Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1200

Chương 1200
Chương 1200

- Bất cứ lúc nào đều được?

Thị vệ ngẩn người:

- Vậy lỡ như là hiện giờ…

- Đương nhiên có thể rồi.

Đây không được coi như là một câu trả lời phù hợp với lễ tiết của quý tộc, dựa theo quy củ, hắn nên mời đối phương nghỉ ngơi một hai ngày trước, sau đó lại tổ chức một bữa tiệc phong phú. Nếu không chú ý như vậy thì ít nhất cũng phải hẹn một thời gian, ví dụ như buổi tối, dù sao đối phương đang đại diện cho vua Greyfort, trịnh trọng chút đều không hề quá.

Nhưng Nam tước không muốn đợi một khắc nào cả, nếu không phải quá không dè dặt, bên ngoài vẫn còn mưa, hắn thậm chí còn định chủ động đi ra bến tàu nhìn xem. Không hề nghi ngờ, hạm đội có quy mô lớn như thế nhất định sẽ thu hút sự chú ý của sứ đoàn Tusk và Redstone Gate, lỡ như để cho bọn họ liên hệ với đối phương trước, khi đó mọi chuyện sẽ phức tạp.

- Đúng rồi.

Nghĩ đến đây, Jean Bate vội vàng bổ sung thêm với thị vệ:

- Ngươi nhắc đến chuyện về hai gia tộc khác với người của Greyfort, nói người có thể làm chủ ở vịnh Sedimentation này chỉ có một mình ta thôi.

- Vâng, đại nhân.

Chờ thị vệ rời đi rồi, Nam tước lại đột nhiên hơi hối hận.

Có lẽ không nên nói bất cứ lúc nào, lỡ như đối phương tuân theo lễ tiết, qua một hai ngày mới đến cửa thì làm thế nào?

Xét đến cùng vẫn do một chút tự trọng nơi đáy lòng kia quấy phá, phải nói rõ ràng hơn một chút mới đúng.

Trận mưa này không tới sấm không tới trễ mà lại cố tình đến vào giờ phút này, quả thật giống như đang đối nghịch với mình vậy!

Nam tước nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, rơi vào trong rối rắm.

Nhưng mà thị vệ quay lại còn nhanh hơn cả tưởng tượng của hắn, toàn bộ quá trình chỉ dùng không đến nửa canh giờ, đồng thời còn mang đến một tin tức khiến cho hắn vui mừng quá đỗi.

- Đại nhân, bọn họ đến đây.

Jean Bate đứng bật dậy từ chỗ ngồi:

- Mau, dẫn bọn họ đến phòng tiếp khách của ta.

Nam tước nhanh chóng gặp được vị khách đến từ Greyfort trong phòng khách của phủ tổng đốc.

Đoàn người không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có mười người, một nửa trong đó đại khái là vệ binh, đứng luôn ngoài cửa. Mấy người còn lại ăn mặc tương đối chính thức, đại khái giống như nhân vật thư ký trợ lý, còn người phát ngôn của vua Greyfort thì ngồi ở chính giữa. Hắn chú ý đến một chi tiết, đó chính là áo khoác mà đối phương đã cởi ra treo trên tường hình như có tác dụng không thấm nước, cho dù ngoài trời đổ mưa to như vậy, nhưng trên thân mọi người không hề có chút dấu vết ẩm ướt nào, thêm với màu sắc của chiếc áo kia tươi sáng, không phải da cũng không phải nỉ, hiển nhiên là một thứ tốt.

Xem ra tương truyền trong mấy năm gần đây Greyfort ra rất nhiều thứ đặc sắc không phải là lời nói vô căn cứ.

Nhưng mà khi hắn cẩn thận quan sát người phụ trách lại ngầm nhíu mày, kia rõ ràng là một người Sand Mojin. Người dã man như vậy thường xuất hiện nhiều ở trên chợ nô lệ, sao lại thành tầng lớp quý tộc cấp trên của Greyfort vậy?

Nhưng vì tu dưỡng đã được dưỡng thành trong thời gian lâu dài khiến Nam tước không hề lộ vẻ kinh ngạc trên mặt, hắn nở nụ cười nhiệt tình, dang hai tay ra:

- Ta là lãnh chúa của vịnh Sedimentation, Nam tước Jean Bate. Như các ngươi đã chứng kiến, thành thị này phồn hoa lại xinh đẹp, vô cùng thích hợp làm nơi nghỉ ngơi đặt chân sau một hành trình xa xôi. Không biết các vị đường xa mà đến, vì có chuyện gì?

Điệu bộ này đã xem như hạ đủ thấp rồi, cho dù đối phương là một gã Công tước thì cũng nên cười mà đáp.

Nhưng trên mặt tên Mojin này lại không hề dao động:

- Ta tên là Iron Axe, thống soái Đệ Nhất Quân của bệ hạ, cũng là người phụ trách hành động viễn chinh lần này. Nghi thức xã giao thì miễn đi, chúng ta nói ngắn gọn thôi, vương quốc Everwinter và vương quốc Wolfheart rất có thể sẽ biến thành chiến trường phủ đầy máu tanh và tử vong, ta phụng mệnh của vua Greyfort, đại tù trưởng Mojin, bệ hạ Roland Wimbledon người thống trị bình nguyên màu mỡ đến cứu vớt người dân nơi này.

