Một vệ binh lắp tay quay vào đầu máy bay, dùng sức xoay tròn mấy vòng, sau đó đóng van xuống, rung rung kịch liệt bắt đầu lan tràn từ đầu mấy bay đến đuôi máy bay. Ở trong chấn động này, động cơ phát ra tiếng phạch phạch liên tiếp, kéo cánh quạt cấp tốc chuyển động.
Khi nổ vang biến thành tiếng vù vù liên tiếp không ngừng, Good dựa theo yêu cầu trên sách hướng dẫn, chậm rãi dẫm chân ga, máy bay giống như được thứ gì đó dẫn dắt, trượt trên đường băng.
- Wow…
Trong đám người vang lên một loạt tiếng thán phục.
Lại thật sự có thể đi được! Good cũng được cổ vũ thật lớn, nó đang hành động theo chỉ huy của mình, bản thân đang khống chế được tên to xác này!
Hắn không khỏi nghiêng đầu nhìn công chúa điện hạ đang ngồi bên cánh trái, chỉ thấy tóc bạc của đối phương đang đón gió tung bay, trong mắt giống như đang mang theo ý cười. Công chúa… đang khen ngợi hắn sao? Lòng tin tưởng của Good lại tăng thêm vài phần, tiếp theo chỉ cần làm theo mệnh lệnh của đối phương, bay lên chắc không thành vấn đề!
Nhưng mà hơn mười giây trôi qua, người bên cạnh vẫn không đưa ra nhắc nhở gì cả.
Good liên tục nhìn về phía Tilly, nhận được lại thủy chung chỉ là vẻ cười như không cười kia – khi máy bay lướt qua được một nửa đường băng, hắn chợt ý thức được một sự thật: Bản thân sẽ không nhận được bất cứ mệnh lệnh nào cả.
“Nhưng mà cân nhắc đến đây là lần đầu tiên các ngươi lên bầu trời, ta sẽ làm người hướng dẫn bay ở vị trí lái phụ, từng bước một nhắc nhở các ngươi nên làm như thế nào.”
Đối tượng trong câu nói này không hề bao gồm cả hắn, công chúa điện hạ quan tâm là học viên bình thường chứ không phải hắn đã làm trái điều lệ, phạm phải sai lầm.
Giống như những học viên khác thất bại thì còn có cơ hội khác, nhưng hắn lại chỉ có một cơ hội duy nhất vậy.
Trong phút chốc Good cảm thấy tay chân lạnh lẽo, mất mát và hối hận hôm qua lại trào lên trong lòng.
“Có thể khiến cho ta không thể nói được gì, không thể nghi ngờ đó chính là biểu hiện tốt nhất.”
Hắn mơ hồ đoán được ý tưởng của điện hạ -- nếu không thể dựa vào năng lực của mình để bay lên, nếu không thể lấy được thành tích tốt nhất, như vậy học viện sẽ không lưu hắn lại. Đây là cái giá phải trả cho việc phạm sai lầm, chỉ có thể hiện ra đầy đủ tài năng thì hắn mới có giá trị để tiếp tục ở lại đây.
Nhưng mình thật sự có thể khiến chiếc máy bay này bay lên sao?
Lúc này đường băng chỉ còn lại một phần ba, tận cùng là một mặt cỏ, còn chỗ xa hơn là tường vây của sân bay – nếu như cứ đụng thẳng vào, chỉ sợ tiểu thư Nanawa cũng bất lực.
Không… không còn kịp rồi.
Good theo bản năng định kéo chân ga, đây dường như là một phương pháp giữ mạng duy nhất, giảm tốc độ xuống, tránh cho va chạm chính diện – khi đối mặt với tường cao không thể tránh được, đây gần như là lựa chọn theo bản năng của nhân loại.
Nhưng ngay sau đó hắn cảm thấy có một bàn tay đang đặt lên trên đầu mình.
“Ngươi… thích bay không?”
Giọng nói của Rachel dường như đang hiện ra bên tai.
Bay –
Không sai, nếu như là chim chóc thì vẫn tồn tại một đường ra.
