Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1202

Chương 1202
Chương 1202

Doanh địa của gia tộc Redstone Gate và Tusk ở bên cạnh con đường lớn ngoài thành, nơi này vốn là nơi dịch sở tạm cư cung cấp cho thương đội lính đánh thuê, bây giờ lại bị chuyên môn để sứ đoàn sử dụng.

Bởi vì lưng dựa vịnh Sedimentation nên hầu như sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, bởi vậy nên xung quanh dịch sở chỉ có một vòng hàng rào làm bằng gỗ thấp, ngay cả người gác cổng cũng không có. Cộng thêm thế lực duy nhất có thể tạo thành uy hiếp với sứ đoàn đúng lúc là một sứ đoàn khác, bởi vậy hai bên cũng không định canh gác cho nhau, còn dùng trường mâu và tấm chắn tạo thành một đường ranh giới giữa dịch sở, tỏ vẻ đây là doanh địa của từng bên.

Đương nhiên, phần lớn người đều hiểu đường ranh giới này cũng chỉ là vật tượng trưng. Chỉ cần lãnh chúa vịnh Sedimentation chưa ra quyết định thì hai sứ đoàn sẽ không xé rách da mặt hoàn toàn. Bởi vậy, cảnh vệ được sắp xếp ở trạm canh gác ngày thường cũng chỉ để cho có, càng đừng nói tới trời bây giờ còn đang mưa to.

Bởi vậy nên đội quân trăm người của Đệ Nhất Quân đi tới gần dịch sở hơn hai trăm mét, hai gia tộc vẫn chưa hề phát hiện ra.

Cho đến khi giọng nói khuyên đầu hàng vang vọng trên doanh địa, đám kỵ sĩ mới nhận ra tình huống đã thay đổi.

- Đây là Đệ Nhất Quân, hiện giờ đã chính thức tiếp quản vịnh Sedimentation. Dựa theo pháp luật của thành Neverwinter, hành vi hiện giờ của các ngươi cấu thành tội xâm chiếm phi pháp và tội can thiệp võ trang. Yêu cầu các ngươi tháo hết võ trang trong vòng mười lăm phút, tước vũ khí đầu hàng, nếu không chúng ta sẽ dùng biện pháp cưỡng chế, tất cả hậu quả do chính các ngươi chịu trách nhiệm!

Nếu phải dùng một từ để miêu tả thì đó là không thể hiểu nổi.

Đoàn trưởng sứ đoàn Tusk vén bức màn, chỉ thấy một người đàn ông đang đứng ngoài hàng rào và giơ một cái ống tròn kỳ quái cao giọng hô. Cách đó không xa thật sự cắm một cây cờ buông xuống sừng sững, ký hiệu dị sắc bên trên như ẩn như hiện, tuyệt đối không phải hoa văn thường thấy ở Wolfheart. Chẳng qua hắn không thể liên hệ trăm người đột nhiên xuất hiện này với Greyfort. Với hắn mà nói thì đó là một quốc gia xa xôi tới nỗi xa lạ, bình thường chỉ xuất hiện trong những lời đồn.

Mặt khác, toàn thân những người đó bị áo choàng bao phủ, nước mưa không lưu tình chút nào mà rơi xuống trên người bọn họ, có vẻ chật vật bất kham, nhìn từ xa trông vừa buồn cười vừa đáng thương. Hơn nữa đội ngũ thưa thớt lại kêu gào phải cưỡng chế giải trừ võ trang của bảy, tám trăm người nên lại càng gia tăng cảm giác không thực tế này.

Đoàn trưởng đi xuống tầng, phát hiện lính đánh thuê tầng một đang chen chúc ở cửa sổ và dùng một ngôn ngữ cực kỳ thô tục chửi rủa người thân của đối phương, cũng sôi nổi làm ra các loại tư thế hạ lưu. Nếu không phải bên ngoài đang mưa, ai cũng không muốn làm mình bị mắc mưa thì chỉ sợ bọn họ đã nhổ nước bọt vào mặt người đang hô to ngoài kia rồi.

Thật cũng không làm thấy vọng xuất thân ti tiện của bọn họ, đoàn trưởng hơi vui sướng khi có người gặp họa mà nghĩ. Nhưng là một quý tộc, tất nhiên hắn sẽ suy xét càng đầy đủ hơn một chút.

Ví dụ như lỡ đối phương thật sự là người Greyfort thì sao.

Có lẽ nên xem phản ứng của bên phía luôn đối đầu Redstone Gate kia trước đã.

Dù sao yêu cầu của nhóm người này là buông vũ khí đầu hàng, hắn cũng không thể thật sự hạ mệnh lệnh này. Huống hồ, nếu chỉ có một mình hắn cử cấp dưới đi giao thiệp thì cảm giác như kém cỏi hơn bên kia vậy.

Khoảng cách giữa hai bên xa như vậy, đoàn trưởng cũng không lo lắng đối phương đột nhiên tấn công, lính đánh thuê cũng đã đều cầm vũ khí lên, trong đội “người áo choàng” cũng không nhìn thấy bóng dáng một con ngựa, cũng đủ để người phía dưới chuẩn bị sẵn sàng.

Từng giây từng phút trôi đi trong sự sắp xếp không chút để ý này, hắn hoàn toàn xem nhẹ cảnh cáo của Đệ Nhất Quân, hoặc có thể nói là hắn căn bản không nhận ra sự uy hiếp trong lời cảnh cáo ấy.

Đối với quý tộc Wolfheart, giao chiến là một chuyện tốn nhiều thời gian, quá trình rõ ràng. Từ việc quan sát kẻ địch tới quyết định và hạ lệnh, kết trận nghênh địch, tất cả đều là các bước có thể thực hiện được trong tầm mắt. Chò dù mạnh như Giáo hội Hermes cũng không thoát khỏi phạm trù này.

