Good không biết mình trở về khu ở tạm như thế nào.
Khi về đến nhà sắc trời đã dần đến hoàng hôn, mọi người đã bận rộn một ngày đang lục tục về đến chỗ ở, chung quanh bay lơ lửng lên khói bếp và tiếng thét to, mùi cháo hầm và mùi mồ hôi chua xen lẫn vào nhau càng lộ rõ ra sự bận rộn nơi đây. Tuy rằng mỗi ngày đều có công việc làm chưa xong, nhưng trên vẻ mặt của mọi người vẫn tràn đầy sức sống, hoàn toàn không giống như một nơi tập hợp của dân lưu lạc từ bên ngoài đến.
Mà thứ truyền sức sống cho bọn họ chính là hy vọng chỉ cần bận rộn một ngày thì có thể lấp đầy bụng mấy ngày, nếu như bận rộn mười ngày nửa tháng thì có thể tăng thêm hai quả trứng hoặc miếng thịt thăn vào trong bát, vì thế mọi người tự nhiên sinh ra kỳ vọng, nếu như bận rộn một năm nửa năm, bản thân sẽ biến thành dáng vẻ gì đây? Mang phần hy vọng này nên trong giọng nói của mỗi người đều hăng hái không ít, cho dù khu ở tạm dơ dáy bẩn thỉu ồn ào, nhưng không hề có vẻ u ám âm trầm như ở nơi xóm nghèo kia.
Tất cả ở nơi đây đều màu sắc rực rỡ.
Trừ bỏ Good ra.
Càng nhìn nụ cười của hàng xóm láng giềng, hắn càng cảm thấy choáng váng hoa mắt, trong lòng giống như đang có âm thanh không ngừng vọng lại “Nhìn xem ngươi đã làm cái gì, đồ ngu xuẩn, ngươi đã hủy diệt tất cả vất vả rồi đấy!”
Không sai, nếu như không thốt ra, đàng hoàng tử tế nhận xử phạt, hắn vẫn sẽ là một thành viên trong học viện Aerial Knights. Cho dù không thể làm phi công được thì vẫn là một công việc không tệ, ít nhất còn tốt hơn tiếp tục làm dân lưu lạc nhiều.
Rõ ràng lúc đó đã trả lời không chút do dự, nhưng sau khi công chúa điện hạ thật sự đáp ứng, phần dũng khí này lại đang rút lui lại giống như thủy triều, thay thế toàn bộ vào đó chỉ có chột dạ và sợ hãi.
Nếu như thất bại, hắn lại thật sự hai bàn tay trắng.
Good hơi mất hồn mất vía đẩy cửa phòng ra, đi vào trong nhà.
Một giọng nói thanh thúy vang lên:
- Good, ngươi đã về rồi, mau nhìn xem ta làm cái gì này!
Rachel vui sướng chạy đến bên cạnh hắn, đẩy hắn ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó mở nắp gốm đang đậy trên đĩa ra:
- Teeng teeng teeng teeng trứng gà áp chảo, như thế nào?
Trứng gà và bánh nếp trong đĩa chia thành hai tầng cao thấp, so với việc nói là trứng gà áp chảo, càng giống như trứng gà chiên đặt lên trên bánh nếp. nhưng mà đó không phải là một món ăn thất bại, lòng trắng trứng tráng thật mỏng, xung quanh là viền cong khô vàng, lòng đỏ trứng màu cam hơi gồ lên, còn vẫn giữ nguyên mềm nhẵn chưa ngưng kết lại. Bơ hoàn toàn tan hết kẹp ở giữa, theo khe hở chảy vào trong đĩa, tản ra hương thơm mê người.
Hiển nhiên Rachel đã bỏ ra đủ công phu cho bữa tối này.
Good giật mình:
- Ngươi mua trứng gà?
Cho dù giá hàng ở thành Neverwinter không cao, nhưng đồ ăn vẫn không thể xem như thường ăn đối với bọn họ.
- Ừm.
Rachel đưa nĩa gỗ đến trước mặt hắn:
- Hôm nay đi cùng chú Baki đến chợ tiện lợi một chuyến. Yên tâm đi, tiền để dành mà ta mang theo vẫn còn thừa, ngươi lại khó có được nghỉ ngơi một ngày, thỉnh thoảng ăn không thành vấn đề. Thêm với, nếu như ngươi trở thành kỵ sĩ bầu trời chính thức, tiền để dành sẽ nhanh chóng tăng lên, trong lòng ta hiểu rõ mà!
