- Đây là thời tiết quái quỷ gì vậy.
Nam tước Jean Bate đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời u ám thấp giọng nói:
- Lại sắp đổ mưa rồi…
Vịnh Sedimentation ở gần biển lớn nên không thiếu mưa, đặc biệt là vào hai mùa hè thu, một khắc trước bầu trời còn xanh trong vạn dặm, nhưng ngay sau đó đã mưa gió to lớn đều là chuyện vô cùng bình thường, bởi vậy đã có nhiều chuẩn bị, công trình thoát nước từ trên mặt đường đá đến dưới lòng đất cần gì có đó. Ở đây không giống như thành bảo Broken Tooth hoặc thành Greystone, sau mưa có thể biến chỗ trũng thành ao nước, khắp nơi lầy lội không chịu nổi. Sau một hai trận mưa lớn ảnh hưởng nhiều nhất sẽ chỉ kéo dài thời gian thuyền buôn dỡ hàng, còn ảnh hưởng đến thành thị gần như cực kỳ nhỏ bé.
Thay vì nói là thời tiết, chẳng bằng nói là tâm tình của hắn.
Đáng tiếc mưa rào qua đi, u ám sẽ tiêu tán, nhưng tâm tình lại sẽ không.
- Đại nhân, ngươi đang lo nghĩ đến việc trả lời bọn họ như thế nào sao?
Thư ký Zum thận trọng hỏi.
- Trả lời?
Nam tước cười lạnh hai tiếng:
- Bị treo cổ hoặc bị thiêu chết, kêu ngươi chọn một, ngươi sẽ trả lời như thế nào?
- Ơ…
Thư ký lập tức tắt tiếng.
- Không có cách chọn lựa nào khác đúng không? Tiếp tục kéo dài đi.
- Nhưng mà…
Hắn há miệng thở dốc, giống như định nói thêm gì đó nữa, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng được.
Trên thực tế cho dù hắn không nói thì Jean Bate cũng biết được việc này rất khó kéo dài tiếp, giống như nước mưa tích tụ trên bầu trời vậy, cho dù thương nhân không muốn nhìn thấy nó đến cỡ nào thì nó vẫn sẽ luôn đổ xuống.
Nguyên nhân của tất cả đều đến từ trận chiến tranh với Giáo hội kia.
Sau khi vương thành Wolfheart bị phá hủy, trong một đêm giống như nhiều thêm cả đống con riêng của vua Wolf, lãnh chúa các nơi kéo bè kết phái, chinh phạt lẫn nhau, rất có xu thế mình mới là chính thống. Sau một phen tranh đấu đã dần dần tạo thành cục diện ba thế lực lớn, gia tộc Token chiếm cứ phía Tây Bắc, gia tộc Redstone Gate chiếm cứ Nam cảnh, cùng với gia tộc Tusk chiếm cứ vùng núi phía Đông.
Bởi vì gia tộc Token cách đây hơi xa, thật sự không gây phiền toái gì đến vịnh Sedimentation cả, nhưng hai gia tộc sau đó lại không giống vậy, hai vị Công tước đều đòi kéo vịnh Sedimentation về phe phái của mình, để tăng thêm một bước mở rộng thực lực của bản thân.
Trước khi xảy ra tranh chấp, Nam tước vẫn luôn duy trì vị trí hải cảng trung lập, không đắc tội bất cứ bên nào, vì thế chỉ khiến cho thành thị cấp tốc khôi phục lại phồn vinh, cũng khiến cho hắn nhận được nguồn thu vào xa xỉ. Vì bảo đảm hàng hóa có thể kịp thời đổi lấy lương thực hoặc kim long, thêm với khu vực xung quanh còn chưa ổn định, nên hai vị công tước không bức bách hắn quá mức.
Nhưng theo một vòng chiếm đoạt và mở rộng mới, Tusk và Redstone Gate đã dần dần bộc lộ tài năng, trở thành người cạnh tranh mạnh mẽ nhất bên cạnh Lang Vương mới. Thêm với gia tộc Token đột nhiên chặn con đường giao thông chính đi qua dãy núi Cage lại khiến cho hai gia tộc lớn này đều cùng không hẹn mà đồng thời đặt lực chú ý lên trên vịnh Sedimentation.
Dùng đầu gối thôi Nam tước đã có thể nghĩ ra được bọn họ đang đánh chủ ý gì.
