Hai ngày sau, khoảnh khắc Victor mong đợi cuối cùng cũng đến.
Buổi ra mắt phim “Cát bụi lãng quên” dự kiến bắt đầu lúc ba giờ chiều, hắn đến cổng rạp từ sớm, đợi soát vé để vào rạp. Một năm không đến xem, lúc này rạp chiếu phim ma thuật đã được mở rộng hơn rất nhiều, không chỉ có thêm nhiều phòng xem phim mới mà còn xây dựng thêm sảnh chờ và sân ở bên ngoài. Mặc dù hắn đến sớm nửa tiếng nhưng vẫn có rất nhiều người tập trung ở sảnh.
- Vị này chính là ngài Garmore của thương hội Crescent Bay đúng chứ, thật vinh hạnh khi gặp được ngươi.
- Đâu có đâu có, không ngờ ta lại có thể gặp được đại thương nhân Dawn, sau này xin được chiếu cố nhiều hơn.
- Đứng ở đằng kia chẳng phải là nhân vật chính Chagin của đoàn kịch sao? Không biết ta có thể nhìn thấy chính chủ hay không.
- Nếu ngươi quen biết họ thì nhớ giới thiệu cho ta đấy.
- Đương nhiên không thành vấn đề.
Mọi người tụ tập lại một chỗ thành tốp năm tốp ba bắt chuyện với nhau. Đúng như dự đoán của hắn, những người có thể mua được vé với giá mấy chục kim long cơ bản đều là những nhân vật nổi tiếng thuộc tầng lớp thượng lưu, và đây cũng là một trong những giá trị ngầm của suất chiếu đầu tiên.
- A, đây không phải là ngài Victor sao? Ta nghe nói ngươi đã thay đổi nghề nghiệp, không còn kinh doanh trang sức nữa?
Trong đám đông, thỉnh thoảng vẫn có người nhận ra hắn.
- Ta vẫn đang làm, chỉ là gần đây không quá khởi sắc.
- Ta rất thích kiểu giường mới của thương hội các ngươi. Sau khi khách sạn được thay thế đã có không ít khách hàng thường xuyên lui tới, ta còn muốn đặt thêm một trăm bộ nữa.
- Cảm ơn lời khen ngợi của ngươi. Sau khi xem xong phim ma thuật, chúng ta có thể hẹn gặp nhau để thảo luận kĩ hơn.
- Được, cứ quyết định vậy đi.
Tinkle ở bên cạnh không nói nên lời, đại khái đối với nàng mà nói, tùy ý nói vài câu liền giao dịch thành công hơn hàng chục hàng trăm kim long là điều khó mà tưởng tượng nổi. Khi đợi mãi không thấy ai nói chuyện với mình, nàng mới lặng lẽ kéo góc áo Victor:
- Thưa ngài, những người này rốt cuộc là tới xem phim ma thuật hay để nói chuyện làm ăn? Hơn nữa ta thấy rất nhiều người không quen biết ngươi trước đây, ngươi không sợ họ lừa dối ngươi sao?
- Yên tâm, đây đều là chuyện thường đối với giới thương nhân mà thôi, tập quen dần đi.
Victor mỉm cười, suy cho cùng, thương nhân sẵn sàng mua vé công chiếu đã là một loại thực lực, một khi bước vào vòng luẩn quẩn này, hắn có thể nhận được sự công nhận của người khác ở mức độ rất lớn. Phim ma thuật không phải là thứ có thật và sẽ không đọng lại gì sau khi xem nó, bởi vậy ở một khía cạnh nào đó, nó có sức thuyết phục hơn cả một bộ dây chuyền trang sức.
Lúc hắn đang vừa đi vừa giải thích thì bất ngờ va phải người đi ngang qua.
- A… Thật xin lỗi.
Victor nhận thấy đối phương là phụ nữ, hắn là người xin lỗi trước, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ người bị đụng, hắn không khỏi sửng sốt.