Chuyện gì… thế này?

Jean Bate nhất thời hoài nghi lỗ tai của mình, đại… tù trưởng? Đây là danh hiệu gì? Bình nguyên màu mỡ ở đâu? Bỏ qua mấy việc nhỏ không đáng kể này, biến Everwinter và Wolfheart thành chiến trường là đang chỉ uy hiếp bằng vũ lực sao? Vấn đề là nào có mở đầu câu chuyện như vậy chứ, không phải thường nên đưa ra sau khi mình cự tuyệt sao? Nhưng mà hắn còn chưa hỏi mình có đáp ứng hay không đâu.

- Ơ…

Nhưng thư ký đã tiếp lời:

- Xin hỏi… Đệ Nhất Quân chính là quân đội đã đánh bại Giáo hội sao?

- Đúng thế.

Người Mojin gật đầu.

- Iron Axe, chúng ta tự nhiên không hy vọng ngọn lửa chiến tranh sẽ lan tràn lên mảnh đất này, nhưng đây không phải việc mà một tòa thành thị như vịnh Sedimentation có thể quyết định được. Sẽ luôn có người hy vọng có thể nhận được càng nhiều, nếu như ngươi có thể thuyết phục được bọn họ, Wolfheart cũng sẽ không trở thành chiến trường đâu.

Làm rất tốt! Nam tước thầm nghĩ, cứ như vậy thì có thể tự nhiên kéo cả hai gia tộc khác xuống nước. Hắn giả bộ như tiếc nuối gật đầu, nhìn về phía Iron Axe, nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy được một chút trào phúng từ trên mặt đối phương.

- Có bị biến thành chiến trường hay không lại không phải được quyết định bởi các ngươi, bởi vì khi kẻ địch tiến đến, toàn bộ nhân loại đều phải vì trận này mà chiến. Trên thực tế chiến tranh đã bắt đầu ở những nơi các ngươi không biết.

Iron Axe nhàn nhạt nói:

- Ta nghĩ dù ít dù nhiều gì thì các ngươi chắc đã nghe được một vài tin đồn rồi, tin tức về Giáo hội, về Thần Ý, cùng với ngoại tộc đánh úp lại.

Jean Bate sửng sốt, hắn là lãnh chúa hải cảng, quả thật đã từng nghe được lời nói tương tự rồi, nơi các thương nhân trên biển từng đi qua rất nhiều, sẽ luôn nhìn thấy một vài chuyện ly kỳ cổ quái, nhưng đó chỉ là những đề tài nói chuyện ở trên bàn cơm thôi, nếu như dùng nó trên trường hợp ngoại giao chính thức không khỏi rất không thỏa đáng. Nhưng trong giọng nói của đối phương lại không hề có ý tứ trêu tức, chẳng lẽ…

- Không sai, những chuyện này đều là thật.

Iron Axe gằn từng tiếng nói.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm liên tục.

- Wow, những người này đều được làm bằng sắt à?

Thằng quỷ lanh lợi tựa lên trên lan can chuồng ngựa, nhìn về phía bến tàu kêu lên.

- Nếu như là sắt thì sẽ bị rỉ, ta thấy bọn họ vốn không phải là người.

White lau hết nước mưa trên lưng ngựa, rồi mới có thời gian để ý đến quần áo của mình bị mưa xối ướt sũng:

- Nào có người bình thường nào sẽ cố ý đội mưa chứ? Chỉ có kẻ ngốc và đồ điên mới là ngoại lệ thôi.

Trong hơn nửa canh giờ ngắn ngủi, mấy trăm người từ trên thuyền xuống đã nhanh chóng khống chế toàn bộ hải cảng, tiểu thương ào ào rút khỏi trước khi mưa gió lớn thêm, phương pháp của những người này lại hoàn toàn trái ngược, bọn họ dựng từng lều trại ở giữa sân bãi trống trải. Trong nháy mắt, lều màu xanh thẫm này đã lấp đầy hơn phân nửa bến cảng.

Trừ đó ra, người Greyfort còn dựng lên chướng ngại vật ở những nơi khá cao và ngã ba ngã tư, mấy ống sắt thô to được dựng lên. Thoáng nhìn chúng nó không giống như vũ khí, bằng không đã không tùy tiện để lộ ra trong nước mưa, nhưng nhìn vào phản chiếu màu đen lạnh lùng kia, White luôn có một cảm giác lo sợ bất an.

Trước mỗi một “Trạm kiểm soát” như vậy đều có người đóng giữ. Tuy rằng bọn họ đều khoác thêm áo choàng che mưa che kín toàn thân, nhưng định ngăn cách nước mưa dưới tiết trời như vậy là chuyện không có khả năng, gió biển thường xuyên thổi qua cảng sẽ thổi mưa to bay tứ tung khắp nơi, dễ dàng có thể lọt vào trong mấy khe hở như cổ áo và cổ tay áo các thứ, White đã có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của bọn họ khi quần áo bị thấm ướt.

