Greyfort, thành Neverwinter.
Tất cả mọi người bên trong sở cảnh sát qua lại gấp gáp, tiếng truyền đạt mệnh lệnh và báo cáo tình tiết vụ án nối nhau không dứt. Hồng Nguyệt hiện thế trở thành chủ đề sốt dẻo nhất mấy ngày nay, khiến toàn bộ cơ quan bận rộn đến mức hỗn loạn.
Vì là thủ đô mới của Greyfort, nơi cư ngụ của bệ hạ Roland, dù trong thành chỉ có một chút gió thổi cỏ lay thôi, sở cảnh sát cũng phải điều tra rõ nguyên nhân, ghi chép lại kỹ càng, huống gì là mấy chuyện lớn như hỏa hạn và vụ nổ xảy ra cùng lúc.
Carter Lannis đã gần hai ngày hai đêm chưa chợp mắt, sau khi trấn an vợ đang hoảng sợ xong, hắn lập tức toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc. Bảo vệ sự an toàn của bệ hạ luôn là nhiệm vụ quan trọng nhất đối với kỵ sĩ thủ tịch, hắn tuyệt đối không cho phép có người làm loạn ở nơi này. Dựa vào kinh nghiệm trước đây, nhiều nơi cùng lúc xảy ra sự cố, tất nhiên kẻ gây án theo nhóm, bởi vậy hắn lập tức mời trinh sát đoàn Neverwinter đến, hỗ trợ sở cảnh sát tiến hành điều tra. Carter tin rằng chỉ cần dưới sự điều tra tỉ mỉ, rất nhanh là có thể lôi được kẻ âm mưu làm loạn ra công lý.
Nhưng sau khi nhận được một đống báo cáo trình lên, cấp trên lại thành lập thêm một tổ điều tra nhỏ do liên minh phù thủy, cục công an vương quốc và phòng hành chính bộ cảnh sát hợp tác. Nhiệm vụ quan trọng không đặt ở những sự cố hoặc hành vi phạm tội xảy ra bên trong thành mà chủ yếu điều tra nội dung trong bộ phim ma thuật mới ra.
- Đại nhân, nhân chứng đã được đưa tới.
Một kỵ sĩ ghé vào bên lỗ tai, nói:
- Ngươi định bắt đầu dò hỏi luôn không?
Carter tập trung tinh thần trở lại, uống một hơi cạn sạch trà đậm trong ly, gật đầu đáp:
- Bắt đầu đi, nhân tiện mời cả những người khác đến nữa.
- Vâng.
Bởi vì không phải đang thẩm vấn phạm nhân nên phải suy nghĩ cho cảm xúc của đối phương, việc hỏi đáp được tiến hành bên trong một văn phòng làm việc trống. Nhân viên tổ điều tra liên hợp chủ yếu trừ hắn ra còn có cô Akesha và Phó Cục trưởng cục công an - Dude.
Nhân chứng đầu tiên được đưa vào phòng là một tỳ nữ ở quán trọ, hai mươi mốt tuổi, cư dân phi chính thức, cũng không có bất kỳ ghi chép phạm tội nào.
Thoạt nhìn nàng khá căng thẳng, ngồi trên ghế xoa tay liên tục.
Carter thoáng nhìn tư liệu trong tay, trầm giọng hỏi:
- Tiểu thư Tinkle đúng không? Ta rất tò mò, giá vé buổi ra mắt phim “Cát bụi lãng quên” đắt đến năm mươi kim long. Ngươi có được số tiền lớn đó từ đâu?
- Đại nhân, số tiền đó không phải ta trộm cắp hay cướp giật mà có!
Đối phương vội vàng giải thích:
- Giá trị bản thân ngài Victor - vị khách mà ta phục vụ không thấp, là hắn thanh toán cho ta. Hôm mua vé có không ít người trong phòng hành chính để ý thấy, tôi thề là mình không khai man đâu!
Trên thực tế thì ngọn nguồn sự việc ở giai đoạn trước đã được hắn phái người điều tra từ lâu, hỏi một lượt trước tiên chẳng qua chỉ để gia tăng áp lực, khiến đối phương không dám ăn nói tùy tiện bậy bạ mà thôi, dù sao tiểu thư Nightingale cũng không có mặt ở đây.
- Victor đúng không? Chúng ta sẽ tìm hắn để nghiệm chứng sau. Bây giờ nói đến việc này trước đã, vào cuối bộ phim ma thuật ngươi đã nhìn thấy những gì.
