Wolfheart, vịnh Sedimentation.
Làm một trong hai thành phố cảng ở vương quốc Wolfheart, bến cảng nơi này luôn luôn vô cùng bận rộn. Mỗi ngày đều sẽ có thật nhiều người bán hàng rong đến từ đất liền bán hàng hóa trên thuyền biển đến nước khác, hoặc trực tiếp đổi thứ mình cần từ chỗ thương nhân trên biển, bởi vậy bến cảng này khá giống với một cái chợ lớn, từ da lông đến nô lệ, cần gì có đó.
White vô cùng nhàm chán ngồi trên xe ngựa của mình, vừa nghe công nhân bên cạnh xe nói không ngừng vừa nhìn về phía biển lớn xa xa.
Từ sau khi Hermes và Greyfort khai chiến, nhiệm vụ vận chuyển trẻ mồ côi từ các giáo đường về Thánh Thành đã theo đó mà dừng lại, cuộc sống sau khi mất đi một khoản thu nhập thêm lớn nhất đã khổ sở rất nhiều. Nhưng chuyện tệ hại hơn còn ở sau đó, trật tự của vương quốc bị Giáo hội đánh đổ cũng không hề khôi phục lại sau khi chiến tranh kết thúc, lãnh chúa các nơi xung đột nhỏ không ngừng, người đánh xe ngựa dựa vào xe hàng kiếm ăn như hắn cơ bản đã mất đi nguồn thu nhập ổn định, không thể không đến vịnh Sedimentation để tìm kiếm nghề nghiệp mới.
Cho dù sự phồn vinh của nơi này cũng bị nhận lấy ảnh hưởng nhất định, nhưng còn may các lãnh chúa tranh quyền thì tranh quyền, nhưng theo đuổi hưởng thụ vẫn không hề rơi xuống. Thêm với con đường giao thông chính đi qua dãy núi Cage đã bị gia tộc Token khống chế, các mặt hàng xa xỉ mà lãnh chúa khác cần càng phải lệ thuộc vào vận chuyển bằng đường biển, khiến cho thành thị vẫn giữ nguyên cảnh tượng hưng thịnh như trước khi xảy ra chiến tranh.
Đương nhiên, chuyện này có liên quan đến việc Nam tước của vịnh Sedimentation vẫn luôn kiên trì trung lập.
White lựa chọn nơi đây cũng vì cân nhắc đến phương diện ổn định.
Tuổi của hắn đã lớn rồi, hắn không muốn bôn ba khắp nơi nữa.
Lại chở thêm vài chuyến hàng nữa là có thể mua được một căn nhà ở ngoại thành rồi, đến lúc đó làm chút buôn bán nhỏ, chắc có thể sống tốt.
- Chú, hôm nay còn chưa ôm việc sao?
Đột nhiên có một tên công nhân trẻ tuổi cười đùa bò lên trên xe của hắn.
- Đi đi đi, ta có ôm hay không thì mắc mớ gì đến ngươi chứ.
White phất phất tay giống như đuổi ruồi:
- Đừng tùy tiện trèo lên xe của ta, lỡ cọ hỏng trục bánh xe rồi ngươi không đền nổi đâu.
- Đừng nói như vậy chứ, ta nào có thể nặng hơn hàng hóa được, nhìn vào đây là biết.
Đầu tiên người kia vỗ vỗ cái bụng để trần của mình, sau đó nằm vào trong xe, nhặt một cọng cỏ dùng để lót đáy lên ngậm vào trong miệng, quan sát một vòng xung quanh:
- Lần trước ngươi vận chuyển hàng gì vậy? Sao trong xe có mùi hôi chua thế?
- Ngươi còn không đi xuống, ta sẽ đánh ngươi đó.
White tức giận nói, thằng nhãi này không có tên, công nhân khác đều gọi nó là thằng quỷ lanh lợi, không biết lanh lợi ở chỗ nào chứ. Hai người không hề có bất cứ mối quan hệ nào cả, đơn giản đều làm việc ở cùng một bến tàu, đã từng gặp mặt vài lần mà thôi.
- Chỉ dựa vào cái chân giả mà hễ đến lúc thời tiết mưa dầm lại đau đến đứng không vững của ngươi đó hả?
Đối phương hoàn toàn không để ý đến nói:
- Hình như hôm nay trời muốn đổ mưa đấy, lúc này xương của ngươi đang đau ê ẩm đấy nhỉ?
