Chính như lời Finkin nói, trong học viện to như vậy không thấy được mấy bóng người, ba người xuyên qua một tòa kiến trúc, cuối cùng dừng lại trước một bức tường cao ngất.
- Đây là…
- Tường vây phía Tây của sân bay.
Finkin lấy một cái thang ở trong góc ra, đặt lên trên tường:
- Đi theo ta.
Good do dự một lát, cuối cùng vẫn bò lên theo hắn, khoảnh khắc khi leo lên đầu tường, hắn không nhịn được kêu lên thành tiếng, mặt trời ngả về Tây đang gần sát đến mặt biển lớn, sóng nước trong vắt phản chiếu ánh sáng chiếu lên mặt biển thành màu vàng; bầu trời bao la từ màu xam lam chuyển sang màu vàng giống như nhiều thêm một tầng dày, tầng mây trên đỉnh đầu vẫn luôn kéo dọc theo đến tận đường chân trời, giống như con dốc trôi vào biển lớn, mà sân bay bằng phẳng trống trải dưới chân lại là bước khởi đầu bước về phía bầu trời.
Gió biển thổi về đất liền, lập tức xua tan đi phiền muộn trong lòng hắn, hắn không nhịn được nhắm mắt lại, chậm rãi dang hai tay ra, tưởng tượng như bản thân đang cầm cần điều khiển trôi nổi giữa không trung, cùng đợi khẩu lệnh cất cánh.
- Cảnh sắc không tệ, đúng không?
Finkin cười hì hì nói:
- Nơi này chính là bảo địa ta phát hiện ra đấy, chú ý quan trọng duy nhất chính là đừng ngã xuống.
Hinds là người cuối cùng leo lên đầu tường:
- Phù, tiếp theo nên làm như thế nào?
- Đương nhiên là đi vào trong đó.
Hắn chỉ về phía một dãy nhà kho cách đó không xa, con Seagull khi trước nhìn thấy hình như cũng trượt ra từ trong đó. Phần đuôi của nhà kho cách tường vây không xa, ước chừng hai mét:
- Nhưng mà phải mang cả cái thang đi cùng.
Di chuyển trên đầu tường chật hẹp không hề xa lạ gì với ba người, huấn luyện cân bằng thông thường đều được tiến hành trên cầu độc mộc. Một khắc đồng hồ sau, bọn họ đã đến gần mục tiêu.
Kho hàng này cao hơn tường vây chừng hai ba mét, muốn trực tiếp leo lên quá không hiện thực, nhưng chiều cao cửa sổ vừa đúng ngang với đầu tường, chỉ cần kiễng chân lên là có thể nhìn thấy cảnh tượng trong nhà kho.
- Máy bay có vải che… máy bay có vải che… A, tìm được rồi!
Finkin đột nhiên dừng bước lại nói.
Good nhìn lại theo ánh mắt của hắn, không khỏi chấn động trong lòng.
Chỉ thấy trong một nhà kho để chỉnh tề bốn cái máy bay hai cánh, nhưng trên thân của chúng lại không bị tấm vải che khuất mà thoải mái lộ ra trước mặt ba người. Cánh bóng loáng và thân hình trơn mượt kia khiến Good nhất thời khó có thể dời tầm mắt đi được. Vừa nghĩ đến có một ngày mình có thể được điều khiển thứ không thể tưởng tượng nổi cùng bay lượn với chim như vậy, hắn đã cảm thấy kích động vô cùng.
Kỵ sĩ tính là gì chứ, bầu trời mới là nơi hắn nên đi!
Finkin đặt cây thang lên bệ cửa, đắc ý vỗ vỗ tay:
- Cứ như vậy, chúng ta không hề dẫm một bước chân nào vào sân bay cả, không tính trái với lệnh cấm vào.
Mặc dù biết cách nói này tồn tại lỗ hổng rõ ràng, nhưng mà Good vẫn không nhịn được kích động nơi đáy lòng, đi theo đối phương chui vào nhà kho từ cửa sổ cao.
Không thể tưởng tượng nổi chính là mới vừa rồi còn tâm tình lo sợ bất an, sau khi nhìn thấy vật thật, ngược lại đã trầm tĩnh lại.
Sau khi đi xuống, hai gã đồng bọn đều không hẹn mà cùng chạy về phía một chiếc máy bay gần mình nhất, còn hắn ngược lại đi cuối cùng.
- Wow wow, đây thật sự là… khó lường mà.
Hinds vuốt ve thân máy bay nói:
- Hình như nó được làm từ kim loại.
