Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1212

Chương 1212
Chương 1212

- A a a! Cứu mạng, ta không vòng được, ai tới giúp ta với…!

Trong lúc Roland đang suy tư nên làm thế nào để lợi dụng động lực của khối lập phương ma thuật một cách tốt hơn thì trong sân bỗng nhiên vang lên một tiếng hét quen thuộc. Hắn ngẩng đầu lên theo bản năng, chỉ thấy xe không hề đi vòng quanh sân mà đâm thẳng về phía giữa vườn hoa, mà người ngồi trên xe chính là Mystery Moon đã thay thế cho Sylvia.

- Này, đúng là ngu ngốc!

Lily cắn răng nói.

- Phanh xe lại nhanh lên!

- Ta dẫm… Nhưng không dẫm xuống được a a a!

Mystery Moon hoảng loạn hét lên.

Xe hơi mất khống chế lúc thì quẹo trái lúc thì quẹo phải trong vườn hoa, khi lao ra vườn hoa đúng lúc đâm về phía cổng lớn của thành bảo.

- Bệ hạ, cẩn thận!

Vẻ mặt của Wendy thay đổi.

Đám người lập tức trở nên hỗn loạn.

Chết tiệt! Roland nhìn Mystery Moon đang nhắm chặt hai mắt ôm tay lái mà trợn mắt há mồm, không có chân ga cũng có thể tạo thành loại hiệu quả này à? Đây là tài xế nữ dị thế giới à?

Điều làm hắn cảm thấy bất ngờ chính là không có một phù thuỷ nào ở xung quanh tản ra mà cùng đứng trước mặt hắn. Trong phút chốc, đủ loại kiểu dáng năng lực chen chúc xuất hiện… Bức tường Blackfire của Anna; Lian tạo ra một lá chăn ngăn trở giữa hắn và sân; lồng giam ma lực của Iphies và mũi tên ánh sáng của Andrea đã nhắm chuẩn bánh xe chỉ chờ bắn ra, Nightingale cũng cầm lấy cánh tay hắn để tuỳ thời chuẩn bị kéo hắn vào trong sương mù.

Mà người cuối cùng ngăn cản tai nạn xe cộ xảy ra chính là Phyllis và Lorgar thuần tuý dùng lực thủ thắng.

Các nàng đứng đằng trước mọi người và nắm lấy thanh chống va chạm của chiếc xe, trực tiếp nâng nó lên khỏi mặt đất.

Anna lại khống chế Blackfire đóng cửa khối lập phương ma thuật hiến tế.

Động cơ hơi nước mất đi áp lực nhanh chóng ổn định lại.

- A a a a… Mọi người chạy nhanh!

Mystery Moon vẫn ôm chặt tay lái và cao giọng kêu.

- Ngươi, quả… dưa… ngốc này!

Lily nhảy ra khe rãnh rồi bò lên xe tát vào sau đầu Mystery Moon một cái, nhét tiếng kêu của nàng vào trong bụng.

Người sau mở mắt ra ôm đầu với khuôn mặt vô tội.

- Mystery Moon!

Mystery Moon nhìn thấy Wendy và Scroll đang hùng hổ bước tới mới phản ứng lại.

- Xin lỗi, ta sai rồi…

Nhưng mà bây giờ xin lỗi cũng đã muộn, đoàn trưởng trinh sát đoàn còn chưa kịp biện giải thì đã bị hai ngươi kéo thẳng vào trong thành bảo.

- Mỗi lần gặp rắc rối đều có mặt ngươi!

- Tuần nghỉ phép này, huỷ đi!

- Còn có năm bộ bài tập, làm xong mới được ăn cơm!

Cho đến khi tiếng kêu của Mystery Moon biến mất trong thành bảo thì các phù thuỷ mới run lập cập như bản thân mình cũng bị… Đương nhiên là không bao gồm vương hậu điện hạ.

- Ta đã kiểm tra thử rồi, chuyển hướng và cơ cấu phanh đều không xuất hiện vấn đề,

Lúc này Anna đã hoàn thành công tác kiểm tra và trở lại bên cạnh Roland.

- Chỉ sợ chỉ có một nguyên nhân làm Mystery Moon lệch khỏi quỹ đạo con đường.

- Là gì thế?

- Sức lực của nàng quá nhỏ.

Anna trả lời một cách bất đắc dĩ.

