Hơn nửa năm nay, tuy rằng Victor Lothar vẫn ở lại Nam cảnh, nhưng hắn luôn chú ý tới chuyện của thành Neverwinter -- ở trong mắt hắn, thành phố này chắc chắn sẽ là trung tâm trong tương lai, không riêng gì Greyfort, đối với tam đại quân quốc và Fiordland mà nói cũng như vậy. Kể từ khi “Tuần báo Greyfort” được phát hành, hắn đã chỉ thị cho cấp dưới của mình mua chúng càng sớm càng tốt và gửi chúng đến cảng Greenwater.
Lần này hắn dành thời gian trở về Neverwinter cũng là vì hai sự kiện lớn mà hắn thấy ở trên báo -- một là việc tòa nhà Miracle bị bán đi và hai là buổi ra mắt bộ phim ma thuật mới “Cát bụi lãng quên”.
Hắn không hiểu tại sao đức vua của Greyfort lại quan tâm nhiều đến quyền sở hữu như thế, ví dụ như trước khi mua một ngôi nhà thì hắn cần phải có chứng minh thư, mà có chứng minh thư nghĩa là hắn là một người dân Neverwinter. Vấn đề ở chỗ, chứng minh thư này sẽ không hạn chế thời gian lưu trú của hắn, bất luận là hắn ở lại cảng Greenwater hay trở về Shining City đều không có hạn chế nào. Một khi đã như vậy, việc nhấn mạnh về các cư dân chính thức của thành Neverwinter đối với một thương nhân bôn ba khắp nơi như hắn thì có ý nghĩa gì?
Nhưng dù có nói thế nào thì chỉ cần có thể tham gia mua -- tòa nhà cao nhất lục địa hoặc ở trung tâm thủ đô mới, bất kỳ ai đến đây cũng sẽ không bỏ lỡ khung cảnh tuyệt đẹp này. Không còn gì thích hợp hơn làm một bảng hiệu quảng bá “Rainbow Stone”.
Đương nhiên, ngay cả khi bỏ lỡ mất tòa nhà Miracle, hắn cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối quá nhiều, dù sao với tư cách là thương nhân buôn bán giống bông mới đầu tiên hợp tác cùng bệ hạ Roland, hắn đã đủ để dẫn đầu trong ngành. Đối với Victor mà nói, điều thứ hai quan trọng hơn điều đầu tiên rất nhiều.
Hắn sẽ không bao giờ quên cái cảm giác khi lần đầu tiên xem phim ma thuật.
Đó chắc chắn là một sự rung động thấm sâu vào tận linh hồn.
Hay nói theo cách khác, khi tấm màn mở ra, cơ thể đã không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại linh hồn lang thang trong thế giới một cách kỳ lạ. Hắn đã xem “Wolfheart kỳ duyên” vài lần, nếu không phải quyết định đi Nam cảnh trồng bông thì hắn nhất định sẽ mua vé xem phim cho mỗi buổi công chiếu.
Còn bộ phim ma thuật mới “Cát bụi lãng quên” tuy rằng không thể đoán được nội dung từ tiêu đề, nhưng với dàn diễn viên gạo cội của đoàn Star Flower và kịch bản do chính bậc thầy hí kịch Chagin Fez biên soạn, chỉ riêng hai điểm này thôi là đã đủ để lọt vào mắt xanh của hắn.
Hơn nữa ở phần giới thiệu còn đề cập rằng câu chuyện dựa trên các sự kiện có thật, cùng với sự hỗ trợ của bệ hạ Roland Winbledon, tất cả những bí mật chưa được biết đến trong vở kịch đều đến từ kho tàng sử sách của hoàng gia! Phải biết rằng những thông tin nội bộ này thường không thể nói với dân thường, những tin đồn lưu truyền khắp phố phường hoặc trong quán rượu cực kỳ thái quá, dùng để nói chuyện phiếm giết thời gian còn được chứ căn bản không đáng tin cậy chút nào. Hiện tại hắn mới thực sự có cơ hội nhìn ra một góc bí mật, vẫn là thông qua phim ma thuật, bất kể đoạn nào của kịch bản bị vạch trần thì mánh lới đều đã đầy sức nặng, hắn làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội như vậy?