- Thưa…
Giọng nói cô tỳ nữ hơi run rẩy:
- Lúc đó ta cũng không biết rõ đang xảy ra chuyện gì, cứ như thế những ảo cảnh kia đều biến thành thật vậy…
Sau một lúc, nàng mới dừng lời trần thuật lại:
- May mà cuối cùng truy binh bị cảnh sát đánh lùi, nếu không ta cũng không dám tưởng tượng kết cục của hai người ra sao nữa.
Carter nhíu mày, hắn cũng đã xem phim ma thuật rồi, “Wolfheart Romance” đúng là rất ấn tượng, nhưng không phô trương đến mức độ này.
- Ngươi chắc chắn là vũ khí của truy binh khiến người xem bị thương?
- Ta… không chắc nữa, nhưng trên mặt ngài Victor đúng là có máu chảy. Vả lại, tiếng kêu la thảm thiết của những người bị thương khác cũng không giống giả vờ lắm…
- Ngươi còn nhớ việc này xảy ra vào lúc nào không?
- Đại khái khoảng mười phút trước khi bộ phim kết thúc? Hoặc là lâu hơn… Xin lỗi, lúc đó ta thật sự rất sợ, gần như luôn nép trong lòng ngài Victor.
- Các ngươi có muốn hỏi gì không?
Carter nhìn về phía hai người còn lại.
Akesha trầm ngâm một lúc:
- Nếu ta tìm hiểu không nhầm thì nhân vật trong bộ phim ma thuật kia đã nói chuyện với các ngươi rồi nhỉ?
Nàng cầm lấy một tấm hình:
- Là người này sao?
Người trong tấm hình là nam diễn viên của đoàn kịch Star Flower, diễn vai phù thủy người thủ hộ trong bộ phim đó.
- Không sai, chính là hắn. Ta nhớ rất rõ, khi đó hắn còn nói lời cảm ơn chúng ta nữa!
Carter nghe đến đó thì không nhịn được mà nổi da gà, tất nhiên hắn biết một khi phim ma thuật hoàn thành việc quay phim thì không thể nào tiến hành sửa đổi nội dung cuả nó nữa, còn về việc tự chủ động nói chuyện lại càng không thể.
Thấy hai người họ không lên tiếng nữa, hắn vẫy tay với thuộc hạ:
- Đổi sang người khác đi.
Lời khai của mấy nhân chứng sau đó về cơ bản đều giống nhau, nói một cách đơn giản chính là tất cả mọi thứ bên trong bộ phim ma thuật dường như đã sống lại. Mặc dù sau đó đã được chứng thực chỉ là một phen sợ bóng sợ gió, nhưng khi ấy lại thật sự xảy ra. Lời khai củng cố việc chuyện này không phải do có kẻ giăng ảo ảnh.
Bởi vì mấy ngày trước sự chú ý của Carter luôn dồn về những trận hỏa hoạn và vụ nổ, không để bụng nhiều đến báo cáo xảy ra hỗn loạn bên trong rạp chiếu phim. Bây giờ dường như hắn đã hơi hiểu ra được vì sao cấp trên càng để ý đến chuyện này hơn.
- Nhân chứng tiếp theo là cảnh sát đang đứng phụ trách trật tự trong đình viện khi đó, Tiểu đội trưởng đội số hai.
- Để hắn vào đi.
Vị đội trưởng này rõ ràng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhanh chóng thuật lại quá trình sự việc xảy ra một lượt.
- Đầu tiên ta nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng la khóc và tiếng cầu cứu, vào lúc định ra ngoài xem thử thực hư ra sao thì mới phát hiện ra trên trời chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện Hồng Nguyệt. Nói thật khi đó ta đã hơi chần chừ, không biết nên giữ vững cương vị cho tốt hay là đi trợ giúp những người đang cầu cứu kia nữa. Đúng vào lúc này, một phù thủy chạy ra từ bên trong cửa sau phòng chiếu phim, nàng yêu cầu ta lập tức dẫn thuộc hạ vào phòng, bảo vệ tất cả người xem.
- Sau đó ngươi đã nổ súng đẩy lùi truy binh bên trong bộ phim ma thuật đó?
- Mặc dù nghe có hơi kỳ quái, nhưng hoàn toàn chính xác là đã như thế. Có lẽ bọn họ chỉ là diễn viên, nhưng khi đó họ đã thực sự trở thành uy hiếp thật sự đối với người xem. Hơn nữa, ta vẫn cho rằng đó chẳng qua chỉ là cảnh ảo, nên đã không do dự.
Người thứ hai tiếp nhận tra hỏi từ cuối đếm ngược lên chính là phù thủy thoát ra khỏi bộ phim ma thuật khi đó - Nightfall.