Đó là một gương mặt không hề tức giận, chỉ riêng các đường nét trên khuôn mặt cũng không tệ, nếu biết cách ăn mặc hạ một chút thì chắc cũng đẹp hơn Tinkle. Nhưng nước da nhợt nhạt và đôi mắt trống rỗng gần như đã phá hỏng tất cả, khiến người ta cảm thấy chán ghét và xa cách --vẻ mặt u ám như vậy, thực sự không phù hợp với bầu không khí trong đại sảnh.
Người phụ nữ không nói gì, chỉ liếc nhìn hắn một cái, mặt không chút thay đổi tiếp tục đi về phía trước.
Thật là một người kỳ lạ… Victor nghĩ thầm.
- Ngài!
Tinkle hoàn toàn không để ý đến cảnh tượng này, nắm lấy tay hắn hét lớn:
- Phim sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi vào thôi!
- À… ừ.
Victor lắc đầu, ném sự khó chịu này ra phía sau, đi theo Tinkle về phía phòng xem phim.
…
- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Joe lo lắng nhìn Feryna.
- Không có gì – Feryna thấp giọng nói – chỉ là có người không chú ý đường thôi. Đi thôi, vì ta đã đưa ngươi đến đây nên không cần phải lo lắng.
- Nói, nói cũng đúng – Joe ngập ngừng muốn nắm lấy tay nàng, cuối cùng lại không thể đưa ra – Đừng quên rằng lúc nào ta cũng ở bên cạnh ngươi.
Feryna không trả lời, cùng hắn đi vào nơi này là sự báo đáp lớn nhất mà nàng có thể thực hiện.
Đã gần nửa năm kể từ khi nàng đến thành Neverwinter. Người này tự xưng là phù thủy cổ đại đến từ hơn bốn trăm năm trước thật sự không hề nói dối. Vết thương của nàng đã được chữa lành từng chút một, ban đầu nàng bất động hoàn toàn nhưng đến nay đã có thể tự đi lại được. Tuy vết thương và vết bỏng trên người vẫn còn nhưng Feryna không có gì phải phàn nàn, nếu rơi vào tay phù thủy ở giáo hội, số phận của nàng có khi còn tệ hơn gấp ngàn lần -- có thể làm điều này cho đối phương, nàng còn có thể nói gì nữa?
Tuy nhiên phiên tòa xét xử trong dự liệu đã không đến, thậm chí vua Greyfort cũng không nhìn thấy mặt nàng mà là phái người đến hỏi nàng hàng tá câu hỏi, sau đó không có gì xảy ra nữa. Nàng cố tình nói dối về một số câu hỏi, cố gắng khơi dậy sự tức giận của đối phương, nhưng đổi lại là sự khinh thường.
Sau khi mãn hạn tù, Joe mua một căn nhà để ổn định cuộc sống cho Feryna. Không giống như nàng, Joe, một cựu quý tộc, nhanh chóng nhận được một công việc tại phòng hành chính, cũng nhanh chóng thích ứng với thân phận mới của mình -- hay đúng hơn, hắn vốn không hẳn là một thành viên của giáo hội. Nhưng điều này không mang lại sự thay đổi nào cho Feryna, ngược lại nó còn là một cực hình. Bởi vì ở Neverwinter càng lâu, càng hiểu rõ hơn về thành phố, nàng lại càng nhận ra được sai lầm của giáo hội. Phù thuỷ không hề liên quan đến ma quỷ địa ngục, họ cũng giống như những người bình thường ngoại trừ sức mạnh ma thuật của họ. Và Roland Wimbledon, người đã sử dụng sức mạnh của phù thủy, đã không biến thành phố của mình như một hang động của ma quỷ, ngay cả một người mù cũng không thể phủ nhận cảnh tượng phồn hoa nơi đây.
Một bên là giáo hội nàng nguyện trung thành nửa đời người, một bên là nơi phủ nhận tất cả những gì nàng đã làm, hai luồng suy nghĩ luân phiên xung đột khiến Feryna vô cùng đau đớn. Có lẽ bản thân nàng chính là một phiên tòa phán quyết, và đôi khi nó còn dày vò hơn cả tra tấn. Nếu không phải Joe còn cần nàng, nàng chỉ sợ đã sớm kết liễu đời mình.