Đây là lý do chính khiến Victor thực hiện một chuyến đi đặc biệt đến Neverwinter.
Sau khi đến phòng hành chính, Tinkle bận rộn từ việc đăng ký kinh doanh đến xếp hàng nhận vé, nhanh chóng giúp hắn lo liệu mọi việc. Giá vé buổi chiếu phim ma thuật đầu tiên đã lên tới hơn năm mươi kim long, nhiều hơn mười kim long so với khi “Wolfheart kỳ duyên” được chiếu, nhưng hắn vẫn như cũ không chút do dự chi ra một trăm kim long để mua hai vé xem phim.
Cảnh tượng này không chỉ làm cho tâm trí của Tinkle gợn sóng mà còn thu hút sự chú ý của người khác, suy cho cùng, ngay cả những thương nhân ngoại tỉnh cũng phải đắn đo suy nghĩ về một tấm vé công chiếu đắt đỏ như vậy. Phải hiểu rằng ngày hôm sau giá vé sẽ thấp hơn rất nhiều, thậm chí sau một tuần sẽ chỉ bán được hơn mười miếng ngân lang cho dân thường.
Mua một căn hộ thuộc toà nhà Miracle thì rắc rối hơn rất nhiều, sau khi nộp đơn đăng ký, hắn và Tinkle được mời vào một phòng riêng.
- Ngài thực sự có chứng minh thư của thành Neverwinter?
Cho đến lúc này, thị nữ mới hạ giọng và ngạc nhiên nói
- Nhưng ngài không phải là người Greyfort, lại càng không phải cư dân Biên Thuỳ Trấn…
Victor nhún vai:
- Có vẻ như ngươi đã quên rằng chỉ cần ngươi mua một căn nhà là có thể trở thành cư dân chính thức của Neverwinter.
- Đương nhiên là ta biết!
Tinkle phản bác lại:
- Nhưng ngài thường ở trong quán rượu...
- Chuyện này cũng không có gì mâu thuẫn – hắn nhẹ nhàng nói bâng quơ – Ta thích những nơi sôi động và ồn ào hơn những khu dân cư, nhưng điều đó không ngăn cản việc ta mua một căn nhà để đề phòng bất cứ tình huống nào.
Thị nữ mở to hai mắt nhìn hắn, nhất thời không nói nên lời.
Đây là nét dễ thương của những cô gái nông thôn, Victor nghĩ thầm, nếu là tiểu thư nhà quyền quý, e rằng trông cô ấy sẽ giống một tên ngốc.
Đúng lúc này, một người phụ nữ trẻ mặc đồng phục công sở bước vào:
- Xin chào, đã để ngươi đợi lâu. Ta tên là Betty, ủy viên văn phòng hành chính, phụ trách đăng ký kinh doanh của tòa nhà Miracle.
- Ta là…
- Victor Lothar, ta đã xem qua hồ sơ của ngươi, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu mua bán! – Betty nói cực nhanh – Ta hải nói rằng, mắt nhìn của ngươi thật sự không tầm thường, rất độc đáo, có thể chọn trúng tòa nhà Miracle trong nhiều khu dân cư như vậy. Đây là công trình mang tính bước ngoặt do bệ hạ tự tay chỉ điểm, có thể nhìn toàn cảnh thành phố từ trên đỉnh tòa nhà, tuy giá thành hơi cao nhưng chắc chắn rất đáng để sở hữu!
Ặc… Victor không khỏi giật mình, thấy điệu bộ của đối phương thì có cảm giác như sợ không bán được. Hắn hắng giọng:
- Cho ta hỏi giá cả như thế nào…
- Tất cả đều ở đây, ngài Victor.
Betty đưa ra một bản vẽ.
