gạch đều vô cùng nặng nề, giống như nó không phải được làm từ đá mà được tạo ra từ kim loại vậy.

Lucia tùy tiện cầm lấy một viên, khi ma lực bao trùm lên trên đó, bởi vì bị mặt trời chiếu xuống trong thời gian dài, ngoài mặt viên gạch hơi nóng lên, nhưng mà chuyện này không hề ảnh hưởng gì đến thi triển năng lực của mình. Dưới tầm nhìn ma thuật, viên gạch sẽ biến thành một tổ hợp năm màu sặc sỡ, trong đó có vài màu sắc vô cùng chói mắt, giống như bản thân tản ra ánh sáng vậy. Mà “Khối màu” bệ hạ cần lại gần như chỉ chiếm một phần cực nhỏ, giống như có một điểm mực không cẩn thận rơi lên trên bức tranh vậy.

Đương nhiên so với đống khoáng thạch ở trên sườn núi phía Bắc kia thì đây đã tăng lên thật lớn rồi.

Dưới sự điều khiển của nàng, khối màu chậm rãi di chuyển và lại tổng hợp lại, mãi cho đến khi biến thành một chỉnh thể bốn khối riêng biệt. Phần tạp sắc lớn nhất kia thành đồ vứt đi, ném vào thùng rác là được, mỗi ngày Taquila đều sẽ phái người đến lấy đi, không cần nàng phải xử lý. Còn ba bộ phận còn thừa lại, cái này còn nhỏ hơn cái kia, cuối cùng khối kim loại màu trắng bạc, cũng chính là thứ kịch độc ở trong miệng bệ hạ gần như chỉ lớn bằng hạt muối mà thôi.

Lucia cẩn thận thu nó vào trong lọ thủy tinh, để nó một mình sang bên cạnh.

Còn hai khối kim loại kia lại lớn hơn không ít, một khối lớn chừng quả mơ, một khối gần bằng nửa móng tay. Nhìn từ bên ngoài vẫn là màu trắng bạc, chỉ có ma lực mới có thể tách chúng nó ra. Lần này công việc xử lý của hai người đã đơn giản hơn rất nhiều, khối lớn thì ném vào trong rổ, sau đó giao cho Anna cắt gọt thành miếng, để cho nàng dùng thí nghiệm máy móc kiểu mới. Còn khối nhỏ thì bỏ vào trong hộp bằng chì, cứ mỗi năm kilogam lại đổi một hộp mới.

Nếu như không có nhiệm vụ gì khác, trong thời gian hai ba ngày nàng có thể tách được nhiều khối kim loại như vậy. Nhưng mà bệ hạ đã nói, những viên gạch đá này đều được tìm ra từ trong kiến trúc di tích của gia tộc Radiation, đã trải qua tinh luyện nhất định trước đó, sau đó đổi thành khoáng thạch sẽ không dễ dàng như vậy.

Phân giải xong một viên gạch xanh, Lucia đứng dậy, dang tay về phía Akima.

Đây cũng là quy định do bệ hạ đặt ra, sau khi hoàn thành mỗi một lần xử lý đều phải xác nhận hiện trường và trên quần áo không bị bỏ sót và rơi rớt lại. Người bình thường khó có thể nhìn thấy viên bi rất nhỏ, nhưng dưới năng lực truy tìm nguồn gốc của Akima thì đã được kết nối như sợi chỉ tơ, mãi cho đến khi xác nhận tất cả các vật liên quan đều đã bị thu hết thì mới có thể tiến hành công việc phân giải khối nguyên liệu tiếp theo.

Đại khái hai giờ sau, Lucia cảm thấy ma lực đã đến gần đáy.

- Đủ rồi, hôm nay dừng lại ở đây đi.

Đại khái nhìn thấu nàng mệt mỏi, Akia đi tới đỡ lấy nàng:

- Buổi tối còn phải đi học đấy, nếu như tiêu hao sạch ma lực rồi, lát nữa ngươi lại bị khiêng về đấy.

- Ừm.

Lucia gật đầu nói:

- Ngươi nói… cũng đúng.

Trừ bỏ vấn đề ma lực ra thì bộ quần áo bảo hộ không lọt gió cũng đã khiến nàng ướt đẫm mồ hôi, nếu như không cách nào tập trung tinh thần, có làm tiếp đều chỉ uổng phí công phu mà thôi.

Tẩy rửa đơn giản xong, hai người trở lại trong phòng cởi quần áo bảo hộ ra, thở phào một hơi. Bây giờ đã gần đến hoàng hôn, gió nhẹ thổi từ ngoài cửa sổ vào mang theo một chút mát lạnh, nghe tiếng dây thường xuân đu đưa xào xạc, Lucia cảm thấy mình lập tức giống như đã sống lại.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến từ phía sau:

- Cực khổ.

Nàng quay đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy bệ hạ Roland và Nightingale đang cười đi vào trong viện, trong tay Nightingale còn cầm theo hai chai Kei Os Drinks màu xanh da trời.

- Đây là –

Akima ngẩn người.

- Ta thưởng riêng, đừng nói ra ngoài đấy nha.

Roland dang tay nói.

- Cảm… cảm ơn.

Nàng hơi thiếu linh hoạt nhận lấy đồ uống từ trong tay Nightingale.

Còn Lucia đã vội vàng mở nắp chai ra.

Khi đồ uống nhẹ nhàng khoan khoái thấm vào ruột gan chảy vào trong cổ, nàng lập tức ném “Chuyện lớn khó lường” ra sau đầu, có lẽ chuyện kia thật sự có ý nghĩa phi phàm, nhưng giờ phút này nàng đã đủ thỏa mãn.

Chờ hai người uống đồ uống xong, Roland mới hỏi đến chính sự:

- Tình huống phân giải như thế nào?

- Đều dựa theo yêu cầu của ngươi, tách ra đều được lưu giữ ở trong này.

Lucia đi vào trong buồng, mở một cái cửa tủ chỉ trong đó, hơn mười hộp bằng chì được xếp ngay ngắn chỉnh tề hiện ra ở trước mặt mọi người.

Bình Luận (0)
Comment