- Ta biết làm sao được, ta cũng rất tuyệt vọng đấy. Ban đầu việc kích hoạt ấn phù thời gian là công việc mà người nào có ma lực dư dả hơn người đó đảm nhận, ai mà biết sẽ xuất hiện vấn đề thế này chứ?
Nàng vừa bước vào cửa đã liên tục oán trách:
- Khi đó vừa mới tiến hành an ổn, đột nhiên ấn phù lại gạt ta ra khỏi tầm nhìn. Dựa theo tình huống bất ngờ xảy ra, chắc chắn ta phải lập tức ngừng đưa ma lực vào, nhưng nó hoàn toàn không hề dừng lại. Ta định lay người xem tỉnh lại, nhưng đẩy mãi mà không có phản ứng gì, đúng là chẳng khác gì bị trúng thuật ngủ say. Tóm lại là ta đã cố hết sức rồi, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể tìm cảnh vệ tới hỗ trợ thôi.
Akesha nhếch miệng:
- Là ấn phù… đẩy ngươi ra?
- Đại khái là vậy. Lúc đó đúng là ta cảm nhận được nó truyền đến sức đẩy, giống như ma lực rót vào đã đủ nhiều, trái lại bắt đầu tràn ra vậy, sau đó tầm nhìn khôi phục về bình thường.
- Được rồi, người tiếp theo.
Vào lúc người cuối cùng bước vào văn phòng, Carter không khỏi sững sốt, đối phương lại là người sáng tác nên vở tuồng hay ho này, đại nhân Chagin Fez.
Hắn vừa ngồi xuống liền mất kiềm chế siết chặt hai nắm tay.
- Thần minh trên cao, đây thật sự là bộ phim đặc sắc nhất mà kiếp này ta được chiêm ngưỡng.
- Vào lúc đó ngươi cũng có mặt trong phòng chiếu phim sao?
Carter cau mày rồi hỏi.
Bởi vì đối phương từng có tranh chấp với vợ mình, nên hắn vẫn luôn có tâm lý chống đối đối với vị đại sư viết kịch này.
- Ta đã kiểm tra danh sách người xem phim, trong số đó đâu có ngươi.
- Lúc đó hắn đang ở sau hậu trường, là chỗ ngồi được sắp xếp riêng. Trên thực tế, khi thành viên của đoàn Star Flower muốn xem bộ phim ma thuật mà mình diễn không cần phải mua vé. Vợ của ngươi chưa nhắc đến việc này với ngươi sao?
Phù thủy băng trả lời thay Chagin:
- Thật ra là do báo cáo của hắn mới khiến bệ hạ xem trọng việc này hơn, phái liên minh phù thủy tham gia điều tra.
- Xin lỗi, đây là thói quen của ta.
Chagin đặt tay lên ngực, nói xin lỗi:
- Chỉ cần là kịch bản mà mình viết, ta thường thích xem nó cùng mọi người mà không thông báo thân phận của mình, dùng cách này để cảm nhận phản ứng rõ ràng nhất của mỗi người xem. Cô May có thể đã biết chuyện này nên mới không nói sớm cho ngươi biết.
Hắn nói đến đây thì giọng điệu lại trở nên phấn khích:
- Ta phải nói rằng, bộ phim ma thuật này tuyệt đối là kỳ tích trong lịch sử phim ảnh. Bởi vì người xem đã viết lại kết cục của nó!
- Ngươi nói cái gì?
Carter kinh ngạc hỏi.
- Ngươi không nghe nhầm đâu, thưa ngài kỵ sĩ, kịch bản của ta không viết như thế!
Chagin vung tay, nói thao thao bất tuyệt:
- Trong câu chuyện ban đầu, nó có kết cục bi thương, vì để bảo vệ người trong lòng mình, người thủ hộ đã thu hút sự chú ý của tất cả truy binh, cuối cùng rơi xuống vách núi, chỉ còn lại một mình phù thủy còn sống. Nhưng không ngờ là hai người họ được người xem cứu giúp, vì vậy cả hai đều còn sống, còn bộ phim nào đỉnh hơn thế này được nữa chứ?
Kỵ sĩ thủ tịch trợn mắt há mồm.
- Mấy lời thoại kia cũng không đến từ ngòi bút của ta, mà là do chính bọn họ thêm vào đoạn phim kinh điển kia. Cũng giống như nhân vật trong phim đã nói vậy, người xem không chỉ cứu sống bọn họ mà đồng thời còn thay đổi cả vận mệnh của bọn họ!
Chagin mất kiềm chế cất cao giọng:
- Đây chính là kết cục kịch bản mà ta luôn tìm kiếm, nếu như các ngươi có thể tìm ra được nguyên nhân, nhất định phải nói cho ta biết! Xin các ngươi đấy!