Nói xong nàng còn vỗ vỗ ngực.
Good cứng đờ nhận lấy cái nĩa:
- Nói… nói cũng phải.
- Đừng nói gì nữa, thử tay nghề của ta trước đi.
Rachel chờ mong nói.
Hắn hơi do dự, chậm rãi xiên trứng gà mềm mại lên đưa vào trong miệng, trong phút chốc, lòng đỏ trứng phun trào ra, hòa quyện với mùi thơm tinh khiết của bơ, lập tức đã lấp đầy toàn bộ khoang miệng của hắn.
Mà món ngon đồng thời cũng đánh trúng vào chỗ sâu nhất trong lòng hắn.
Một đường chạy trốn từ Wolfheart đến Tây cảnh Greyfort, có thể nói hai người đã nếm đủ khổ cực, đồ ăn giống như vậy vốn không dám nghĩ đến. Nhưng sau khi đến thành Neverwinter, tình hình đã phát sinh chuyển biến tốt đẹp giống như kỳ tích, chẳng những có chỗ ở ổn định, cuộc sống áo cơm không lo cũng sắp đến, thậm chí kể cả “Trứng gà áp chảo” mà hắn đang ăn, nói không chừng Rachel có thể được ăn mỗi ngày một lần, chứ không phải ngồi ở bên cạnh nhìn hắn ăn, chỉ cần hắn tiếp tục ở lại học viện là được rồi.
Đúng vậy, hắn khát vọng bay lên trời xanh, nhưng nó có thật sự đáng giá để chặn lại tất cả không?
Trước kia mình không có gì có thể mất đi, nhưng bây giờ đã không giống với lúc trước.
Rõ ràng đã nói phải chăm sóc tốt cho nàng.
Một khi đã như vậy, vì sao lại vì suy nghĩ của cá nhân mình mà đưa ra lựa chọn như vậy?
Thậm chí đáp ứng Finkin đi nhìn trộm máy bay cũng bởi vì hắn lo nghĩ cho bản thân hắn.
Người ích kỷ như thế, bây giờ lại ăn món ăn ngon do đối phương dốc lòng làm ra, quả thật quá ghê tởm không phải sao!
- Như thế nào, chắc là… tạm được đấy chứ? Đã lâu rồi ta không làm việc này, cũng không biết tay nghề có bị thụt lùi không.
Rachel đan mười ngón tay vào nhau:
- Này, rốt cuộc có được không vậy, ngươi nói một câu đi… chờ chút, vì sao ngươi khóc? Chẳng lẽ ta làm tệ đến vậy sao?
- Không…
Good vừa chảy nước mắt vừa nhét đồ ăn vào miệng:
- Ăn ngon, ngươi làm ăn quá ngon, ta chỉ vì… ta chỉ vì không nhịn được…
Rachel hơi sửng sốt, sau đó đứng dậy đi đến bên người hắn, đưa tay ấn lên đầu hắn nhẹ giọng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
- Xin lỗi… ta có khả năng không thể nào ở lại học viện được…
Trong đứt quãng, Good nói tất cả những việc mình đã làm ra.
- Hóa ra có chuyện như vậy.
Rachel trầm mặc thật lâu, mãi cho đến khi hắn bình tĩnh lại rồi mới mở miệng nói:
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề. Ngươi… thích bay không?
- Ta…
Good há miệng thở dốc, dưới cái nhìn thẳng của đối phương, hắn phát hiện mình không thể nói ra được lời nói trái lương tâm, hồi lâu sau mới gật đầu.
- Vậy là được rồi.
Rachel cười nói:
- Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên ngươi có chuyện bản thân muốn làm đi? Cho dù dẫn ta rời khỏi chỗ kia cũng do ta tự mình nói ra. Cho dù ở Wolfheart hay ở trên đường chạy trốn, ngươi đều vì ta mà đã bỏ ra rất nhiều, mà việc này vốn không nên liên quan gì đến ngươi mới đúng, có thể làm được đến một bước này, sao có thể là người ích kỷ được chứ?
- Nhưng mà ta…
- Kết quả tệ nhất chẳng qua chỉ là bắt đầu lại từ đầu thôi, đúng không?
Nàng nghiêng đầu nói:
- Thêm với ta biết chữ mà, cho dù không làm… việc này, vẫn có thể tìm được không ít việc đâu. Cho nên cho dù có được hay không, cố hết sức đi làm là được rồi.
- Như vậy… thật sự có thể chứ?