- Không sai, hơn nữa mỏng đến giống như một lớp da vậy, ngươi xem đi.
Finkin giơ tay dùng sức ấn xuống, bên ngoài cũng xuất hiện một vết ấn nho nhỏ:
- Thật sự không biết tạo ra nó như thế nào.
- Này, ngươi cẩn thận một chút, ấn hỏng là xong rồi!
- Yên tâm yên tâm đi, nó co giãn rất tốt mà.
- Thật sao? Ta cũng thử xem sao…
Good không giống như hai người, vây quanh máy bay mà tấm tắc khen. Hắn chỉ cảm thấy mình giống như bị thứ gì đó dẫn dắt, ma xui quỷ khiến từ dưới cánh bò lên trên máy bay. Trong lòng giống như đang có một âm thanh kêu gọi, dẫn dắt hắn đi đến chỗ đầu máy bay.
Ở trên bìa quyển “Hướng dẫn bay”, công chúa điện hạ ngồi ở vị trí đó, biến mặt đất và biển lớn ở dưới thành nền của một bức tranh.
Sau đó Good sải bước đi tới vị trí lái, vững vàng ngồi vào ghế lái.
Hóa ra… thế giới trong mắt kỵ sĩ bầu trời có dáng vẻ như vậy à?
Cánh dài thẳng trên đỉnh đầu và giá đỡ hai bên che khuất hơn phân nửa tầm nhìn, nhưng vẫn khiến ánh mắt của hắn tập trung hoàn toàn vào trước mặt. Ghế dựa phía sau được da thuộc mềm mại bọc lấy, hắn thậm chí có thể ngửi được mùi tanh sữa chỉ có trên da; đồng hồ đo không còn là hai vòng được vẽ trên ván gỗ nữa mà là mặt đồng hồ có kim che phủ bằng thủy tinh trong suốt. Cần điều khiển và bàn đạp lại được tạo ra từ kim loại, trên đỉnh cần điều khiển còn có một cục tròn được bọc một nửa bằng cao su mềm, khi nắm lấy vừa thoải mái lại không trơn tay.
Good đưa tay cầm cần điều khiển, kéo nhẹ xuống, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vang ken két.
Hoàn toàn khác với thanh gỗ trên bàn huấn luyện, hắn cảm nhận được mình quả thật đang mở ra thứ gì đó, sợi thép truyền về phản hồi rõ ràng cho hắn chứ không phải cảm giác vô lực trống rỗng trước đó, thậm chí theo hắn không ngừng tạo áp lực, cần điều khiển cũng càng ngày càng nặng, thật sự giống như đang đáp lại động tác của hắn vậy.
- Trời ạ, ngươi đang làm gì thế?
Giọng Hinds vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn.
- À…
Good thả tay ra:
- Ta chỉ…
- Định luyện tập một chút?
Finkin cười trêu nói:
- Trước đó là ai nói ta điên rồi, kết quả vừa đến đây đã âm thầm đi vào chỗ điều khiển, chẳng phải đã nói chỉ nhìn xem thôi sao?
- Xin lỗi, ta nhất thời không nhịn được…
- Yên tâm đi.
Hắn ngắt lời:
- Nếu huấn luyện làm như vậy rồi, thử một lần chắc không đến mức làm hư nó được. Nhưng mà trải nghiệm xong rồi thì mau xuống dưới, ta còn chưa tiến vào xem đâu.
- Chờ một chút.
Good không nỡ nói:
- Mới vừa rồi ta chỉ thử tay phanh thôi, nếu không ngươi ngồi vào ghế sau trước đã?
- Chờ chút, còn ta thì sao?
Hinds cũng bò lên cánh.
Ngay lúc ba người đang tranh cướp thì cửa lớn khép chặt đột nhiên truyền đến tiếng mở khóa chói tai.
Good lập tức thay đổi sắc mặt!
Hinds cũng hoảng hốt:
- Giờ phút này, sao, sao có thể có người đến chứ?
- Chúng ta nên làm như thế nào?
Chỉ có Finkin coi như trấn định:
- Chạy đã không kịp rồi, trốn trước đi!
Nhưng mà trong nhà kho trống trải vốn không có nơi để ẩn náu, chỗ ngồi chật hẹp cũng không đủ để nhét ba người trưởng thành vào, còn chưa chờ bọn họ bò xuống khỏi máy bay, người bên ngoài đã đi vào nhà kho để máy bay rồi.
- Ai?
- Đứng lại không được nhúc nhích!
