Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1201

Chương 1201
Chương 1201

Jean Bate tuyệt đối không muốn trở thành kẻ địch của quốc vương Greyfort.

Tuy chưa bao giờ giao tiếp với người Greyfort nhưng đã nghe không ít lời đồn về bọn họ. Đội quân thần phạt quét ngang Wolfheart và Everwinter thua trước Greyfort; liên quân mà quý tộc Dawn mượn sức bị đánh tan chỉ trong một ngày; trong đất nước, Roland Wimbledon càng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chỉ trong nửa năm đã thống nhất đất nước, thậm chí cả biến cố lần trước ở Đảo Dagong cũng có bóng dáng của Greyfort nhúng tay.

Hắn vốn tưởng rằng những lời đồn này đã đủ đáng sợ, không ngờ suốt một năm trước, Đệ Nhất Quân đã chiến đấu với ma quỷ dị tộc… Nếu những lãnh chúa khác tuyên bố như vậy, hắn sẽ chỉ khịt mũi coi thường. Nhưng từ chính miệng tổng chỉ huy Đệ Nhất Quân nói ra, Nam tước lại phát hiện mình không dám nói ra từ có ý nghi ngờ một cách dễ dàng.

Đương nhiên, cho dù là thật hay là giả thì vịnh Sedimentation đều không có tư cách thử.

Vấn đề ở chỗ kế hoạch của quốc vương Greyfort thật sự quá to lớn, hoắc có thể nói là suy nghĩ kỳ lạ. Nếu thứ mà đối phương muốn chỉ là vị trí quốc vương Wolfheart thì cứ việc thực hiện. Bate sẽ không chút do dự mà lựa chọn sẵn sàng góp sức. Nhưng sự thật là đối phương còn muốn lấy cả dân cư của hai vương quốc! Nghe thử vị tổng chỉ huy này nói như thế nào xem, đẩy mạnh nhiều đường, biển, cùng với vận chuyển đường bộ, nông thôn di chuyển trước rồi tới thành trấn, tư thế kiểu không dọn xong không bỏ qua. Phần lớn quý tộc cũng không quá quan tâm tới sự sống chết của lãnh dân, chỉ cần cái chết của bọn họ có giá trị hoặc là có thể đổi lấy đủ lợi ích là được. Nhưng toàn bộ đều dọn đi là một chuyện khác, nó đồng nghĩa với việc lãnh địa sẽ trống rỗng, không thu hoạch được lương thực, thuế ngã xuống đáy cốc, sản nghiệp không có ai xử lý… Trừ khi tất cả đều đã không thể quay trở lại, nếu không hắn sẽ không đồng ý một cách dễ dàng.

Cho dù Đệ Nhất Quân mạnh tới đâu đi chăng nữa thì cũng khó có thể trở thành kẻ địch với tất cả quý tộc đúng không? Dù sao nơi đây không phải Greyfort, không có được sự ủng hộ của người dân bản xử, gánh nặng về hành quân và hậu cần sẽ tăng lên trên diện rộng, mà bọn họ còn cố tình muốn chia quân ra hành động, giống như coi quý tộc hai nước như không khí vậy.

Jean Bate im lặng một lúc lâu rồi mới thấp giọng nói.

- Ta không rõ vì sao quốc vương Greyfort lại nhất định phải làm như vậy. Lỡ như ma quỷ không định bỏ qua dãy núi Tuyệt Cảnh mà tấn công, chúng ta ở đây cũng có thể toàn lực ủng hộ hắn. Nhưng một khi không còn ai, thành phố, đồng ruộng, quặng mỏ đều trở nên hoang vu, tổn thất như vậy thật sự khó có thể đánh giá.

- Ta không thể trả lời vấn đề này của ngươi, là tổng chỉ huy của Đệ Nhất Quân, nhiệm vụ duy nhất của ta là hoàn thành nhiệm vụ mà bệ hạ giao. Nhưng…

Iron Axe hơi dừng lại.

- Chỉ cần ngươi tới thành Neverwinter một lần hẳn là sẽ có được câu trả lời.

- Được thôi, vậy ta cũng chỉ còn lại một vấn đề cuối cùng.

Nam tước khẽ liếm đôi môi đã hơi khô của mình.

- Lúc trước ngươi nói sẽ dựa theo sự tự nguyện của. Nếu ta quyết định đi cùng các ngươi thì sao?