Victor mở ra xem, khóe miệng không khỏi giật giật, nhìn thấy trên đó có ghi giá mỗi tầng của tòa nhà, năm tầng đầu tiên trên dưới một trăm kim long, bắt đầu từ tầng thứ năm giá cả gần như tăng gấp đôi theo từng tầng, và tầng thứ mười bốn đã đạt đến mức giá đáng kinh ngạc là hai ngàn kim long.
Tinkle lấy tay che miệng.
- Tầng mười lăm… Không thể bán sao?
Victor nhận thấy rằng không có mức giá của tầng trên cùng trong bản vẽ.
- Tầng mười lăm đã được Hiệp Hội Chiêm Tinh và Hiệp Hội Giả Kim Thuật mua lại, ta nghe nói bọn họ dự định thành lập Hiệp Hội Hiền Giả và sử dụng tòa nhà làm trụ sở chính --
- Tầng mười bốn, ta mua!
Victor ngắt lời, nhìn hai con người đang trợn mắt há mồm trước mặt, nhanh chóng bổ sung thêm một câu:
- … Hai phòng.
Bốn ngàn kim long là một số tiền rất lớn ngay cả đối với người kinh doanh nhiều năm như hắn. Vốn dĩ hắn có chút do dự khi xem giá, nhưng sau khi nghe được tin tức về Hiệp Hội Hiền Giả, hắn lập tức hạ quyết tâm.
Nếu coi Neverwinter là trung tâm của tương lai thì cái gọi là trụ sở chính này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến các vương quốc khác. Có thể có quan hệ với hai tổ chức có bề dày lịch sử và danh tiếng khắp lục địa này, cho dù chỉ ở chung một tòa nhà, việc quảng bá “Rainbow Stone” sẽ có tác dụng hơn, tầm ảnh hưởng cũng sẽ được mở rộng.
- Một sự lựa chọn sáng suốt, ngài Victor! – Betty nắm lấy tay hắn, trông còn phấn khích hơn cả Tinkle – Ta sẽ đi lấy khế ước, chỉ cần ký tên, căn hộ sẽ là của ngươi.
Chờ đối phương rời đi một cách kích động, Victor mới thở phào nhẹ nhõm:
- Tại sao ta lại có cảm giác nàng là người mua nhà chứ không phải ta…
- Có lẽ là liên quan đến đánh giá hiệu suất nhân viên.
Tinkle bĩu môi nói.
- Đó là cái gì?
- Ta cũng có lắng nghe mấy người khách ở quán rượu... Có vẻ như tất cả mọi người trong phòng hành chính, từ quan chức đến nhân viên tập sự, đều có những đánh giá như mức độ hoàn thành nhiệm vụ. Chi tiết cụ thể thì ta không rõ, nhưng lương bổng và sự thăng tiến của họ đều liên quan đến việc này.
- Thì ra là thế… Thảo nào mỗi lần ta đến đây đều cảm thấy được những người ở đây rất nhiệt tình.
Victor bỗng nhiên nhận ra rằng hắn đã học được một điều gì đó mới mẻ.
Có lẽ nó cũng sẽ ổn khi áp dụng vào xưởng dệt của hắn?
- Cái đó…
Tinkle do dự;
- Ngài đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua căn hộ thuộc tòa nhà Miracle, về sau nó sẽ không bị để trống đúng không? Nếu quán rượu bên kia…
- Ta sẽ tiếp tục cho thuê – Victor cười nói – Đương nhiên ta đã tốn bốn ngàn kim long mua nhà thì không thể để nó bị bỏ trống được.
- Nhưng ngài không thể sống ở hai nơi cùng một lúc.
- Không bỏ trống không có nghĩa là ta phải tự mình sống ở đó.
Vốn dĩ Victor chỉ định mua một căn nhà và treo một tấm băng rôn nổi bật bên ngoài làm bảng hiệu quảng bá cho “Rainbow Stone”, nhưng những lời nhận xét Betty đã cho hắn một ý tưởng mới - ngôi nhà không chỉ có chức năng ở.
- Nó sẽ trở thành trụ sở mới của thương hội Lothar và cũng là trung tâm buôn bán của “Rainbow Stone” trong tương lai.