Đó là bay lên, theo đầu tường lướt qua chướng ngại vật.
Hiện giờ thu cánh lại thì không có gì cả.
Giống như trong chớp mắt, lại giống như đã rất lâu, bàn tay đang cầm chặt cần điều khiển của Good mới một lần nữa bắt đầu chuyển động – nhưng mà không phải là thu về, mà dùng sức đẩy lên.
Đầu máy bay nhất thời phát ra tiếng nổ vang giống như rít gào.
Tường vây giống như đánh tới ngay mặt hắn!
Cho đến hơn mười mét cuối cùng, hắn mới kéo mạnh đầu máy bay, theo thân máy bay hơi lắc, đường băng đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn, thay vào đó là nhanh chóng xẹt qua mặt cỏ -- có trong một khắc, hắn cảm thấy mình mất đi trọng lượng, giống như thân nhẹ như chim yến. Mặt đất đang hạ xuống dưới, còn hắn đang bay vút trong không trung!
Nhanh lên một chút, nhanh lên chút nữa! Good trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào bờ tường đang càng ngày càng gần, thân thể thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón va chạm.
Nhưng một khắc này lại không hề đến.
Máy bay gần như dán vào đầu tường mà xẹt qua, xông lên trời xanh. Khi tất cả chướng ngại vật trước mắt biến mất hết, một cảnh tượng chưa bao giờ có xuất hiện ở trong mắt Good. Hình dáng của học viện, hình dáng của bờ biển, cùng với thành Neverwinter ở phương xa đều đang chiếu vào trong tầm nhìn, cũng theo động tác xoay xung quanh của hắn, gió sớm thổi tới ngay mặt bổ sung vào một khoảng trống cuối cùng trong cảm giác của hắn, luyện tập ngày qua ngày đã tìm được tiêu chuẩn cơ bản trong giờ phút này rồi.
Trải nghiệm tự do như thế khiến cho hắn không nhịn được mà định lớn tiếng kêu lên.
Nhân loại có thể bay được, thật sự quá tốt.
…
Sau khi máy bay hạ xuống, Good quỳ rạp trước mặt công chúa điện hạ.
- Cảm ơn người đã cho ta cơ hội lần này, người để cho ta gặp được cảnh tượng mà trước kia chỉ có thể nhìn thấy ở trong mộng.
Trong gần nửa giờ bay thử cuối cùng, hắn cơ bản hoàn thành mấy động tác tiêu chuẩn trong sách hướng dẫn như bay lên, lượn vòng, tuy rằng quá trình không được trơn tru, nhưng mà cuối cùng đều làm được từng cái.
Về phần cuối cùng có thể được bao nhiêu điểm, lại chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Cho dù hán vẫn chưa đạt đến yêu cầu của đối phương, nhưng ít ra để lại một đoạn ký ức khó có thể quên mất, sau này chỉ cần nhắm mắt lại, thế giới này sẽ đột nhiên rộng rãi hơn rất nhiều.
- Ngươi vì nguyên nhân gì mà gia nhập vào học viện Aerial Knights?
Giọng Tilly truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Good chần chừ, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật:
- Thưa điện hạ, hồi đầu là vì kiếm được càng nhiều tiền công, về sau là muốn trở nên nổi bật, còn bây giờ… lại vì bản thân bay này.
- Cho dù tiền công, danh dự hay là bay, ta đều có thể cho ngươi – chỉ cần ngươi có thể giết chết đủ nhiều ma quỷ.
Lời công chúa nói không hề dao động, cứng như băng vậy:
- Chiến đấu vì Greyfort, điều khiển máy bay xử lý mỗi một con ma quỷ xuất hiện trong tầm mắt, dùng máu tươi của chúng để đổi lấy tất cả, đây là những chức trách của kỵ sĩ bầu trời, cũng là mục đích thành lập học viện này. Nếu như ngươi có thể làm được, vậy đi báo cáo với Eagle Face đi.
Good kích động ngẩng đầu lên nói:
- Điện hạ, ý của người là –
- Ngươi đủ tư cách.