White không khỏi nghẹn giọng, thằng quỷ nhỏ chán ghét này, rốt cuộc từ khi nào –
- He he, đừng nhìn chằm chằm vào ta giống như muốn ăn thịt người vậy chứ, ta tới tìm việc làm giúp ngươi đó.
Thằng quỷ lanh lợi dang tay nói:
- Một con thuyền có nhiều hàng hóa cần vận chuyển như vậy, ngươi lại lớn tuổi rồi, không chen chúc được với người ta, tự nhiên kiếm được ít hơn rồi.
- Ngươi rốt cuộc định nói cái gì?
- Rất đơn giản, các anh em của ta có thể chiếm vị trí tốt trước giúp ngươi, còn có tác dụng hơn một mình ngươi làm nhiều, có hứng thú không?
- Hừ, các ngươi sẽ không bận rộn không công.
White lại nói.
- Một phần phí chuyên chở, thật hợp lý đi.
Thằng quỷ lanh lợi cười nói.
Hắn nhất thời trầm mặc. Lúc này bầu trời bao la trên đỉnh đầu đã hơi âm u rồi, gió biển thổi đến góc áo bay lên vù vù, hiển nhiên chuẩn bị có một cơn mưa to rơi xuống. Nếu như lúc này có thuyền đến cảng, hắn thật sự khó có thể cướp được mối làm ăn từ trong tay những người đồng hành – chân giả kia chính là một trở ngại của bản thân, đó cũng là lý do vì sao chủ cũ sa thải hắn.
Thấy hắn chưa trả lời, thằng quỷ lanh lợi vỗ tay thành tiếng:
- Nếu như không từ chối, ta coi ngươi đã đồng ý nhé.
- Các ngươi… Không chỉ làm với riêng ta, đúng không?
Qua một hồi lâu, White mới trợn mắt nói.
- Khụ khụ, nếu như tất cả mọi người đều có thể xếp hàng, chúng ta đều có thể tiết kiệm được không ít chuyện đúng không nào?
Thằng quỷ lanh lợi cố gắng lái đi:
- Ta nói này chú à, ngươi có thể đổi cỏ trên xe thành vải đệm được không? Hàng hóa đáng giá nhất ở vịnh Sedimentation này trừ bỏ Kei Os Drinks của Fiordland ra thì chính là nước hoa đó, tuy rằng người mua đều là quý tộc, thường đều sẽ tự mình chuẩn bị xe ngựa, nhưng nhà ai mà sẽ không gặp phải ngoài ý muốn chứ, sẽ luôn có lúc cần thêm xe. Mà trong xe này của ngươi lại thúi hoắc, cho dù chúng ta cướp được vị trí tốt giúp ngươi thì người thuê cũng sẽ không nhất định đồng ý đâu…
Quét nhìn thằng nhãi đang chậm rãi nói, White đột nhiên đã hiểu được vì sao đối phương được người ta gọi là thằng quỷ lanh lợi rồi, nhưng mà hắn đã sống một bó tuổi cũng không phải ngồi không:
- Đúng rồi, không phải trước đó ngươi đã hỏi ta lần trước từng chở thứ gì sao?
- Hả?
- Chở phân trâu đó, thứ dùng để làm củi đốt ý.
Hắn chậm rãi nói:
- Tuy rằng đều đã phơi khô cả rồi, nhưng sau khi dính hơi ẩm lưu lại chút cặn bã gì đó đều rất bình thường.
Sắc mặt của thằng quỷ lanh lợi lập tức cứng đờ, quay đầu phun cọng cỏ trong miệng ra, gục đầu lên càng xe mà ho khan.
Hừ, chẳng qua chỉ là một tiểu quỷ nhãi con mà thôi. White hừ mũi một tiếng, lại nhìn về phía biển lớn, sau đó sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy ba chiếc thuyền biển cột buồm xuất hiện ở tận cuối tầm nhìn đang chậm rãi chạy về phía vịnh Sedimentation. Mỗi một chiếc thuyền lớn cấp bậc chiến hạm của thương hội Fiordland, cột buồm chính đều gần mười trượng, nhưng lá cờ nền vàng viền đen bay trên cột buồm lại không phải là cờ hiệu của nhà thương hội mà hắn vẫn biết rõ.
Nhưng mà mặc kệ nó, chỉ cần có thuyền là còn công việc, chở hàng cho nhà ai mà không là chở chứ? Thêm với một lần có ba chiếc đến đây, cho dù không tìm những công nhân này hỗ trợ thì chắc hắn vẫn có thể nhận được một hoặc hai xe hàng đi.