Roland không nhịn được mà bật cười, bởi vì sức lực nhỏ nên không thể chuyển hướng, cuối cùng mới dẫn tới tai nạn giao thông à… Xem ra trước khi thật sự trang bị trợ lực chuyển hướng và phanh lại, người có sức lực nhỏ hơn hoặc bằng Mystery Moon chỉ có thể xin miễn tham dự thử xe.

Sân vườn hỗn loạn nhanh chóng khôi phục bằng phẳng dưới sự liên thủ tu bổ của Anna và Lian. Roland nhìn những phù thuỷ liên can đang nhìn hắn bằng ánh mắt trông mong mà buồn cười lắc đầu.

- Nếu các ngươi vẫn muốn lái thì đi tìm Anna là được… Chỉ cần nàng đồng ý thì ta không có ý kiến gì, chú ý đừng huỷ thành bảo đi là được. Đúng rồi, còn một chuyện nữa, đừng quên về ăn cơm trưa.

- Vâng thưa bệ hạ!

- Xin cho ta lên xe đầu tiên!

- Gì, rõ ràng là ta đến trước mà!

Sân vườn lại bị tiếng cười nói của mọi người bao trùm lần nữa.

- Đại nhân, đến nơi rồi.

Xe ngựa châm rãi dừng lại ở một quán rượu, Victor Lothar đi xuống thùng xe và ném hai miếng ngân lang cho người kéo xe, sau đó đi vào trong quán.

- Ngài Victor, ngươi đã tới rồi!

Một cô gái xinh đẹp mặc áo bào trắng nhanh chóng chạy chậm tới rồi nhiệt tình cầm lấy hành lý trong tay hắn.

- Phòng của ngươi vẫn luôn chuẩn bị, xin đi theo ta.

Vẫn là căn phòng lớn nhất trên tầng cao nhất đó, tất cả đồ trang trí trong phòng vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi hắn đi, bao gồm huân hương, rượu nho cùng với thị nữ đặc biệt phục vụ cho hắn… Copper Bell.

Victor hài lòng gật đầu, sức mạnh của đồng tiền tuy không thể nghịch chuyển sống chết, nhưng lại có ma lực làm thời gian dừng lại.

- Chuyến đi lần này của ngươi cũng thật dài.

Copper Bell nhanh tay nhanh chân kéo màn ra, chống cửa sổ rồi lại rót cho hắn một tách trà nóng.

- Ông chủ còn đoán có phải ngươi gặp phải cướp hoặc là gặp tai nạn trên biển không về được nữa. Mỗi ngày hắn đều yêu cầu phòng thu chi kiểm kê kim long mà ngươi để lại, nhìn xem đến cùng còn có thể trả tiền thuê nhà trong bao lâu nữa. Vừa muốn cho người khác thuê căn phòng này vừa không dám làm trái với luật pháp khế ước của thành Neverwinter, dáng vẻ khó xử thật sự làm người ta buồn cười muốn chết.

Nhìn thị nữ hoạt bát lanh mồm lanh miệng, Victor cảm thấy sự mệt mỏi tích tụ khi lặn lội đường xa cũng biến mất vài phần.

- Ngươi nói vậy mà không sợ bị hắn biết được à?

Copper Bell thè lưỡi.

- Trừ khi ngươi trộm nói cho hắn biết. Đúng rồi, lần này ngươi đi đâu thế? Bận rộn buôn bán lớn à?

- Xem như là vậy đi.

Victor nhấp một ngụm trà.

- Hơn nửa năm nay ta đều ở Nam cảnh.

- Ý, Nam cảnh sao?

Copper Bell nghiêng đầu hỏi.

- Chỗ đó cũng không có nhiều đá quý đúng không?

- Bất cứ địa phương nào cũng có đá quý, chỉ cần ngươi biết nên khai quật nó thế nào mà thôi.

Hắn khẽ nhún vai.

- Ví dụ như ở phương Nam, đá quý đều mọc trên cây.

- Tiên sinh, ngươi lại đùa ta rồi.

Thị nữ bĩu môi nói.