Iron Axe gật đầu rồi chỉ về phía quan văn bên cạnh mình.

- Vị này chính là Remy, quan chức di chuyển nhân sự của phòng hành chính thành Neverwinter, hắn sẽ nói cho ngươi ý của bệ hạ.

- Xin chào ngài Nam tước, như vậy ngươi chính là một thành viên của vương quốc Greyfort.

Quan nhân sự nhanh chóng lật tài liệu trong tay.

- Điều đầu tiên có thể khẳng định chính là bệ hạ Roland Wimbledon là một quân vương nhân hậu, hắn sẽ không đối xử tệ với bất cứ người nào từng trả giá vì Greyfort. Bởi vì Greyfort đã huỷ bỏ chế độ phân phong quý tộc, cả nước thống nhất bằng luật pháp nên ngươi sẽ mất đi quyền thừa kế đất đai và quyền phân phong. Nhưng là một người quản lý có kinh nghiệm phong phú, ngươi có thẻ gia nhập phòng hành chính và trở thành quan chấp chính của một khu vực, hoặc là khai thác lãnh địa mới cho bệ hạ… Ví dụ như bình nguyên màu mỡ. Đương nhiên… Nếu ma quỷ không xâm lấn bốn vương quốc lớn, ngươi cũng có thể tiếp tục quản lý vịnh Sedimentation nếu muốn. Nếu may mắn, khu vực mà ngươi phụ trách rất có thể còn lớn hơn hiện giờ rất nhiều lần, dù gì không phải vị quý tộc nào cũng lựa chọn như vậy…

Nội dung trong tài liệu rất dài, đối phương phải tuyên bố gần mười lăm phút mới dừng lại, hơn nữa đều có điều suy xét tới tình huống các mặt, hiển nhiên không phải bịa ra trong khoảng thời gian ngắn. Jean Bate nhận ra người viết ra tài liệu này nhất định là một vị đại thần năng lực trác tuyệt, hắn thử hỏi chính mình, hắn tuyệt đối không viết ra được một công văn chu đáo về mọi mặt như vậy.

Nói một cách đơn giản thì nội dung của nó chính là dùng lợi ích ngắn hạn để trao đổi lợi ích lâu dài, chỉ cần biểu hiện xuất chúng, thứ mà hắn nhận được chắc chắn còn nhiều hơn lãnh chúa của một cảng… Còn về việc có đáng giá hay không thì lại là một vấn đề khác nhau tuỳ người.

Đối mặt với một tương lai không biết trước, vội vàng quyết định cũng không sáng suốt, mà khi hiện giờ đã đủ không xong, việc lựa chọn như thế nào lại không còn quan trọng như vậy nữa.

So sánh với việc bị treo cổ hay là thiêu chết, chờ mong tương lai ít nhất còn có thêm một con đường sống.

Huống hồ di chuyển dân di cư trong phạm vi lớn tuyệt đối không phải là chuyện mà có thể hoàn thành trong một hai năm. Trong lúc này, hắn còn có thể tiếp tục ở trên vị trí lãnh chúa của vịnh Sedimentation mà không cần lo lắng hai gia tộc lớn kia như hổ rình mồi.

Jean Bate hít một hơi thật sâu.

- Ta bằng lòng gia nhập vào dưới trướng của quốc vương Greyfort, cống hiến sức lực cho vương quốc của hắn.

- Một lựa chọn sáng suốt.

Vẻ mặt của Iron Axe không hề thay đổi giống như đã đoán được kết quả này từ sớm vậy.

- Vậy thì bắt đầu từ bây giờ, ngươi có thể điều động nhân dân xung quanh tiến thành dời đi. Chúng ta có đoàn đội chuyên môn phụ trách việc này, bọn họ sẽ cho ngươi những đề nghị phù hợp nhất.

- Nhanh vậy sao?

Nam tước không khỏi ngây người.

- Đúng vậy, ta sẽ không ở lại đây quá lâu, tối đa là ba ngày, Đệ Nhất Quân sẽ tiếp tục đi vào Wolfheart.

- Nhưng mà…

Jean Bate do dự một lúc, cuối cùng vẫn cắn răng nói.

- Kỵ sĩ của Tusk và Redstone Gate không nhất định sẽ để ta làm như vậy. Có lẽ bọn họ không dám trực tiếp đối kháng với Greyfort nhưng vịnh Sedimentation chỉ có một vài đội tuần tra, muốn can thiệp vào mệnh lệnh của ta là chuyện dễ như trở bàn tay.

Lời nói này thật sự có hơi khó khăn, dù gì một tiếng trước hắn vừa mới nói chỉ có mình hắn có thể làm chủ vịnh Sedimentation. Nhưng Nam tước biết mình phải nói ra trong thời điểm này, nếu không để hai gia tộc kia biết mình đầu phục Greyfort, mà cánh cửa của vịnh Sedimentation lại dang rộng, không chừng sẽ ngầm gây chuyện. Cùng lúc đó, đây cũng là một phép thử, nếu đối phương không hề quan tâm thì nhận lời lúc trước cũng sẽ suy giảm đi nhiều.

Nhưng câu trả lời của Iron Axe vượt qua dự kiến của hắn.

- Vịnh Sedimentation là một trong những then chốt trong kế hoạch di chuyển, tất nhiên sẽ không thể xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào. Vậy nên dù Đệ Nhất Quân rời đi thì ta cũng sẽ để lại hơn một trăm người đóng quân.

Người Mojin gật đầu với một người hầu, người đó nhanh chóng rời khỏi phòng tiếp khách.

- Mặt khác, trước khi đến đây, ta cũng đã tìm hiểu về tình huống của Wolfheart… Như lời nói lúc trước của ta, cũng không phải công nhiên đối kháng mới gọi là ngăn cản, xuống tay sau lưng cũng là một loại hành động ngăn cản. Vì tránh để chuyện này liên luỵ tới hiệu suất của kế hoạch di chuyển, chúng ta thường sẽ áp dụng một vài thi thố chủ động để đánh mất may mắn của loại người này.

- Ý của ngươi là…

- So với lời nói, nhìn tận mắt sẽ càng thêm trực quan hơn.

Iron Axe đứng dậy.

- Yên tâm, uy hiếp mà ngươi lo lắng sẽ nhanh chóng không còn tồn tại nữa.

- Cơn mưa này hoàn toàn không có dấu hiệu nhỏ đi.

Đứa bé lanh lợi duỗi tay ra khỏi lều tranh chuồng ngựa và cảm nhận từng hạt mưa rơi xuống từ phòng duyên.

- Vậy thì sao?

White dùng sức đấm vào cái chân đau đớn vì gãy của mình.

- Vì sao ngươi còn ăn vạ ở đây?

-Ta không muốn bị mưa mà trở thành con gà rơi vào nồi canh đâu, mà cái lều này là lãnh chúa xây cho mọi người dùng, ta muốn ở bao lâu thì ở.

Hắn quay đầu và làm mặt quỷ.

- Ngươi…

Người đánh xe già lập tức bị nghẹn không nói được gì, thằng nhóc đáng chết này, xem ra không cho hắn ăn chút đau khổ thì hắn sẽ không biết tôn kính người lớn. Khi White đứng dậy định vụt cho đối phương hai roi thì bỗng nhiên chú ý tới một đội người Greyfort rời khỏi nơi dừng chân của bọn họ.

Cho dù trong cơn mưa tầm tã, trăm người này cũng xếp thành hai cánh quân chỉnh tề, bước nhanh trên con đường lát đá làm mặt đường liên tục nổi lên bọt nước.

Điều là người chú ý nhất chính là thứ mà bọn họ đeo ở sau lưng… Tất cả đều là những ống kim loại với phẩm chất và độ dài ngắn không giống nhau, toàn thân mang theo ánh sáng lạnh lẽo, tản ra sự không may giống như khí cụ màu đen treo trên trạm kiểm soát vậy.

Nhìn đoàn người dần biến mất trong màn mưa, White đột nhiên nhận ra cảm giác không may này đến từ đâu. Dù là độ dài ngắn hay phẩm chất thì những ống kim loại đó đều không giống như thứ mà thợ rèn có thể rèn ra. Vật được tạo vượt qua sức người, bản thân nó đã mang ý nghĩa không bình tường.

Người tránh mưa khác cũng chú ý tới cảnh tượng này, trong lều tranh nhất thời vang lên tiếng nói nhỏ khe khẽ.

Bất ngờ là White lại không nghe thấy tiếng lẩm bẩm của đứa bé lanh lợi.

Hắn quay đầu sang mới phát hiện bên cạnh đã không còn ai.

Bình Luận (0)
Comment