Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1218

Chương 1218
Chương 1218

Kẻ này… vậy mà lại biết nói tiếng người!

Khi Bá tước được cận vệ đỡ dậy, hắn chỉ cảm thấy da mặt nóng lên, vẻ mặt khá khó coi. Vốn dĩ hắn định tỏ vẻ uy phong trước mặt thuộc hạ, đồng thời củng cố lòng tin với các quý tộc khác, không ngờ lại bị một tiếng gầm của người ta làm hoảng sợ ngã ra đất. Điều khiến người ta càng không nhịn nổi nữa chính là đối phương chỉ có vỏn vẹn một người.

Chết tiệt, ta muốn giết đồ khốn kiếp này!

Marvin cắn răng nghiến lợi giơ tay lên, trong lúc đang định ra lệnh xạ kích thì lão học sĩ đột nhiên cản hắn lại, và trừng mắt nhìn hắn, miệng dùng khẩu hình phun ra hai chữ - “bình tĩnh”.

Bá tước ngẩn cả người, lập tức phản ứng kịp. Đúng thế, tất nhiên đối phương biết nói chuyện, có thể trao đổi giao tiếp được. Nếu có thể giao tiếp, vậy cũng có nghĩa là có thể giao dịch và hợp tác. Thế cục hiện giờ vẫn chưa rõ ràng, chưa đến lúc tất yếu không nên ra tay trước. Quả nhiên hắn đã bị người Greyfort làm nhiễu loạn, ấn tượng đầu tiên đã xem đối phương là kẻ địch không đội trời chung.

Cẩn thận suy xét lại, mặc kệ nó có phải là ma quỷ hay không, một thân một mình đến đây, có lẽ đã đại biểu rõ thái độ của chính bản thân nó, giống như đại sứ cho con người vậy.

Nếu không tại sao nó lại chần chờ không ra tay, mà lại cố tình chọn một chỗ có thể xem là bằng phẳng trên tường thành mà đứng?

Nếu như đối phương thật sự tàn nhẫn và hung bạo như đám người Greyfort nói thì hẳn đã tùy tiện giết chóc rồi mới phải. Mấy trấn nhỏ thôn trang xung quanh đâu có băng vực và tường thành bảo vệ.

Marvin càng nghĩ càng cảm thấy có lý, lỡ như hắn giết chết sứ giả, đầu tiên là kết thù với những kẻ gọi là ma quỷ, đấy chẳng phải thành ra hợp ý người Greyfort?

Nhưng mới vừa rồi còn hô hào son sắt muốn đối phương phải quỳ xuống phục tùng mình, bây giờ lại muốn trao đổi một cách bình đẳng với người ta, trong chốc lát Bá tước khó mà bỏ xuống thể diện của mình.

Cũng may lão học giả đã nhận ra sự do dự của hắn, chủ động đứng ra nói chuyện:

- Đúng là quá thất lễ! Nếu đã hiểu được tiếng người, ngay từ đầu nên bày tỏ thân phận và ý định khi đến đay! May mà lãnh chúa nhân từ, bằng lòng cho ngươi một cơ hội bắt đầu lại từ đầu. Ngươi đến đây, không biết rốt cuộc vì cớ gì?

Làm tốt lắm, Marvin thầm khen ngợi trong lòng, không hổ là quản sự chiêu mộ được từ vương đô, tiền lương mười kim long không uổng phí tí nào.

- Trước tiên, ta muốn hỏi các ngươi một việc.

Giọng nói của tên ma quỷ kia đã khôi phục về âm lượng bình thường.

- Các ngươi và đám nhân loại trên vùng bình nguyên đất đai màu mỡ kia… có mối quan hệ như thế nào?

Vùng bình nguyên đất đai màu mỡ? Đó là nơi nào? Cả đám ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mặt mũi đầy vẻ khó hiểu.

Chẳng qua những lời đó lại khiến Marvin chắc chắn rằng gã quái vật này quả nhiên là sứ giả.

- Ta không biết vùng bình nguyên đất đai màu mỡ mà ngươi nói là đang nhắc đến nơi nào.

Lão học giả lại mở miệng lên tiếng lần nữa:

- Cũng giống như việc cùng là một vùng đất, người phương bắc thì gọi là phương nam, người phương nam lại gọi là phương bắc vậy. Cùng trong một vương quốc mà còn như thế, huống chi chúng ta thuộc hai tộc khác nhau. Chỉ có lấy bản đồ ra, ta mới có thể đưa ra một câu trả lời chính xác cho ngươi được.

- Không, có là cái tên mà nhân loại các ngươi đặt, ta chỉ y theo mà dùng thôi.

Đối phương khẽ lắc đầu:

- Hóa ra là như thế… Các ngươi vậy mà vẫn giống như mấy trăm năm trước đây, lập thành riêng biệt, năm bè bảy mảng, nên phản ứng mới chậm chạp như rùa như thế. Uổng cho ta còn chờ mong các ngươi tay chân luống cuống, hoảng sợ vô vàn, vừa hò hét chuyện này không thể nào vừa tỏ vẻ bất lực đối với vận mệnh.

