Không thể không nói Nam tước vịnh Sedimentation hành động vô cùng nhanh chóng. Hắn không chỉ chia một nửa phòng của phủ tổng đốc ra cho chỉ huy sứ của quân đội sử dụng, mà còn triệu tập một nhóm thị nữ tới hầu hạ mọi người, có thể nói là suy xét rất là chu đáo. Nhưng Iron Axe dùng lí do tránh bị lộ bí mật để từ chối, để tất cả các nàng ở ngoài.
Nhìn mấy người trẻ tuổi trong đội tham mưu lộ ra vẻ mặt không nỡ, hắn nói với khuôn mặt lạnh tanh.
- Nên làm việc, đều bắt đầu hành động đi. Đừng quên biểu hiện của các ngươi sẽ bị ghi lại trong danh sách và giao cho Edith Kant thẩm duyệt. Các ngươi cũng biết hậu quả nếu xuất hiện bại lộ là gì rồi đấy.
Nhắc tới tên của trân châu của Bắc địa, mọi người đều run rẩy và lập tức giản tán làm việc chăm chỉ.
- Bản đồ, ta tới lấu bản đồ!
- Lịch trình đâu? Ta kiểm tra đối chiếu lại một lần.
- Ai tới chuẩn bị số lượng đồ ăn với ta?
Trong phòng lập tức trở nên vô cùng rộn rã.
- Không hổ là người trẻ tuổi, đúng là tràn đầy sức sống.
Remy cười lắc đầu.
- Ánh mắt của Nam tước đúng là không tệ, chỉ sợ đã nhìn ra chi tiết của những người này.
- Cách làm mà quý tộc quen dùng mà thôi.
Iron Axe nhíu mày nói.
- Tốt nhất là hắn có thể dùng nhiều tâm tư như vậy trên hành động di chuyển.
- Yên tâm, về phương diện này phòng hành chính của của ta sẽ tiến hành theo dõi đốc xúc.
Remy vỗ ngực và nói.
- Tóm lại là kể từ đó, miếng ván cầu đầu tiên đã bắt lấy một cách thuận lợi, có thể nói là quá trình này còn thuận lợi hơn dự đoán của ta. Nói theo một ý nghĩa nào đó thì gia tộc Tusk và Redstone Gate đã giúp chúng ta một phen, nhưng tiếp theo có thể sẽ không dễ dàng như vậy…
- Không, cũng không có gì khác nhau.
Iron Axe cắt ngang.
-Vậy… sao?
Người còn lại giật mình.
- Bởi vì bọn họ đã lạc hậu trong thời đại này.
Sau khi nói xong, hắn không trả lời nữa mà nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đám mây đang tan dần, trên bầu trời âm u xuất hiện một màu xanh thẳm nho nhỏ.
- Bởi vì bọn họ đã lạc hậu trong thời đại này.
Một tuần trước khi xuất phát, Edith đã từng nói với hắn như vậy… Nhưng mà lần này không phải lén gặp nhau mà là trực tiếp mời hắn vào văn phòng của bộ tham mưu, hơn nữa còn sắp xếp người ghi chép lại hội nghị. Mà đề tài thảo luận chính là làm thế nào để nâng cao hiệu suất hoàn thành kế hoạch di chuyển dân cư của bệ hạ.
- Không nhận ra sự thay đổi của thế giới bên ngoài, tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào chút tài phú trên đỉnh đầu, không hề có sức sáng tạo, tự xưng là am hiểu tính toán lợi ích được hay mất, phần lớn quý tộc đều như vậy. Nếu ta đoán không nhầm thì ngươi định dẫn quân tấn công, đúng không?
- Nếu bọn họ gây trở ngại với kế hoạch của bệ hạ.
- Quá chậm.
Edith nói thẳng mà không hề cố kỵ.
- Hành động lần này không giống với trận chiến thống nhất của Greyfort, lãnh địa xa lạ cần phải có binh lính đóng giữ mới có thể bảo đảm con đường di chuyển thẳng đường. Mà binh lính có thể di động sẽ không ngừng bị mài mỏng, cho dù cuối cùng sẽ thắng lợi nhưng cũng sẽ làm thời gian thực hiện kế hoạch sẽ kéo dài trên diện rộng. Tiếp theo, lực lượng của Greeyfort có thể làm bọn họ không dám xung đột chính diện, mà lên kế hoạch sau lưng lại không nhất định sẽ bại lộ, chờ đến khi bọn họ tạo thành thiệt hại thực chất, ngươi mới áp dụng hành động đã có vẻ mù quáng, lại tổn hại uy nghiêm của bệ hạ.
- Vậy thì phải làm sao?
- Đầu tiên là xác định mục tiêu, kéo một phái đánh một phái là được.
Edith đưa một phần bảng biểu qua.
Chỉ thấy bên trên liệt kê một loạt lựa chọn, phía sau đánh dấu +1 +2.
- Đây là gì?
Đây là lần đầu tiên Iron Axe nhìn thấy một bảng biểu đặc biệt như thế.