Theo mấy tiếng vang nhỏ rắc rắc, Good phát hiện mình đã bị Đệ Nhất Quân thủ vệ bao vây.
Ở trước mặt họng súng đã lên đạn, ba người không dám phản kháng, nhanh chóng bị ấn ngã xuống đất.
- Có chuyện gì vậy?
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở trước mặt bọn họ, chính là Tilly Wimbledon điện hạ:
- Có người xâm nhập sao?
Còn chưa chờ vệ binh trả lời, Finkin đã vùi đầu kêu to lên:
- Điện hạ, chúng ta sai rồi! Chúng ta đều là đệ tử khóa này, chỉ vì nhất thời tò mò, muốn nhìn trộm xem máy bay sau này điều khiển có dáng vẻ gì nên mới vụng trộm lẻn vào đây thôi, van người tha thứ cho chúng ta!
Hóa ra ngươi cũng biết đây là chuyện thuộc vào lệnh cấm hả, trong lòng Good không ngừng kêu khổ, giờ xong rồi.
Đợi đến khi hỏi xong tất cả tình hình, công chúa điện hạ mới không thay đổi sắc mặt nói:
- Hóa ra có chuyện như vậy. Dựa theo điều lệ, các ngươi sẽ bị giam giữ từ mười lăm ngày và vĩnh viễn mất đi tư cách trở thành hiệp sĩ trên không. Về phần sau này đảm nhiệm công việc hậu cần hay tạp vụ thì do chính các ngươi lựa chọn, trở về báo cáo với trưởng quan đi.
- Tuân, tuân mệnh…
Hai người vẻ mặt đau khổ nói.
Trái tim Good lập tức chìm xuống tận đáy, mắt thấy vệ binh định kéo bọn họ ra ngoài, không biết hắn sinh ra dũng khí từ đâu, ngẩng đầu kêu lớn:
- Điện hạ, van xin người! Ta chỉ muốn trở thành một phi công thôi, vì nó ta tình nguyện trả giá tất cả! Hơn nữa… hơn nữa ta cho rằng mình bị thiếu sót cảm giác bay nào đó, luyện tập nhiều hơn nữa đều vô dụng, cho nên mới đến đây, không chỉ riêng vì tò mò!
- Hả?
Tilly đột nhiên nhíu mày:
- Ngươi nói là cảm giác?
- Đúng, ta không cách nào phối hợp được điều lệ trên sách và thao tác, giống như rõ ràng đang bay, nhưng ta lại không cảm nhận được ví dụ như gió… a, không đúng, phải là…
Hắn vắt óc suy nghĩ nói:
- Ta không biết nên hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy cho dù mình luyện tập như thế nào đều không phối hợp…
- Nói năng lung tung, đây tính là lý do gì chứ.
- Chậc, tên này điên rồi?
- Nhanh chóng kéo hắn đi đi, miễn cho chọc giận đến Tilly điện hạ.
Trong đám vệ binh vang lên tiếng thì thầm.
Nhưng Tilly lại như có đăm chiêu quan sát hắn:
- Ngươi tên là Good đúng không? Ta nhớ Eagle Face đã từng báo cáo, thành tích các mục của ngươi đều không tệ, huấn luyện phim ma thuật cũng là người đầu tiên thích ứng, thêm với luyện tập còn đặc biệt chịu khó.
- Ta…
Không đợi hắn mở miệng, nàng đã ngắt lời:
- Như thế nào? Cảm giác đi lên máy bay?
- Hả?
Good ngẩn người ra.
- Không phải ngươi nói bị thiếu cảm giác bay nào đó sao? Hiện giờ thì sao? Ngươi cảm thấy mình có thể bay lên không?
Hắn do dự một chút, siết chặt hai quả đấm:
- Thưa điện hạ… ta cảm thấy có thể làm được.
- Như vậy thử một lần đi.
Tilly xoay người sang chỗ khác, không nhìn hắn nữa:
- Trên thực tế ta định ngày mai sẽ bắt đầu tiến hành huấn luyện máy bay thật, nếu là người khác, thất bại còn có cơ hội tiếp theo, nhưng ngươi sẽ không có. Nếu không thành công sẽ triệt để khai trừ ngươi ra khỏi học viện. Đương nhiên, nhận xử phạt cũng được, ngươi có thể tự do lựa chọn.
- Ta muốn bay.
Một lần này, Good gần như không hề do dự đáp lại.
- Như vậy được rồi.
Tilly dừng lại một chút:
- Nhân tiện nhắc tới, hai người kia cũng xử lý giống như vậy.