Những lời này có ý gì? Câu từ cứ như đang diễn kịch vậy… Bá tước không nhịn được mà cau mày, trong chớp mắt đó, dường như hắn đã kịp nhìn thấy vẻ thất vọng trên khuôn mặt cổ quái kia của đối phương.

- Chẳng lẽ… Ngươi đang ám chỉ người Greyfort?

kỵ sĩ thủ tịch đột nhiên hỏi.

- Hửm?

Gã ma quỷ nhìn về phía hắn ta.

- Bọn họ luôn nói rằng khi Hồng Nguyệt giáng thế, ma quỷ từ địa ngục cũng sẽ xuất hiện. Hiện giờ bọn hắn đúng là đã bị sợ hãi đến mức chạy trối chết, không còn bóng dáng đâu nữa.

Gã kỵ sĩ nói một cách khinh thường:

- Đương nhiên, nếu ngươi có thể di chuyển nhanh, đi về hướng cảng biển phía đông thì có lẽ có thể bắt kịp bọn hắn đấy.

- Thế sao?

Nó nhìn về phía đông, sau đó lại đánh mắt nhìn trở về:

- Ta sẽ đi, nhưng không phải bây giờ. Nếu các ngươi đã chẳng biết gì về vùng bình nguyên đất đai màu mỡ, vậy ta sẽ nói ngắn gọn thôi.

- Ta là chủ của bầu trời này, Thống soái của quân tuyến Tây. Vào trăm nghìn năm trước, hai tộc chúng ta đã từng ký khế ước bảo hộ, cùng nhau chống lại phù thủy và tùy tùng của bọn chúng. Các ngươi tôn tộc ta làm chủ, tác chiến theo mệnh lệnh của chúng ta, điều kiện đổi lại là quyền lực kiểm soát lãnh địa của nhân loại và sự giàu có. Khế ước này không có thời gian kết thúc, chưa đến lúc diệt vong thì sẽ không kết thúc. Còn các ngươi, là người thừa kế của nhân loại, lẽ ra phải tiếp tục dốc sức phục vụ tộc ta.

Giọng nói của tên quỷ lại lần nữa trở nên to lớn vang vọng vô cùng, dường như toàn bộ tòa thành đều có thể nghe thấy giọng của nó.

- Bây giờ, ta yêu cầu các ngươi dâng lên tòa thành này theo khế ước, đồng thời nghe theo lệnh của ta ngay lập tức!

Gã quỷ này không phải điên thật rồi đấy chứ… Bá tước Marvin nghe thấy mà trợn mắt há mồm, cái gì mà ước hẹn nghìn năm, khế ước một hai năm còn có thể chống chế, chuyện từ trăm nghìn năm trước ai thèm quan tâm nữa. Còn Thống soái quân tuyến Tây nữa chứ, không phải lãnh chúa nào cũng phải sứ giả đi nói chuyện trước không à, lẻ loi trơ trọi một mình hắn tự mình chạy tới dưới thành phát ngôn bừa bãi, nói nhảm cũng phải có mức độ chứ!

- Nếu như ta không đồng ý thì sao?

Những lời mà gã kia nói quá vô lễ, hắn thật sự cảm thấy hơi không chịu đựng được.

- Cái chết sẽ khiến các ngươi khuất phục.

Ma quỷ tự xưng là chủ bầu trời ngẩng đầu, tiếp lời:

- Xem đi, đó chính là vận mệnh.

Bá tước ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy ở dãy núi xa xa chẳng biết từ khi nào đã được phủ bởi một lớp sương mù. Khung cảnh kỳ diệu núi phủ sương mù cũng chẳng phải hiếm thấy gì, nhưng làn sương mù này lại trông đỏ như máu, khiến người ta phải chùn chân. Hắn không biết kia rốt cuộc là ảo giác do Hồng Nguyệt mang đến hay là màu sắc của chính làn sương mù đó.

Còn một điểm kỳ dị khác, màn sương mù đỏ tươi vắt qua vách đá kia không lơ lửng giữa không trung mà chậm rãi chảy xuống từ giữa lưng chừng núi, tạo thành một thác nước mờ mờ ảo ảo.

Chẳng lẽ trước đó nó không có bất kỳ hạnh động nào là để chờ đợi thời cơ này sao?

Marvin cảm thấy hình như có gì đó hơi bất an, nhìn sang đám thuộc hạ với vẻ mặt căng thẳng, đang bàn tán xôn xao, hắn biết nếu còn không ra tay nữa thì lòng người sẽ bất ổn.

- Chỉ với một mình ngươi?

Bá tước khẽ cắn môi, bất ngờ vung tay lên:

- Ta đã cho ngươi cơ hội rồi, bắn tên!

Kỵ sĩ và vệ binh ngớ người một lát mới đột nhiên lấy lại tinh thần, nhao nhao ấn lẫy cò và xà beng. Hơn mười mũi tên lớn nhỏ không đồng đều bay vọt lên trước, hướng thẳng về phía gã ma quỷ kia.