Nuốt vịnh Sedimentation vào, tiện thể cấm tuyệt đối việc buôn bán vật tư của kẻ địch, nhất định có thể lấy được ưu thế thật lớn trong trận cạnh tranh này. Vì thế bọn họ đã phái sứ giả tới đây không chỉ có một lần, đi cùng còn có mười mấy tên kỵ sĩ và chừng trăm tên lính đánh thuê, không cần nói đã biết được thái độ này là gì rồi.
Hải cảng chỉ có đội tuần tra duy trì trật tự cùng với đoàn thân vệ bảo vệ sự an toàn cho lãnh chúa, có thể thực thi đối phó với lũ hải tặc áo không che đủ thân, chứ nếu đối mặt với những kỵ sĩ võ trang toàn tập thì không có cả năng lực bảo vệ bản thân ngay từ đầu. Jean Bate không định chống lại, nếu như ba thế lực lớn đã phân ra được thắng bại, xác định được Lang Vương, hắn sẽ không chút do dự mà tuyên thệ trung thành. Về phần Lang Vương mới có phải là huyết mạch của Lang Vương cũ hay không thì hắn tuyệt đối không để ý đến.
Nhưng mà cố tình thế lực của Redstone Gate và Tusk lại ngang nhau.
Nghiêng về phía bên nào đều là một đường chết.
Cho dù hắn lựa chọn đứng về phía bên nào, bên kia tuyệt đối sẽ không thể ngồi nhìn bị mất đi kinh doanh đường vận tải biển, như vậy có ý nghĩa tương đương với sắt và các vật liệu khá đều chỉ có thể dựa vào tự mình sản sinh ra, còn đối phương lại không ngừng nhận được tiếp tế, không thể nghi ngờ rằng như vậy tương đương với chắp tay nhường thắng lợi.
Bởi vậy nếu như nghiêng về phía bên nào thì sẽ bị rơi vào tiến công quy mô lớn của bên kia.
Vịnh Sedimentation lại không có tường thành không thể phá vỡ, cũng không có sông đào bảo vệ thành rất sâu, nếu định ngăn cản thì chỉ có cách dựa vào phía mình đã nghiêng về dốc sức hỗ trợ thôi.
Nhưng hai gia tộc lớn này sẽ hỗ trợ hắn sao?
Nam tước không dám đánh cược.
Nếu như hắn là Công tước Redstone Gate hoặc Công tước Tusk thì tự nhiên có thể nghĩ ra được, dùng dân chúng của vịnh Sedimentation để tiêu hao lực lượng của người tấn công trước, sau đó lại thừa thế đánh từ hai phía, có thể làm giảm thương vong của các kỵ sĩ tinh nhuệ một cách hiệu quả. Thậm chí thả kẻ địch vào thành, lại khóa cửa chặn đường lui, dần dần tiêu hao đối phương… Dù sao đối phương cần là vịnh Sedimentation chứ không phải người của nơi này.
Hoặc là nói, không có Jean Bate hắn cai quản vịnh Sedimentation lại càng tốt hơn.
Chính giống như lời nói trước đó, đây là vấn đề lựa chọn giữa bị treo cổ hay bị thiêu chết.
Đặt hai đoàn sứ giả ở cùng một nơi đóng quân chính là hy vọng lợi dụng sự đối địch giữa bọn họ để kéo dài thời gian, nếu như bọn họ có thể đánh nhau lại càng tốt. Hắn còn hết lần này đến lần khác cung cấp rượu mạnh và phụ nữ, cũng cố gắng để cho bọn họ cùng lựa chọn, nhưng đáng tiếc mặc dù đám người này tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng, nhưng thủy chung vẫn không rút kiếm đánh nhau.
“Tí tách, tí tách…”
Cuối cùng mưa đã rơi xuống, vườn hoa trong phủ tổng đốc trở nên mơ hồ, giống như bị phủ kín một tầng sa mỏng.
Nhìn chằm chằm vào cánh hoa đang nhẹ nhàng đu đưa trong mưa, Nam tước chỉ im lặng không nói gì, cứ chờ đợi tiếp như vậy không phải là cách giải quyết, nhưng hắn không nghĩ ra được biện pháp nào để có thể tiếp tục giữ vững vị trí trung lập. Ông nội thường nói, quý tộc thường xuyên dao động không ổn định giữa lợi và hại của ích lợi và quyền lực, chỉ cần lợi dụng tốt một điểm này thì có thể mọi việc đều thuận lợi. Có lẽ hắn nên ổn định tâm thần, bỏ qua trò bịp này, suy nghĩ thật kỹ trên mặt chiến lược xem thoát khỏi cảnh khốn khó này như thế nào.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập cắt đứt trầm tư của hắn.