Victor cười cười, hắn biết đối phương sẽ không tin. Trên thực tế ngay cả hắn cũng không tin trước khi tận mắt nhìn thấy, ruộng bông thế mà lại còn xinh đẹp hơn cả đá quý. Hạt giống trải qua sự đào tạo của tiểu thư Foliage hoàn toàn có thể dùng từ không thể tượng tượng để miêu tả. Sau khi cây trưởng thành, hoa quả nở ra bông vừa to vừa mềm, trắng tinh như tuyết, so với những bông khô gầy trong trí nhớ của hắn không giống như là thu hoạch của cùng một loại cây.

Mà trong lúc gieo trồng hắn cũng không nhàn rỗi. Triệu tập đội ngũ may vá từ quê nhà, nhận người xây nhà máy ở cảng Greenwater, liên lạc nhân mạch chuẩn bị đường, chỉ đợi đến khi thu hoạch ruộng bông là công việc lập tức trở nên lu bù. Chuyện sau đó còn thuận lợi hơn so với suy nghĩ của hắn, một khi loại bông mới này được đưa ra thị trường đã lấy phẩm chất cực cao và giá cả phải chăng nhanh chóng áp đảo những hàng hóa cùng loại khác. Từ chăn bông đến áo bông, mỗi loại hàng hóa đều lấy được doanh số cực kỳ khả quan trong các thành thị.

Đương nhiên, Victor cũng không quên cạnh tranh như lời nói của bệ hạ. Chờ đến khi các thương nhân khác cũng đến Neverwinter mua hạt giống bông của tiểu thư Foliage, bộ phận thị trường này nhất định sẽ chịu đè ép. Bởi vậy, trên hàng dệt bông đơn giản, hắn còn chuẩn bị một loạt hàng hóa cao cấp, nội dung lấy bộ quần áo làm chính, từ thiết kế, từ nguyên liệu đến cắt may đều đi theo con đường đã tốt còn phải tốt hơn, cũng thêu trên cổ tay áo và cổ áo của mỗi bộ trang phục một hình đá quý ngũ sắc độc đáo, để thể hiện mình không giống người thường.

Loại quần áo phong cách cực kỳ giống với nhân sĩ thượng tầng này nhanh chóng nhận được sự tán thành của một bộ phận người, cũng dần dần có một cái tên đặc biệt, Rainbow Stone

Mặt khác, hắn cũng không từ bỏ những hàng hóa giá thấp đó. Dù là chăn bông hay áo khoác dài đều được thêu ký hiệu giống như vậy… Điểm khác nhau duy nhất là sợi chỉ để thêu ký hiệu chỉ có một màu sắc.

Victor mơ hồ cảm thấy làm như vậy, cho dù giá cả của những thương nhân khác ép tới mức thấp hơn so với hắn thì vẫn sẽ có một bộ phận người lựa chọn quần áo bình thường có thêu ký hiệu Rainbow Stone, giống như ngày xưa khi buôn bán châu báu trang sức, các quý tộc sẽ ưu tiên chọn tác phẩm do danh gia điêu khắc vậy.

- Lần này trở về ngươi sẽ ở lại bao lâu?

Copper Bell thấy hắn không nói tiếp bèn đổi sang đề tài khác.

- Chắc khoảng ba, bốn ngày, bên phía Nam cảnh còn rất nhiều chuyện phải xử lý.

Victor trả lời.

- Nhanh như vậy đã phải đi rồi sao?

Giọng nói của thị nữ nhỏ hơn một chút.

Hắn lập tức hiểu tâm tư của đối phương… Nếu lần này không thuê phòng nữa thì nàng phải đi hầu hạ những vị khách khác. So với mỗi ngày chỉ cần xử lý phòng là có thể nhận được tiền lương thì hiển nhiên cái sau phiền phức hơn rất nhiều. Victor lại không cho rằng đây là một chuyện đáng quan tâm, nhưng so với đổi một người thì hắn cảm thấy tiếp tục để Copper Bell hầu hạ cũng không tệ.

Trước khi chính mình còn chưa chán ghét.

- Yên tâm, ta sẽ trả đủ kim long cho đến khi trở lại thành Neverwinter vào lần sau.

- Thật sao?

Đôi mắt Copper Bell sáng rực lên.

- Cũng không phải là một khoản phí dụng đắt đỏ gì.

Victor đứng dậy rồi đưa một quả kim long vào trong tay nàng.

- Đây là tiền tiêu dùng trong khi ở lại lần này, bây giờ ta phải đi tới phòng hành chính một chuyến, ngươi dẫn đường đi.

Bình Luận (0)
Comment