Nhưng tất cả mũi tên đều rơi xuống giữa không trung.

Cả đám người gần như không thể tin vào cảnh tượng xảy ra trước mắt, chỉ thấy mũi tên xuyên qua một cái hố đen lớn, biến mất không thấy đâu ngay ben trên bệ đá.

- Chết tiệt, đó là hiệu quả của ma lực.

kỵ sĩ thủ tịch đè giọng, nói:

- Bọn chúng không khác gì phủ thủy cả!

- Đừng sợ, chúng ta đều mang đá thần phạt, ma lực không thể gây tổn thương cho chúng ta được!

Marvin nắm chặt mặt dây chuyền trước lồng ngực:

- Tìm ra nó, sau đó giết chết!

- Tên, tên quỷ ở chỗ kia!

Một thị vệ hô to.

Chỉ trong chớp mắt, nó đã vượt qua rào chắn cấu thành từ băng uyên và thành lũy, âm thầm không một tiếng động xuất hiện ở giữa con phố sau tường thành.

Vậy mà lại có thể vượt qua được nơi hiểm yếu như thế, trong lòng Bá tước lập tức vang lên tiếng cảnh báo, một con quái vật nguy hiểm như thế, bất kể có phải là sứ giả hay không, nó cũng phải bỏ mạng ở nơi này. Dù sao đối phương chỉ có một mình mà thôi.

- Chuẩn bị tên đá thần, đối phó nó như với phù thủy! Người giết được nó, thưởng trăm kim long!

Trong lúc kỹ sị và vệ binh dũng mãnh lao về phía nó từ bốn phương tám hướng, tên quỷ kia chậm rãi giơ hai tay lên.

Chỉ sau một cái chớp mắt, một tấm màn đen kịt rộng chừng mấy chục trượng phun ra từ sau lưng nó, cắt ngang đường đi và nhà ở hai bên đường. Vừa nhìn thấy trông cứ như trên con phố đột nhiên có thêm một bức tường không đo được độ dày vậy.

Cuối cùng là nó muốn làm gì? Bá tước không nhịn được mà nghi hoặc, vừa không giống như đang tấn công, mà cũng chẳng giống như đang phòng thủ, chắc là nó định dùng năng lực này ẩn nấp sao?

Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã có được câu trả lời.

Màn sương đỏ dày dặc phun ra từ trong tấm màn đen kia, tràn ra ào ào như vỡ đê! Ngay sau đó, một đám quái vật trước giờ chưa từng thấy gào rú, xông ra từ trong tấm màn đen, tông thẳng vào đám kỵ sĩ đang vây quanh. Đá thần cũng không thể gây nên bất kỳ thương tổn gì, kỵ sĩ bị tông trúng bay vụt ra ngoài, miệng phun máu tươi, lồng ngực lõm vào một vết to, trông có vẻ không sống nổi.

Nhưng đây không phải là kết thúc, mà là điểm bắt đầu của cơn ác mộng.

Từ bên trong tấm màn đen liên tục có quái vật xuất hiện, cứ như kéo dài mãi không dứt. Bọn chúng cúi đầu hành lễ với gã chủ nhân bầu trời kia trước, sau đó mới gia nhập vào cuộc tàn sát. Bất kể là đầu óc hay là sức mạnh, đám quái vật này đều nhắm vào người thường ở hướng xa, rất nhanh đã lợi dụng thực lực mang tính áp đảo mà xông lên trên tường thành. Cuộc hỗn chiến biến thành cuộc tàn sát, từng vệ binh ý chí sụp đổ bị bọn chúng xé thành từng mảnh nhỏ, máu tươi và phần tay chân không lành lặn văng khắp nơi.

Chưa tới nửa khắc đồng hồ, khắp cả tòa thành đã lắp đầy bởi tiếng kêu ren đau đớn và tiếng kêu cứu. Người còn sống thì hốt hoảng chạy bừa về phía ngoài thành, nhưng lại không thể nào vượt qua được băng uyên sâu không thấy đáy.

Marvin cảm giác như hai chân muốn nhũn ra, nghiêng ngả hai lần rồi mới té ngồi trên mặt đất. Nhưng lần này chẳng còn ai đến dìu đỡ hắn dậy nữa.

Cận vệ đã bị kẻ địch xông tới trước mặt xé thành hai mảnh.

Tòa thành Snow Reflection, lãnh địa được kế thừa từ tổ phụ của tổ phụ mà hắn lấy làm tự hào, chỉ vừa gặp khốn cảnh đã tuyên bố sụp đổ.

Màn sương đỏ che trời rợp đất tràn ngập mùi máu tươi, biến nơi này trở thành một địa ngục trần gian.

Xuyên qua màn sương mù, Hồng Nguyệt trên bầu trời càng có vẻ dữ tợn và đáng sợ.

Hóa ra đây chính là cảnh tượng tận thế, điều sau cùng Bá tước nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment