Nguồn neutron có thể lý giải thành chất xúc tác được tách ra, có neutron cung cấp thêm vào, cho dù uranium 235 chất lượng tới hạn thấp hơn vẫn có thể hiệu suất cao phân tách ra.
Về lý luận, polonium và radium tách ra từ trong quặng uranium đều có thể với berili tạo thành nguồn neutron, trong này không hề có bất cứ khó khăn gì về kỹ thuật, thuần túy vì lợi dụng đặc tính berili bị hạt alpha đánh vào đúng lúc phóng thích ra một lượng lớn neutron, thật sự chỉ cần tập trung một chỗ thì có thể có tác dụng. Ba thứ này đều là vật chất tồn tại trong tự nhiên, khả năng này không hề nghi ngờ còn cao hơn thứ khó hầu hạ này hoặc nguyên tố nhân tạo cần công nghệ sản xuất phức tạp nhiều.
Về phần cuối cùng Roland lựa chọn polonium chứ không phải radium chỉ thuần túy xuất phát từ lo lắng cho an toàn – mặc dù thời kỳ bán phân rã của polonium 210 ngắn, nhưng cơ bản đều là alpha phân hủy, sản lượng của photon gamma cực thấp. Nói cách khác, chỉ cần không ăn vào, nó gần như an toàn giống như uranium. Mà radium lại khác, cho dù là khí radon phân hủy sau đó hay là photon gamma tự tản mát ra đều là tai họa ngầm không thể bỏ qua được. Vì tránh cho trong quá trình thí nghiệm xuất hiện ngoài ý muốn, polonium berili nguồn neutron là lựa chọn thích hợp nhất.
Mặt khác nguyên tố berili còn có đặc tính phản xạ neutron, nếu như dùng nó để làm vỏ ngoài lại có thể gần thêm một bước gia tăng hiệu suất sử dụng của neutron. Nếu như đồng thời dùng hai thứ, thêm với đủ lượng uranium 235, như vậy cho dù là súng có kết cấu đơn giản tin cậy nhất đều có thể đạt đến hiệu quả không tệ.
Mà berili tồn tại phổ biến ở trong ngọc lục bảo, khoáng vật tươi sáng đặc thù như thế sẽ giảm bớt thời gian Akima trèo đèo lội suối tìm kiếm, chỉ cần thông qua con đường thương nhân thả ra tin tức thu mua rộng khắp trong bốn vương quốc là được.
Roland vô cùng rõ ràng trình độ kỹ thuật của thành Neverwinter là ở trình độ nào – nguyên lý của phóng xạ rực rỡ nói đơn giản, nhưng sử dụng tăng lên mỗi một phần đều là một ngạch cửa, từ 1% đến ngoài 90% đều cần một lượng lớn lý luận tính toán và điều chỉnh thí nghiệm, nếu như không đạt được phóng thích năng lượng hiệu suất cao sẽ không thể làm được vũ khí cỡ nhỏ, cũng sẽ khiến uranium cấp độ vũ khí khó khăn lắm mới tích cóp được từng tí một lãng phí hầu như không còn. Nếu không có Lucia, chỉ riêng tổn hao do tinh luyện thôi đã là một đỉnh núi không thể vượt qua được rồi.
Nhưng mà tương tự vậy, ở dưới tình huống tổn hao được hoặc không quan tâm đến tổn hao thì tay xoa đạn hạt nhân đều không phải là chuyện đùa. Ngưỡng cửa kỹ thuật sai lệch quá nhiều, nguyên lý lại thủy chung như một, nhờ vào ưu thế trời sinh của hỏa dược hóa học về chuyển hóa giữa năng lượng và khối lượng, cho dù chỉ có 1% uranium tham dự vào phân tách, uy lực của nó cũng đủ để thay đổi chiến tranh.
Ở trước mặt trận chiến sinh tử quyết định vận mệnh của tộc đàn, hắn chắc chắn dồn hết khả năng mình có.
Huống chi vào thời đại man hoang đánh cắp lửa thần như vậy, kéo gần khoảng cách giữa nhân loại với mặt trời, bản thân nó chẳng phải là một chuyện lãng mạn sao?
Chỉ cần có một chút khả năng, hắn đều tình nguyện thử một lần.
- Được rồi, cứ tiếp tục giữ vững như vậy đi.
Roland vỗ vỗ đầu Lucia:
- Đợi đến khi tất cả các tủ bằng chì đều chất đầy thì có thể bắt đầu thí nghiệm chính thức rồi.
- Vâng, bệ hạ.
Lucia vô cùng nhiệt tình nói.
Trong cùng một thời gian, thành Neverwinter, học viện Aerial Knight.
Trong khu vực nằm ở phía Tây sở nghiên cứu, cũng chiếm vị trí vĩ đại hoàn toàn yên tĩnh – hôm nay là ngày học viên nghỉ ngơi, phần lớn mọi người đã sớm rời khỏi học viện, hưởng thụ thời gian đoàn tụ với người nhà, nhưng Good lại là một ngoại lệ.
- Thuận gió, ấn cần!
- Gió bên, lộn vòng!
Hắn ngồi trên bàn mô phỏng điều khiển, vừa đặt ra hướng gió cho mình, vừa dựa theo điều lệ trên “Hướng dẫn bay” để xử lý theo, thanh gỗ phát ra tiếng kêu rắc rắc, giống như một cái guồng nước cũ kỹ thiếu được tu sửa. Nhiệt độ trong phòng huấn luyện hơi oi bức, sau khi luyện tập thời gian dài, sau lưng hắn đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, ở dưới cằm càng thỉnh thoảng lại có mồ hôi nhỏ giọt, rơi lên trên “Bảng điều khiển” đơn sơ.
Mãi cho đến không nắm chặt được thanh gỗ nữa thì Good mới dừng động tác lại, dựa vào trên ghế thở phào nhẹ nhõm.
Trải qua học tập gần nửa năm, hắn đã không còn là thường dân không biết cái gì cả như lúc mới đầu nữa, không nhắc đến đã đọc làu làu “Hướng dẫn bay” do công chúa điện hạ biên soạn ra, thao tác cơ bản có thể nói đã khắc toàn bộ trong đầu. Từ mới đầu cứ luống cuống tay chân khi đi lên trên bàn điều khiển cho đến bây giờ nhắm hai mắt lại cũng có thể căn cứ vào khẩu lệnh tiến hành thao tác, nếu như hạ lệnh cho bản thân mình, thậm chí không cần phải thốt thành lời, chỉ cần một ý niệm trong đầu thôi thì thân thể đã làm ra phản ứng trước rồi.
Nhưng như vậy có thể khiến mình bay lên được sao?
Cho dù tưởng tượng như thế nào, hắn cũng không cách nào phác họa ra được cảnh tượng đón gió mà lên ở trong đầu. “Nắm giữ hướng và sức mạnh yếu của gió, cảm nhận dáng dấp và chấn động của khung máy bay, sau đó đưa ra thao tác phối hợp với độ mạnh yếu” – đây là nguyên văn trên hướng dẫn, nhưng mà hắn vốn không biết được đó là cảm giác như thế nào. Cho dù nhẹ nhàng kéo ra một nửa hay kéo hết thì bàn điều khiển đều sẽ không đáp lại gì cho hắn cả, về phần “Bảng điều khiển” dùng giấy mực vẽ ra càng giống như đang cười nhạo sự cố gắng của hắn vậy.
Động tác luyện càng thuần thục, Good ngược lại càng cảm thấy suy sụp.
Ngay khi hắn đang phiền muộn rối loạn, cửa của phòng huấn luyện đột nhiên kẹt một tiếng bị đẩy ra.
- Ngươi quả nhiên ở trong này –
- Như thế nào, ta đoán không sai mà?
Good quay đầu lại, hơi ngoài ý muốn nhìn hai người đang đi vào trong này – bọn họ chính là Finkin và Hinds cùng một tiểu đội với hắn:
- Sao các ngươi lại…
- Không dùng thời gian nghỉ ngơi mà tìm thú vui sao?
Finkin huýt sáo:
- Bởi vì thú vui ở ngay trong học viện mà.
- Nhưng mà ngươi không có người thân thì thôi, không phải ngươi rõ ràng có một cô em gái đáng yêu à?
Hinds tiến lên trước ôm lấy cổ hắn:
- Nàng còn kêu ta dặn ngươi đừng mệt nhọc, chậc chậc… thật tốt.
Vẻ mặt Good đột nhiên căng thẳng:
- Chờ chút, các ngươi đi chỗ ta ở hả?
- Nói nhảm, bằng không chúng ta đi đâu tìm ngươi chứ?
Finkin chau mày với hắn:
- Nàng tên Rachel đúng không, giới thiệu cho chúng ta được không?
- Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Good trừng mắt đáp đối phương.
- Ngươi đang chê điều kiện của chúng ta không đủ sao.
Finkin không phục nói;
- Ít nhất ta còn có một nơi ở chính thức ở tiểu khu sông Xích Thủy đấy!
Good trầm mặc một lúc, cuối cùng mới hơi bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Không liên quan gì đến các ngươi cả, mà là em gái ta… là vấn đề của chính Rachel. Các ngươi sẽ không muốn ở cùng với nàng đâu.
- Vì sao? Ta lại cảm thấy nàng rất không tệ mà.
Hinds không hiểu hỏi.
- Nói nghe thử xem?
Finkin cũng tỏ vẻ tò mò.
- Đừng hỏi chuyện này.
Good tức giận nói:
- Nói chuyện khác đi – nói thú vui của ngươi trước, rốt cuộc là có ý gì?
Finkin không tiếp tục dây nữa, hắn hạ giọng, thần bí nói:
- Ngươi có muốn thử máy bay một lần chân chính không?
Good không khỏi sửng sốt:
- Ngươi đang nói cái gì?
- Mấy ngày trước khi ta trèo tường đã nhìn thấy.
Finkin lộ ra nụ cười đắc ý:
- Trong nhà kho sân bay được vận chuyển vài chiếc máy bay mới đến, tuy rằng bên ngoài có che vải, nhưng từ độ lớn nhỏ nhìn xem đều tương tự với con Unicorn do công chúa điện hạ điều khiển. Nói cách khác, đó là máy bay chuẩn bị cho chúng ta!
- Mấy ngày trước? Vì sao khi đó ngươi không nói chứ?
- Còn không phải sợ ngươi hưng phấn quá độ, tiết lộ tin tức ra ngoài sao.
Hắn nhún nhún vai:
- Mà hôm nay là ngày nghỉ, trong học viện chỉ có rất ít người ở lại, chính là cơ hội đi vào trong đó nhìn chân dung của nó!
- Ngươi điên hả!
Good không dám tin nói:
- Nếu như không được phép, chúng ta không thể tùy tiện tiến vào sân bay đâu!
- Những binh lính kia cũng sẽ không để mặc cho ngươi đi vào có được không hả.
Finkin liếc xéo:
- Đương nhiên là đi đường khác, thêm với không đi qua sân bay.
- Nhưng mà…
- Chúng ta chỉ đi nhìn xem thôi.
Hinds cũng hùa vào nói:
- Chắc ngươi cũng cảm giác được đi, gần đây Tilly điện hạ ít cười hơn rất nhiều, huấn luyện cũng nghiêm túc hơn không ít. Cứ theo đà này, nói không chừng còn phải chờ thêm một hai tháng nữa mới có thể chân chính chạm vào nó được. So với bàn gỗ đơn sơ này, chẳng lẽ ngươi không muốn đến xem trước máy bay mà chúng ta sẽ lái rốt cuộc có dáng vẻ gì sao?
- Nếu như ngươi không đi, chúng ta sẽ đi trước nha.
Finkin nháy mắt nói.
Good do dự hồi lâu, trong đầu lại vang vọng lên tiếng rắc rắc nặng nề buồn tẻ khi đẩy cây gỗ kia, cùng với mờ mịt do cho dù luyện tập như thế nào đều không cảm thấy tiến bộ, cuối cùng hắn cắn cắn môi, gật đầu nói:
- Ta đi, dẫn đường đi.