Cứ như thế, Feryna không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu, nàng mơ hồ cảm thấy được, hai tấm vé do đoàn Star Flower gửi tới có thể là cọng rơm cuối cùng khiến nàng sụp đổ. Chagin Fez hẳn đã được Roland giao phó để viết kịch bản này, và mục đích của nó chắc chắn là đảo ngược hoàn toàn cách nhìn của thế giới về giáo hội, củng cố hơn nữa ngai vàng của gia tộc Wimbledon.
Nàng đã có thể tưởng tượng ra được, từ nay về sau, giáo hội sẽ trở thành đối tượng khinh thường của mọi người, sự nỗ lực cuối cùng của Tucker Thor đại nhân… Còn có vô số quân thẩm phán hy sinh trên thành lũy như hắn, đều chỉ là một trò cười mà thôi.
Feryna không muốn thấy khoảnh khắc này đến, nhưng nàng vẫn đồng ý với lời mời của Joe.
Cũng như việc nàng khinh thường những người lãnh đạo cấp cao của giáo hội đã chạy trốn, nhưng vẫn chấp nhận sự giao phó của bọn họ và đứng lên để ổn định trật tự của Hermes.
Chỉ là Joe cần nàng.
Nhưng… Đây có lẽ là điều cuối cùng mà nàng có thể làm để đền ơn.
Ánh đèn dần tắt.
Bóng tối bao trùm toàn bộ phòng xem phim cũng là lúc bộ phim bắt đầu chiếu.
…
Câu chuyện bắt đầu trên cao nguyên Hermes hơn ba trăm năm trước, tân Thánh Thành vẫn còn là một khối đá. Khung cảnh vụt qua vách núi đá dốc đứng, sau khi đi qua một cánh đồng tuyết rộng lớn thì có thể nhìn thấy toàn cảnh khe vực lớn trong dãy núi bị tách biệt.
Mặc dù đã có kinh nghiệm xem phim ma thuật nhiều lần, nhưng khi cảnh tượng bao quát khắp mặt đất hiện ra trước mắt, Victor vẫn cảm nhận được sự chấn động trong tâm trí hắn.
Đối diện với khe vực lớn, hắn nhìn thấy phần đông giáo đồ đang bận rộn xây dựng thành phố mới của họ, như thể đây thực sự là thế giới ở ba trăm năm trước.
Một lúc sau, khung cảnh lại hướng xuống mặt đất, rơi thẳng xuống một hố sâu khổng lồ -- dưới sự giới thiệu của người kể chuyện, Victor lần đầu tiên nghe thấy tên tổ chức nòng cốt của giáo hội là “Tổ chức cơ mật”. Từ những lời thì thầm bàn tán xung quanh, có thể thấy được suy nghĩ của những người khác cũng giống như hắn. Bắt đầu với một bí mật chưa biết chính là chủ đề hấp dẫn nhất, cộng thêm lời tuyên bố “ Lịch sử xưa nay chỉ có hoàng tộc mới có tư cách được biết “, đã làm tăng lên rất nhiều sự quan tâm của khán giả. Rất nhanh, câu chuyện đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của Victor.
Tương truyền cứ sau bốn trăm năm, thế giới sẽ hứng chịu một thảm họa, khi mặt trăng khổng lồ màu đỏ treo trên bầu trời cao, vô số kẻ thù từ địa ngục sẽ xuất hiện và nuốt chửng vương quốc của loài người. Để tồn tại, phù thủy đã gieo niềm hy vọng vào một sức mạnh siêu nhiên, nó cần phải dung hợp máu của phù thủy và linh hồn của chiến binh để tạo thành một cơ thể thép không sợ ma lực và không biết đau đớn -- võ sĩ thần phạt.
Để đảm bảo cho việc thực hiện kế hoạch, phù thủy đã thành lập một giáo hội, bắt đầu sàng lọc, đào tạo ra những ứng viên có tư chất. Nhân vật chính của câu chuyện là một phù thủy, cũng là giáo hoàng kế tiếp của giáo hội. Còn một nhân vật quan trọng khác là người bảo vệ của giáo hoàng, chỉ huy của quân thẩm phán.
Giống như hầu hết các bộ phim, hai người chung sống với nhau trong một khoảng thời gian, từ khinh thường nhau đến chấp nhận đối phương, yêu nhau và dần dần trở thành một cặp tình nhân như hình với bóng. Phù thủy và người bảo vệ thậm chí thậm chí còn hứa hẹn rằng, sau khi tìm được tân giáo hoàng thay thế, cả hai sẽ cùng nhau chấp nhận nghi lễ chuyển đổi quân thần phạt, trở thành thể cộng sinh vĩnh viễn không tách rời.
Mối tình đẹp đẽ này đã được Chagin Fez khéo léo kể lại, dù là cách thể hiện hay lời thoại của các diễn viên thì đều có thể nói là sự thành công lớn của công sức hàng chục năm. Cùng với màn diễn xuất rất xuất sắc của đoàn kịch Star Flower, tất cả khán giả đều đắm chìm trong không khí vô cùng cảm động, riêng Tinkle vì lời hứa của hai người mà khẽ bật khóc.
Nhưng đến đây, tình tiết câu chuyện đã có một bước ngoặt lớn. Cha của người bảo vệ đã bị cám dỗ bởi quyền lực, tính kế hãm hại giáo hoàng đương nhiệm và cướp lấy ngôi vị. Là người kế vị, phù thủy đương nhiên trở thành cái gai tiếp theo trong mắt hắn, hắn ra lệnh buộc con trai của mình giao nộp đầu của đối phương nhưng bị người bảo vệ kiên quyết từ chối.
Cuộc nổi loạn này đã được lên kế hoạch từ rất lâu, khi quân phản loạn bắt đầu nổi dậy thì mọi việc đã không còn có thể cứu vãn. Đến bước đường cùng, cả hai đã chọn cách trốn thoát khỏi Hermes, cố gắng đưa tin cho nhà vua dưới cao nguyên. Mà cha của người bảo vệ cũng xé bỏ tia đắn đo cuối cùng, phái binh lính của hắn để ngăn chặn hai người, hiển nhiên không còn ý định cho họ một con đường sống.
Cao trào cuối cùng được trình diễn giữa cơn gió lạnh trên đỉnh núi Greyfort.
Một đội quân thẩm phán đã nhanh chóng bắt kịp phù thủy và người bảo vệ, với sự chênh lệch quá lớn về số lượng, cái chết của cả hai gần như đã định.
Ngay khi Victor gần như không thể đủ kiên nhẫn để xem thêm được nữa, một điều khó tin đã xảy ra --
- Xin hãy giúp chúng ta, xin ngươi!
Người bảo vệ đang thở hổn hển đột nhiên quay lại và nắm lấy cánh tay của Victor, sự rắn chắc và lạnh lẽo của chiếc găng tay truyền tới Victor một cách rõ ràng qua lớp quần áo. Ngay lúc đó, một cơn run rẩy khó tả từ dưới chân dâng lên, tràn ngập khắp cơ thể hắn trong tích tắc!
Hắn không kiềm chế được nữa, sợ hãi hét lên!
- Này, bắt bọn họ!
- Người phản kháng cũng coi là đồng đảng, bắn!
Đội truy binh một bên hô to, một bên giương nỏ lên.
- Ta, ta không phải…
Victor chỉ cảm thấy cổ họng mình khô khốc, nửa ngày trời cũng không thể nói hết câu, mà binh sĩ thẩm phán phía đối diện đã bóp cò.
Một mũi tên gần như bay qua má hắn!
Đồng thời, một cơn đau nhẹ truyền đến.
Victor run rẩy chạm vào má mình và đưa ngón tay lên trước mặt.
Chỉ thấy trên tay để lại một vệt màu đỏ tươi.