White nhảy xuống khỏi càng xe, hai ba cái cởi bỏ dây cương ngựa, khi đang chuẩn bị kéo ngựa đến khu dỡ hàng thì thằng quỷ lanh lợi đột nhiên thò tay kéo áo hắn lại.
- Này này… hình như có gì đó không đúng lắm.
Có thể có gì đó không đúng được chứ, White không kiên nhẫn quay đầu đi – nhưng mà thứ vừa nhìn thấy lại khiến cho hắn trợn mắt há hốc mồm.
Sau ba chiếc thuyền biển kia còn có rất nhiều thuyền cột buồm khác đang dần dần lộ ra, cánh buồm giương lên mơ hồ nối liền lại thành một dải, tạo thành một bức “Tường trắng” trên mặt biển.
- Ông trời của ta kia là…
Khi một loạt thân thuyền màu đen tiến vào trong tầm nhìn, gần như bao trùm toàn bộ biển lớn, mới đầu White còn định đếm thử xem rốt cuộc có bao nhiêu con thuyền, nhưng sau khi đếm tới năm mươi thì hắn đột nhiên phát hiện ra ánh mắt của mình đã không theo kịp tốc độ xuất hiện của những con thuyền rồi. Một trăm? Hai trăm… không, chỉ sợ còn nhiều hơn nhiều lắm!
Có rất nhiều thuyền biển ba cột buồm vĩ đại, nhưng càng nhiều hơn là Minh Luân Thuyền đang bốc lên khói trắng – hắn đã ngẫu nhiên nhìn thấy vài lần những con thuyền kiểu mới không có cột buồm này rồi, nhưng hiện giờ trong một lúc lại xuất hiện nhiều như vậy, có thể nói đã hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn. Hắn thề kể cả thủy thủ trên cảng đều chưa từng gặp đội tàu khổng lồ như thế đâu!
Những người khác trên cảng biển cũng chú ý đến một màn không thể tưởng tượng nổi này, cho dù là tiểu thương, thủy thủ hay công nhân đều không tự chủ được mà buông bỏ công việc đang làm dở trong tay, nín thở nhìn chăm chú vào đội tàu hùng vĩ đang đến gần.
Bến tàu vốn huyên náo thế mà lại yên tĩnh lại.
Theo con thuyền dần đến gần, lá cờ tung bay trên đó cũng càng rõ ràng – phía trên nền vàng, White mơ hồ nhìn thấy được ký hiệu có hình thức tháp cao súng trường. Mà tất cả thuyền biển đều treo lá cờ giống vậy, khi mấy trăm lá cờ hiệu đón gió tung bay phấp phới tạo thành một đường ranh giới mới trên biển thì cho dù là ai đều có thể cảm giác được uy nghiêm ẩn chứa trong đó.
Thằng quỷ lanh lợi hít sâu một hơi.
- Chẳng lẽ đây là… vương kỳ của Greyfort sao?
White không dám tin lẩm bẩm nói:
- Ý của ngươi là… vua của Greyfort đến đây sao?
Bởi vì vịnh Sedimentation không thể đậu được nhiều con thuyền như vậy, cho nên phần lớn thuyền đều hạ buồm ở phía ngoài cảng, mà mười chiếc thuyền hơi nước lại lái thẳng vào cảng.
Chúng nó mới vừa cập bờ, một đám người mặc đồng phục cùng màu nối đuôi trào ra từ chỗ ván cầu, nhanh chóng tập hợp xếp thành vài hàng trên cầu tàu, đều nhịp bước vào bến tàu. Trên mặt những người này không hề có biểu cảm gì, trong ánh mắt lại mang theo tia sáng khiến cho người ta không rét mà run, giống như chiến sĩ lão luyện, lại hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo và phô trương lộ ra ngoài.
White nuốt nước miếng, tuy rằng hắn chưa từng nhìn thấy đội ngũ như vậy, nhưng trong lòng lại cảm nhận được sợ hãi từ tận đáy lòng, thêm với hắn biết rằng không chỉ có một mình bản thân mình như thế -- những vị khách đến từ phương xa này nhanh chóng chiếm cứ mỗi cầu tàu, nhưng không có một ai dám dị nghị gì về việc này cả.
White ý thức được, đội tàu này không phải đến buôn bán.
Không khí trên bến tàu giống như vì vậy mà ngưng đọng lại.
Tầng mây trên bầu trời cũng ép xuống càng ngày càng thấp.