Có thể nói, Đệ Nhất Quân từng chịu đựng lễ rửa tội của ma quỷ, chỉ từ mặt ý thức đã không ở cùng một cấp bậc với những quý tộc này.

Chiến đấu bùng nổ đột nhiên như thế làm hầu hết mọi người không thể phản ứng kịp.

Mười lăm phút trôi qua, phát súng đầu tiên chính là bốn cây súng cối… Chúng hoàn toàn thay thế được pháo dã chiến kiểu cũ nặng nề không tiện. Tuy uy lực không bằng pháo pháo đài, nhưng đối phó với công sự giản dị và tháp canh làm bằng gỗe có thể nói là dư dả. Bởi vì có thể tháo ra đeo trên lưng nên binh lính tràn đầy tin tưởng vào loại vũ khí này, trong trận chiến thống nhất đã thường xuyên dùng nó để làm kèn tiến công.

Dịch sở ngoài hai trăm mét lập tức hóa thành bột mịn, tiếng mắng chửi của đoàn sứ giả cũng bao phủ trong tiếng nổ vang của đạn pháo… Căn phòng làm bằng gỗ căn bản không chịu được sự đả kích của sùn cối, dòng khí sinh ra khi nổ mạnh xé rách tường và cửa sổ. Sau mấy lần bắn phá, phòng ốc trong doanh địa đã lập tức sụp xuống.

Quan chỉ huy của tiểu đội Đệ Nhất Quân ra mệnh lệnh xung phong.

Mọi người cầm súng nhanh chóng vây quanh dịch sở.

Sau khi càng nhiều kẻ địch tiến vào doanh trại, nhưng hai gia tộc vẫn chưa tổ chức bất cứ phản kích có tác dụng gì. Một đội lính đánh thuê nhỏ dũng mãnh không sợ chết lao ra từ trong sương khói lập tức bị tiếng súng bắn ngã xuống mặt đất. Vì tránh để tên bắn lén bắn bị thương người, Đệ Nhất Quân vẫn luôn đứng ngoài dịch sở chờ bụi mù bị mưa to áp xuống, mới vượt qua hàng rào tiếp tục dồn về phía bên trong.

Mỗi một binh lính đều vô cùng cẩn thận khi nổ súng, không phải bởi vì nhân từ, mà là bởi vì bọn họ biết quặng mỏ của bệ hạ cần càng nhiều công nhân.

Cùng lúc đó, giọng nói khuyên đầu hàng lại vang lên lần nữa.

Lúc này, hầu hết người đều lựa chọn tuân theo.

Trận chiến đến cũng nhanh mà kết thúc cũng nhanh, chưa đến ba mươi phút mà uy hiếp làm Nam tước khó xử đã không còn tồn tại nữa.

Sau khi trở về phủ tổng đốc, Jean Bate vẫn không có cách nào lấy lại tinh thần từ trong trận chiến kịch liệt lúc nãy.

Cho dù hắn đã có một kỳ vọng tâm lý về sự cường đại của Greyfort, nhưng mãi mãi cũng không ngờ bọn họ lại mạnh đến mức đó, vậy nên lần này hoàn toàn không giống như một trận chiến bình thường.

Giờ phút này, cuối cùng Nam tước cũng hiểu được lời nói đó của Iron Axe.

- So với dùng lời nói, tận mắt thấy sẽ càng trực quan hơn.

Làm người chứng kiến, thật sự rất khó để hắn dùng ngôn ngữ để miêu tả tất cả mọi việc mình đã nhìn thấy. Nếu bắt buộc phải nói, vậy thì đó là một loại cảnh đẹp ý vui dị loại, mỗi động tác mà người Greyfort im lặng chấp hành trong màn mưa, không có bất cứ lời nói và hành động dư thừa nào, loại yên tĩnh không tiếng động và tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc hình thành một sự đối lập rõ ràng, càng làm người khác ấn tượng sâu sắc hơn vũ khí mà bọn họ sử dụng.

Đến cùng là những người này đã trải qua chuyện gì mới đi đến ngày hôm nay?

- Bây giờ ngươi tin chúng ta có thể bảo vệ vịnh Sedimentation chưa?

Giọng nói của Iron Axe cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Jean Bate phát hiện ngoài việc gật đầu thì cái gì hắn cũng không nói được.

- Thả lỏng đi.

Đối phương khó được mà hơi mỉm cười.

- Ngươi không cần cảm thấy sợ hãi vì sức mạnh của Đệ Nhất Quân, đặc biệt là sau khi ngươi quyết định làm việc cho bệ hạ Roland…Bất cứ kẻ địch nào tấn công vịnh Sedimentation đều giống như xâm phạm uy nghiêm của bệ hạ. Chuyện này không còn là phiền phức của một mình ngươi nữa, đừng quên rằng hiện giờ ngươi cũng là một thành viên của Greyfort.

Một thành viên của Greyfort? Đúng là một cách nói kì lạ… Nam tước thầm nghĩ. Hắn ở Wolfheart nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ cảm thấy vương quốc có quan hệ gì với mình. Nhưng trong giọng nói của tổng chỉ huy Đệ Nhất Quân, dường như hai người này đã tự nhiên mà liên kết với nhau vậy.

Hắn không quá hiểu nguyên nhân trong đó, lại phát hiện chính mình cũng không phản cảm với cách nói này.

Sau khi im lặng một lúc, Jean Bate thở dài một hơi.

- Nhiệm vụ triệu tập lãnh dân cứ giao cho ta.

Bình Luận (0)
Comment