- Bảng đánh giá uy hiếp? Sổ tay phân cấp phản loạn?… Tóm lại gọi nó là gì không quan trọng. Đây là thứ mà ta biên soạn dựa theo tâm lý của quý tộc, điều kiện tham khảo bao gồm giới tính, người thừa kế, quy mô lãnh địa, số lượng bộ đội, hành vi hàng ngày vân vân. Ngươi chỉ cần điền tình báo tương ứng vào trong khung là có thể nhận được một kết quả đại khái. Nhưng tình báo càng nhiều thì càng có lợi cho việc phán đoán, bởi vì thế cục của Wolfheart và Everwinter đã xảy ra thay đổi lớn, vậy nên bộ tham mưu không thể hoàn thành toàn bộ một bộ phận công việc này cho ngươi, nếu gặp phải người nào không có trong danh sách cứ tính toán theo bảng là được.
- Sau khi tính xong thì sao?
Hắn vừa xem vừa hỏi.
- Thấp hơn năm mươi là có thể mượn sức, thực lực của bọn họ bình thường, dã tâm cũng có hạn. Nhưng những chuyện mà quý tộc này làm lại không ít, tình báo bản đồ địa phương, phân bố thành trấn, chi tiết dân cư đều có thể biết được từ trong miệng bọn họ. Điều càng quan trọng hơn là có sự ủng hộ của lãnh chúa địa phương thì công tác di chuyển mới có thể đạt được hiệu suất cao nhất.
Edith giải thích.
- Còn cao hơn năm mươi…
Nàng hơi dừng lại.
- Có thể coi như không có giá trị giao thiệp, hoặc có thể nói là không đáng lãng phí thời gian trên người bọn họ… Dù đối phương có biểu hiện ra sự thần phục hay không đều chủ động xuất kích, không cho đám người này một đường sống nào.
Cho dù là Iron Axe nhưng khi nghe thấy lời nói này cũng cảm thấy có một tia chấn động. Hắn cũng không kiêng kị khi tiêu diệt tất cả những quý tộc dám phản kháng bệ hạ, nhưng từ phương pháp và thủ đoạn, thật sự kém quá xa… Trân châu của Bắc địa chỉ dùng một tấm bảng đã quyết định tương lai của những quý tộc này, cho dù nàng chưa từng gặp đối phương và cũng chưa từng nói chuyện với bọn họ dù chỉ một câu.
Hắn im lặng một lúc rồi mới nói.
- Kết quả… Chính xác không?
Làm tổng chỉ huy của Đệ Nhất Quân, Iron Axe tự nhiên hiểu được ý nghĩa của thời gian, cũng hiểu rõ tấm bảng biểu này có thể giúp hắn tiết kiện được bao nhiêu công sức… Phần lớn thuyền biển của đội tàu di chuyển đều do bệ hạ thuê từ thương hội Fiorland, cho dù ma quỷ không định xây dựng đài tưởng niệm ở dãy núi Tuyệt Cảnh, hành động di chuyển cũng phải càng hoàn thành nhanh càng tốt.
- Không bài trừ có sai số, ngay cả quyết định đường ranh giới ở năm mươi cũng là cái nhìn của cá nhân ta. Suy xét đến sự quý giá của thời gian, cụ thể làm như thế nào còn phải do ngươi quyết định.
Edith không nhanh không chậm mà uống một ngụm trà.
- Dù sao bộ tham mưu chỉ phụ trách cung cấp ý kiến mà thôi.
Iron Axe lật đến tờ cuối cùng, đó là một tờ danh sách đã đưa ra kết luận, tình báo hẳn là đến từ chính Dawn. Người đầu tiên có xếp hạng dưới năm mươi điểm đúng là điểm đổ bộ đầu tiên trong kế hoạch của hạm đội, lãnh chúa của vịnh Sedimentation.
Trước khi rời khỏi văn phòng tổng bộ tham mưu, hắn hỏi đối phương một câu cuối cùng.
- Chẳng lẽ không có quý tộc nào không lạc hậu trong thời đại này sao?
- Đương nhiên là tồn tại khả năng này.
Edith quấn một lọn tóc rồi mỉm cười và nói.
- Nhưng mặc dù không có tấm bảng này, ta tin rằng ngươi cũng có thể nhanh chóng phân biệt được… Bởi vì người đó rất giống ta.
Nhớ tới vẻ mặt tràn đầy tự tin kia, Iron Axe thở dài. Hắn thu lại suy nghĩ rồi xoay người đi về phía doanh địa của Đệ Nhất Quân. Đúng như lời nói của trân châu của Bắc Địa, quý tộc không phải là vấn đề, làm thế nào để di chuyển dân cư một cách trật tự với hiệu suất cao mới là điểm khó.
Nhưng chỉ chưa đến hai ngày, khu bến tàu của Vịnh Sedimentation đã tập trung hơn mười nghìn người di chuyển! Bọn họ chen chúc ngoài quảng trường chờ đợi lên thuyền. Số lượng này chẳng những vượt quá mong muốn của Iron Axe và Remy mà ngay cả Nam tước Jean Bate cũng cảm thấy bất ngờ.
Đệ Nhất Quân không thể không chậm lại ngày khởi hành để duy trì trật tự của dòng người.