- Đại, đại nhân, không xong!
- Hoảng sợ cái gì, có chuyện gì từ từ nói!
Jean Bate không vui trừng mắt liếc người vừa tới:
- Rốt cuộc có chuyện gì không xong?
Chẳng lẽ đám kỵ sĩ kia cuối cùng đã đánh nhau rồi sao? Nếu quả thật như vậy, đó là một tin tức tốt chứ! Hắn nhìn chằm chằm vào miệng của tên thị vệ, hy vọng có thể nhìn thấy được mấy từ “Nơi đóng quân” hoặc “Kỵ sĩ” từ trong khẩu hình miệng của đối phương.
- Greyfort, đội tàu của vua Greyfort đã chiếm cứ hải cảng!
Nhưng mà lời tên thị vệ nói lại đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn, khiến cho hắn nhất thời không phản ứng kịp:
- Không chỉ như vậy, bọn họ còn phong tỏa bến cảng, cấm bất cứ kẻ nào đến gần!
- Ngươi nói cái gì? Grey… Fort?
Nam tước theo bản năng lặp lại một lần nữa:
- Bọn họ muốn mua bán cái gì? Đợi chút… ngươi mới vừa nói là phong tỏa?
- Chính xác là vậy!
Thị vệ vội vàng nói:
- Bọn họ đuổi những con thuyền vốn đang đậu bên cầu tàu đi, chỉ cho phép thuyền biển của mình cập bờ, còn nói đây là trưng dụng tạm thời, trật sự sẽ nhanh chóng khôi phục lại. Đội tuần tra định ngăn cản bọn họ nhưng trong chớp mắt đã bị giải trừ võ trang rồi! Theo báo cáo, con thuyền của Greyfort ở ngoài càng nhiều đến mấy trăm chiếc!
Jean Bate khó có thể tin nổi:
- Ngươi xác định là đội tàu của vua Greyfort? Chứ không phải gia huy của một lãnh chúa nào khác?
- Vâng, ta đã tự mình dùng kính viễn vọng nhìn rồi.
Thị vệ khó nhọc gật đầu nói:
- Chính là lá cờ tháp cao súng trường của vương thất Greyfort.
Thần minh trên cao, chẳng lẽ Greyfort định xâm nhập Wolfheart rồi sao?
Vì sao Wimbledon lại bỏ qua không cần nước láng giềng dồi dào mà đi đường vòng đến gây sự với hắn chứ?
Cho dù vua Greyfort định mở rộng lãnh thổ thì cũng không cần phát động tấn công trên biển đi? Gia tộc Token thật sự có thể ngăn cản được quân đội Greyfort đã từng đánh bại được Giáo hội sao?
Không, đây vốn không có ý nghĩa…
Trong lúc nhất thời Nam tước chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn mơ hồ, hoàn toàn không nghĩ ra được đầu mối gì.
Mãi cho đến khi thư ký Zum đi đến bên cạnh hắn, cúi đầu rỉ tai vài câu.
Ánh mắt Nam tước lập tức sáng lên!
Không sai, đây có lẽ chính là cơ hội mà hắn vẫn luôn luôn chờ đợi!
Không thể nghi ngờ rằng lực lượng của Greyfort đủ để phá vỡ cục diện bế tắc hai hổ tranh chấp như hiện giờ. Ví như đội tàu đến đây thật sự vì vua Greyfort định mở rộng lãnh thổ, mới đến mảnh đất xa lạ này, cho dù cường đại nữa thì vẫn cần quý tộc của địa phương hỗ trợ, chỉ cần thêm chút chỉ dẫn, nói không chừng có thể làm ra được hiệu quả đuổi sói nuốt hổ. Dù sao tình nguyện trung thành với ai mà chẳng phải là tình nguyện trung thành, nếu như lấy lòng vua Greyfort, nói không chừng bản thân còn có thể nắm giữ được quyền lực lớn hơn nữa, trở thành người nắm quyền một phương cũng chưa biết chừng!
Cho dù Wimbledon thất bại thì mình cũng không bị tổn thất gì cả.
Giờ phút này một gã thị vệ khác lại chạy vào:
- Đại nhân, đội tàu Greyfort phái sứ giả, nói mang theo ý chỉ của Roland Wimbledon bệ hạ đến đây, hy vọng có thể nói chuyện với đại nhân.
Jean Bate và thư ký liếc nhìn nhau, sau đó gật đầu nói:
- Từ xa đến chính là khách, nói cho sứ giả, ta có thể gặp bọn họ bất cứ lúc nào.