Cảm giác này khẳng định sẽ không dễ chịu gì.

Vịnh Sedimentation vốn là nơi ẩm ướt nhiều mưa, lãnh chúa nơi này đã xây dựng rất nhiều chỗ tránh mưa tạm thời ở bến cảng, nhưng nhóm người này lại giống như không hề để ý đến, đừng nói đi trốn mưa, kể cả nhìn đều không nhìn nhiều thêm, thêm với một bộ áo choàng tối đen quả thật giống như từng tảng đá đang đứng sừng sững trong mưa.

Người Greyfort đều điên rồi… White lẩm bẩm trong lòng.

- Hả, kỳ quái.

Thằng quỷ lanh lợi đột nhiên kêu khẽ lên.

- Lại có chuyện gì nữa?

White tức giận nói.

- Ngươi xem mấy con thuyền mà bọn họ đang khuân vác hàng hóa kìa, lại nhìn cái ở ngoài càng kia kìa.

Hắn chỉ trỏ nói:

- Rõ ràng đều là thuyền ba cột buồm, nhưng mực nước lại chênh lệch hơi nhiều chút.

- Mực nước? Như vậy có ý gì.

- Ngươi coi nó thành tiêu chuẩn của nhận định thuyền đang chuyên chở bao nhiêu hàng hóa là được.

Tiểu quỷ khoát tay:

- Cho dù đã chuyển nhiều hàng như vậy xuống rồi, nhưng mà mực nước của nó vẫn còn sâu hơn mấy con thuyền ở bên ngoài kia. Khó hiểu… Người Greyfort làm như vậy là vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ định cố ý tạo thế sao?

- Ngươi rốt cuộc đang định nói cái gì?

White không nhịn được nói.

- Ta muốn nói chính là thuyền này có khả năng đều trống không!

Thằng quỷ lanh lợi hạ thấp giọng nói.

Khi Iron Axe dừng thuật lại, Jean Bate mới phục hồi tinh thần lại từ trong cảm xúc không thể tưởng tượng nổi.

Hắn nghe được một đoạn lịch sử dài dằng dặc về nhân loại và ma quỷ chém giết không ngừng, cách mỗi bốn trăm năm, chúng nó sẽ lại ngóc đầu dậy, một lần này, ma quỷ lại có khả năng phát động công kích từ biên giới dãy núi tuyệt cảnh!

- Ngươi… xác định?

Nếu như nhớ không lầm, phía bắc vương quốc Everwinter chính là dãy núi che khuất mặt trời, giống như một vách đá dựng đứng đột ngột mọc lên từ trên mặt đất, phát động tấn công từ đâu chứ? Nói đùa phải không!

- Không xác định, cho nên chúng ta phái một đội ngũ trinh sát, để cầu không hề sai sót sơ hở.

Iron Axe nhún nhún vai:

- Nhưng cho dù ma quỷ xâm nhập vào lãnh thổ nhân loại từ phương hướng nào thì đều không hề có khác biệt về bản chất, không tập trung toàn bộ lực lượng, nơi bên rìa đại lục nhỏ hẹp này đều sẽ rơi vào biển lửa. Nhân loại sẽ không tồn tại nữa.

Nam tước sinh ra một cảm giác mơ hồ kỳ diệu, giống như rõ ràng đang ngồi trong phòng tiếp khách, nhưng lại giống như đang nằm mơ vậy. Không chỉ có hắn, kể cả thư ký và thị vệ đều có cảm nhận giống như vậy.

- Khụ khụ, được rồi, ta coi như lời ngươi nói trước đó đều là sự thật.

Qua một hồi lâu, Jean Bate mới hắng giọng nói:

- Vậy vua Greyfort phái các ngươi đến Wolfheart làm gì? Nếu muốn tác chiến với ma quỷ, chẳng phải nên đi đến Everwinter mới đúng sao?

- Everwinter tự nhiên đã nằm trong kế hoạch rồi, ngươi không cần lo lắng đến chuyện này. Mục đích chúng ta đi đến đây rất đơn giản thôi, là dốc hết tất cả khả năng mang đi càng nhiều càng tốt những người có khả năng bị chiến tranh lan đến như nhân dân tự do, nô lệ, dân lưu lạc và người tị nạn, tất cả đều trong hàng ngũ danh sách.

Iron Axe dừng lại một chút:

- Ngoại lệ duy nhất chính là quý tộc, có đi hay không được quyết định bởi ý nguyện của chính các ngươi. Nếu các ngươi toàn lực phối hợp với hành động của Đệ Nhất Quân, vậy sau khi chúng ta rút đi, tài sản, lãnh địa, tước vị… tất cả của nơi này đều sẽ nguyên si thuộc về sở hữu của ngươi. Nếu như ngăn cản…

Nam tước nuốt nước miếng.

- Ngươi chính là kẻ địch của Đệ Nhất Quân đó.

Đối phương chậm rãi nói.

Bình Luận (0)
Comment