- Có chuyện gì vậy?
Iron Axe hỏi Remy.
- Chẳng lẽ ngươi khuếch đại lời của bệ hạ trong khi tuyên truyền à?
- Sao ta dám tự ý ra quyết định được.
Remy liên tục lắc đầu.
- Tất cả đều dựa theo lưu trình mà trước kia phòng hành chính tổng kết lại, hiệu suất này quyết định bởi uy vọng của người khởi động. Nếu là thành Neverwinter thì không kì lạ, nhưng vị Nam tước này căn bản không thể so với bệ hạ, bởi vậy nên số người trong kế hoạch di chuyển chỉ trong khoảng từ ba trăm đến năm trăm người một ngày.
- Kết quả bây giờ nhân lên không chỉ hai mươi lần.
Iron Axe nói với tâm trạng phức tạp. Di dân tất nhiên là càng nhiều càng tốt, nhưng chuyện vượt quá kế hoạch luôn làm người cảm thấy thấp thỏm bất an. Rõ ràng hắn muốn làm những người này vứt bỏ đất đai của chính mình, tin tưởng nguy hiểm sắp đến khó khăn thế nào, cho dù bệ hạ hứa hẹn nhất định sẽ bồi thường nhưng với người Wolfheart mà nói, Greyfort vẫn là một địa phương cực kỳ xa xôi và xa lạ. Bây giờ đột nhiên có nhiều người di chuyển như vậy, đến cùng phía sau đã xảy ra chuyện gì muốn làm người không nghi ngờ cũng khó.
- Nếu bắt buộc phải nói thì có một loại tình huống có lẽ có thế so sánh với hiện giờ.
Remy suy nghĩ một lát rồi nói.
- Đó chính là lưu dân chạy nạn.
Bởi vì những người này vốn là hai bàn tay trắng, chi cần có một tia hy vọng thì bọn họ sẽ nhào tới như thiêu thân lao vào lửa.
- Nhưng đây đều là dân tự do của các thôn trấn gần vịnh Sedimentation.
- Theo lý thì không sai, nhưng người của ta nghe được mấy lời đồn thú vị khi đi tuyền truyền… Ví dụ như gia tộc Redstone Gate là kẻ thù truyền kiếp của Nam tước Bate, định sau khi chiếm được vịnh Sedimentation sẽ biến lãnh dân xung quanh thành nô lệ. Ví dụ như khu đồi núi phía Bắc xuất hiện quái vật ăn thịt người, có một vài thành trấn đã bị ăn sạch chỉ trong một đêm, xương cốt đều đặt ở giữa đường, mà bây giờ những quái vật đó đều di chuyển về phía Đông Nam. Những lời đồn như vậy còn không ít, hơn nữa còn nói như thật làm cho dân bản xứ hoảng sợ. Ta nghĩ, chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân làm cho người di chuyển đông như vậy… Ví dụ như gấp không chờ nổi muốn rời khỏi gia viên, không phải cũng giống như lưu dân à?
Iron Axe ngây ngẩn.
- Lời đồn bắt đầu từ lúc nào?
- Ít nhất là một tháng rưỡi trước, khi đó chúng ta vừa khởi hành từ thành Neverinter không lâu.
Remy vuốt cằm nói.
- Có nên nói là chúng ta may mắn không?
Mới là lạ. Vẻ mặt Iron Axe trầm xuống, rõ ràng là có người quạt gió thêm củi phía sau, hơn nữa còn vô cùng rõ ràng về mục đích chuyến đi này của Đệ Nhất Quân.
Đến cùng là ai tản ra lời đồn này? Vì sao đối phương lại giúp Greyfort? Bọn họ là bạn hay là địch? Một loạt vấn đề làm người cảm thấy lẫn lận liên tục hiện lên trong lòng hắn.
…Cho đến khi có một binh lính cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
- Đại nhân, có người nhờ ta giao bức thư này cho ngươi.
- Ai?
Iron Axe tạm thời đè suy nghĩ hỗn loạn xuống rồi cầm lấy bức thư.
- Không để lại tên, là một nhóc con.
Binh lính trả lời.
- Nhưng hắn nói mình cũng được người khác nhờ, có thể là người viết thư không muốn bị người khác nhìn thấy. Ta đã kiểm tra qua, bên trong ngoài một tờ giấy thì không còn gì cả.
Bức thư làm bằng vải gai bình thường, so với da dê hay da trâu đều rẻ hơn rất nhiều, thường gặp ở khu chợ bình dân. Miệng túi cũng không dùng sáp niêm phong mà mở ra, có vẻ vô cùng tuỳ tiện. Iron Axe lấy ra tờ giấy bên trong, lại ngạc nhiên phát hiện ra toàn thân nó đen nhánh, tính chất cứng rắn mà lại bóng loáng tuyệt đối không phải người bình thường có thể sử dụng được.
Lật sang mặt kia, bên trên chỉ có một dòng chữ nhỏ màu vàng kim.
- Đây là món quà mà tôi tớ trung thành của ngươi dâng lên, hy vọng ngươi sẽ hài lòng.