Tilly không quay đầu lại đi về phía hàng người.
…
Mãi cho đến năm giờ chiều thì bay thử nghiệm mới kết thúc. Trong mười sáu người có hai người bị loại, nhưng may mắn chính là tất cả đều còn sống.
Finkin và Hinds đều theo sát sau Good hoàn thành kỳ thi.
Đợi đến khi giải tán, hai người đồng thời túm lấy Good, kéo hắn sang bên sân:
- Có phải ngươi điên rồi không hả? Tilly điện hạ đã nói là thành công bay lên coi như qua cửa, ngươi thì hay rồi, bắt đầu thì do dự mãi không tăng tốc, không nói đến thiếu chút nữa gặp trở ngại, sau đó còn bay ra khỏi khu vực học viện, xoay vòng trên biển, không sợ rơi vào trong biển chết đuối hả?
Đó là chuyện ngoài ý muốn, Good trợn trừng mắt:
- Trước khi cất cánh không phải điện hạ đã nói mọi người dốc hết khả năng, toàn lực ứng phó sao? Ta nào biết chỉ cần cất cánh và hạ cánh là đã coi như đủ tư cách đâu, chỉ nghĩ đến tăng thêm vài động tác thì tổng điểm sẽ cao hơn chút ấy.
- Coi như ngươi gặp may.
Finkin bất đắc dĩ nói.
- Các ngươi còn không phải vậy sao.
Hắn bĩu môi nói:
- Dưới tình huống không được chỉ điểm, cất cánh còn quyết đoán như vậy.
- Cái gì? Cái gì gọi là không được chỉ điểm, điện hạ không nói cho ngươi biết đã đến lúc kéo cần điều khiển sao?
- Đúng vậy, chỉ được chỉ điểm ít hơn những người khác mà thôi.
Hinds phụ họa theo:
- Dù sao chúng ta đều phạm phải sai lầm.
Good không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ trong mọi người chỉ có mình hắn hoàn toàn không được một câu mệnh lệnh nào sao?
Trong buồn bực và khó hiểu suốt dọc đường về, ba người đã về đến khu ký túc xá.
Mới vừa bước vào cửa chính, Good đã nhìn thấy được Eagle Face vẻ mặt như sương lạnh đang đứng ở sân tập thể dục.
Ba người đồng loạt sợ run cả người, từ trên ý nghĩa nào đó, học viên dự bị còn sợ sĩ quan huấn luyện này hơn cả trưởng công chúa, nhất là ánh mắt kia của Eagle Face, khi bị để mắt đến quả thật giống hệt như con mồi không có chỗ nào để trốn cả.
- Đại, đại nhân…
- Các ngươi thật giỏi nha, không dễ dàng gì mới được cho nghỉ mà lại có thể gây ra họa cho ta.
Hắn lạnh lùng đảo qua mấy người Good:
- Ta đã nghe Tilly điện hạ nói, các ngươi nên thấy may mắn vì bản thân còn chưa gia nhập quân đội, nơi này lại không phải khu trực thuộc của Đệ Nhất Quân, bằng không…
- Đại nhân, chúng ta biết sai rồi!
Ba người vội vàng dùng giọng điệu thành khẩn nhất để nhận lỗi.
- Nếu như điện hạ đã xử lý rồi thì ta cũng sẽ không nói thêm gì nữa cả, nhưng chỉ cần muốn trở thành kỵ sĩ bầu trời, sau này sớm hay muộn gì đều sẽ trở thành một thành viên của quân đội.
Eagle Face thu hồi nụ cười lạnh, nghiêm giọng nói:
- Vì để các ngươi khắc sâu ấn tượng, tránh cho tái phạm sai lầm tương tự, trong một tháng tiếp theo, công việc vệ sinh nhà vệ sinh đều do các ngươi hoàn thành, hiểu chưa?
- A?
Finkin và Hinds lập tức lộ ra vẻ mặt như khổ qua.
Chỉ có một mình Good phấn chấn nâng tay hành lễ nói:
- Tuân mệnh, đại nhân!