- Dù sao hối hận đã không còn kịp rồi, không bằng cắt đứt những suy nghĩ khác, tập trung đánh cược một lần. Đương nhiên, lần sau nếu như gặp phải chuyện như vậy tốt nhất vẫn nên cân nhắc cho thỏa đáng, đừng suy nghĩ nhất thời nóng lên nữa.
Good ngây ngốc nhìn nàng hồi lâu:
- Ta cảm thấy có đôi khi chuyện ngươi biết được còn nhiều hơn ta.
- Tuổi tác vốn không phải là kiến thức, là ngươi không muốn để cho ta làm em gái.
Rachel thì thầm, sau đó đảo mắt cười:
- Nếu như ngươi bị học viện khai trừ, thì phải gọi ta là chị gái đó.
…
Ngày hôm sau, sân bay Aerial Knights.
Mười sáu đội viên dự bị xếp thành một hàng, đứng ở cuối đường băng với tư cách là những ứng viên đủ điều kiện đã được sàng lọc ra đầu tiên, bọn họ cũng đều trở thành người được bay thử đầu tiên.
Bốn chiếc máy bay mới tinh chậm rãi trượt ra khỏi nhà kho để máy bay, dừng lại trước mặt mọi người.
Trong đám người lập tức ồn ào một trận, mọi người hào hứng bừng bừng quan sát bốn chiếc máy bay xinh đẹp này, trong châu đầu ghé tai tràn đầy cảm giác hưng phấn.
Finkin và Hinds lại có vẻ mặt mày ủ dột.
Good nhắm hai mắt lại.
Cảm nhận làn gió sớm đang thổi vào mặt, hắn có ý định nắm lấy cảm giác huấn luyện từng ngày trong đầu, dạy bảo của sĩ quan huấn luyện, cùng với khoảnh khắc khi nắm vào cần điều khiển của máy bay thật, mấy hình ảnh không ngừng thay đổi liên tục, dần dần tuy hai mà một.
Khi Tilly xuất hiện ở trước đội ngũ, tất cả mọi người quỳ một gối xuống, Finkin còn nhân tiện kéo Good.
- Bái kiến công chúa điện hạ!
- Đứng lên đi.
Tilly không hề thay đổi sắc mặt nhìn mọi người:
- Tuy rằng đây là lần đầu tiên các ngươi nhìn thấy những chiếc máy bay này, nhưng tính xa xa thì không hề xa lạ. Cho dù là bức tranh trên tài liệu giảng dạy hay học tập nguyên lý đều lấy con Unicorn làm khuôn mẫu định ra, mà những chiếc này lại là bản tối ưu hóa của con Unicorn, về tính năng thì ổn định hơn. Chỉ cần dựa theo các bước thao tác khi huấn luyện, cơ bản có thể hoàn thành được bay lượn đơn giản nhất. nhưng mà cân nhắc đến đây là lần đầu tiên các ngươi lên bầu trời, ta sẽ làm người hướng dẫn bay ở vị trí lái phụ, từng bước một nhắc nhở các ngươi nên làm như thế nào, đương nhiên cũng căn cứ theo biểu hiện để chấm điểm, có thể khiến cho ta không thể nói được gì, không thể nghi ngờ đó chính là biểu hiện tốt nhất.
Nàng tạm dừng một chút rồi nói tiếp:
- Nhưng mà ta không loại trừ thao tác đơn giản như thế mà cũng có người sai sót, phạm sai lầm, thậm chí bị rơi xuống, bởi vậy đã cố ý mời tiểu thư Nanawa đến, hiện giờ nàng ở trong sân bay, chỉ cần không phải chết ngay tại chỗ, người thất bại đều có thể sống sót. Nhưng nếu như nhiều lần huấn luyện thực tế sau đó mà không cách nào cải thiện được thì sẽ bị loại bỏ ra khỏi đội ngũ, cho nên ta hy vọng các ngươi có thể dốc hết khả năng, toàn lực ứng phó. Mặt khác, nếu như khiến máy bay bị tổn hại nghiêm trọng, sẽ nhận luôn điểm không, dù sao học viện không có nhiều máy bay như vậy để tạo điều kiện cho các ngươi lãng phí, hiểu chưa?
- Vâng, điện hạ!
Mười sáu người cùng đồng thanh nói.
- Như vậy bắt đầu đi, người bay thử đầu tiên, Good.
Tilly trầm giọng nói
Good hít một hơi thật sâu, tiến lên mấy bước, từ bên cánh đi vào trong buồng lái.