Vương quốc Everwinter, lâu đài Snow Reflection.
- Đại nhân, Bá tước đại nhân… Quân đội Greyfort, rút lui rồi!
Ngay khi một cận vệ hứng chí bừng bừng xông vào sảnh lớn tòa thành, thông báo tin tức mới vừa nhận được, tất cả quý tộc đều tập trung ánh mắt về phía hắn.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Bá tước Marvin vỗ xuống tay vịn ghế, đứng bật người dậy.
- Chắc như đinh đóng cột, không chỉ một tên trinh thám báo cáo như thế.
Tên cận vệ vội vàng gật đầu, trả lời:
- Có người tận mắt nhìn thấy doanh trại của bọn chúng biến mất sau một đêm, chúng còn vứt lại không ít lương thực!
- Đám người này cuối cùng cũng… cuốn xéo đi rồi!
Bá tước không nhịn được mà bật cười ha hả, tâm trạng cũng bỗng nhiên thoải mái ung dung hơn. Một tháng trước, người Greyfort đột nhiên xuất hiện quanh thành trì ven biển của Everwinter và khuếch trương với tốc độ cực nhanh. Bọn hắn không có ý định thỏa hiệp hay chấp nhận đầu hàng, cũng không chịu nhận cống phẩm, gần như càn quét không còn bóng người nào những nơi đi qua. Loại hành vi dã man thế này đúng là còn đáng sợ hơn cả Giáo hội, nhưng chí ít là Giáo hội còn có thể mua chuộc được.
Mà lý do mà đám người Greyfort đưa ra cũng cực kỳ hoang đường, nói cái gì mà Hồng Nguyệt mang đến tai ương, nhất định phải mau rời khỏi trước khi tai ương đến. Buồn cười! Mảnh đất này được di sản của tổ phụ của tổ phụ để lại cho hắn, không bất kỳ ai có thể tùy tiện cướp nó đi. Giáo hội thế nào, Greyfort cũng thế đó!
- Đại nhân minh xét.
Một tên học sĩ tuổi già sức yếu nịnh nọt tiếp lời:
- Cái gọi là trăng tròn trăng khuyết, nhật thực nguyệt thực, chẳng qua đó cũng chỉ là một kiểu hiện tượng thiên văn, cứ cách một khoảng thời gian thì sẽ xuất hiện theo quy luật. Bọn họ tin rằng đó là điềm không may thì là chuyện của bọn họ, đại nhân chỉ cần ở yên không động đậy ở nơi này, bọn họ có muốn chạm tới ngươi cũng không được.
- Không sai, vách đá dựng đứng bao quanh lâu đài Snow Reflection mới là tiền vốn lớn nhất của ngươi.
- Nếu người Greyfort tình nguyện đàm phán thì chúng ta cũng không đến mức không nhượng bộ.
- Ban đầu Giáo hội cũng khí thế hùng hổ, cuối cùng chẳng phải cũng phong ngươi là Chủ giáo một phương đấy ư?
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa theo.
Lòng tin của Bá tước Marvin càng kiên định hơn, hắn ngắm nhìn thiên tượng quái dị đang treo cao trên bầu trời bên ngoài cửa sổ, trong lòng đã không còn cảm giác sợ hãi như ban đầu nữa, thậm chí còn sinh ra tâm trạng thưởng thức. Nếu như không phải vào ba ngày trước xảy ra hiện tượng này, chắc hẳn qua hơn một tháng nữa người Greyfort sẽ đẩy tiền tuyến đến tận sâu bên trong Vương quốc Everwinter, lâu đài Snow Reflection cũng sẽ không thể tránh khỏi ảnh hưởng.
Mặc dù nghe nói là đám người dã man kia rất ít khi chủ động tấn công thành phố thuộc quý tộc, chỉ cần không can thiệp vào hành động của bọn hắn thì bọn hắn sẽ không thèm để ý tới. Nhưng cướp đoạt người dân một cách trắng trợn cũng tương đương với việc xâm hại vào tài sản của quý tộc, có lý nào lại bỏ mặc không quản.
Nếu như đối phương thật sự càn quét các thành trấn xung quanh không còn gì, đến lúc mặt trăng xuất hiện hiện tượng quái dị chẳng phải đúng là tai kiếp hay sao?
Đúng như những gì mấy người phong thần đã nói, chính tòa lâu đài này chính là tiền vốn lớn nhất của hắn. Nó nằm ở hướng chính bắc của vương đô, tọa lạc bên trong một vách đá cheo leo, xung quanh là vực sâu không thấy đáy, hình thành nên một đảo hoang tự nhiên ngay trên lục địa. Kẽ hở rộng nhất giữa hai bờ vực lên đến vài dặm, còn chỗ hẹp nhất cũng khoảng mười trượng đổ lại, chỉ có thể dựa vào cây cầu bằng dây thừng để qua lại. Mà diện tích ở khu vực chính giữa kẽ hở lại cực kỳ lớn, đủ để xây dựng vài tòa thành trì.
Tổ tiên hắn bởi vì nhìn trúng điểm dễ thủ khó công của nơi đây nên mới xây dựng lâu đài của lãnh chúa trên “hòn đảo hoang” này. Sự thật cũng đã chứng minh được điểm này, ngay từ sau khi lâu đài Snow Reflection được xây nên chưa từng bị đánh chiếm. Giáo hội Hermes dù đã càn quét khắp Everwinter trong thời gian ngắn, nhưng chỉ khi thử tấn công lâu đài Snow Reflection mới gặp khó. Trái lại, Giáo hội còn phải phái sứ giả đàm phán với hắn, tuyên bố rằng chỉ cần hắn trung thành với Giáo hội là có thể tiếp tục quản lý nơi này. Với Bá tước, đây mới là cách làm của người bình thường.
Bởi vì chính điều này nên hắn mới luôn giữ im lặng, muốn có được cái giá tốt từ tay đối phương.
Nhưng bỗng dưng Wimbledon lại đưa ra điều kiện khiến không ai có thể chấp nhận được.
Trái lại, Bá tước Marvin không hề lo lắng rằng đám người Greyfort và ma quỷ trong miệng bọn họ tấn công vào nơi này, không có bất kì phòng ngự nào đáng tin hơn vách đá vạn trượng này. Nhưng tòa thành này vẫn cần nguồn tiếp tế từ các thành trấn xung quanh, xem như nhà kho khắp nơi bên dưới lòng đất của lâu đài Snow Reflection chất đầy vật tư, có thể chống đỡ được đến ngày kẻ địch từ bỏ. Chỉ khi nào con dân đều bị bắt đi hết, hao phí hết tài nguyên thì cuối cùng mới không thể nào hồi phục lại được.
May mắn là bọn hắn đã bị Hồng Nguyệt làm cho sợ vỡ mật.
- Ngài Sark, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?
Marvin nhìn về phía lão học giả.
- Ha ha ha, đương nhiên là chủ động xuất kích rồi.
Lão học giả vuốt bộ râu dài, nói.
Vẻ mặt Bá tước lập tức cứng đờ, sự phiền toái từ việc phòng thủ lâu đài Snow Reflection và xuất động đi tìm đối phương là hai việc khác nhau. Nếu không có nơi hiểm yếu thế này, cho hắn mười cái lá gan cũng không dám chống lại vua Greyfort.
- Đừng sợ, ý ta nói không phải là người Greyfort mà là những lãnh địa đã bị bọn hắn cướp bóc kia. Ngẫm lại xem, trong báo cáo của bên do thám đưa lên, kẻ địch đã phân tán, một tiểu đội cũng chỉ vẻn vẹn có khoảng trăm người, có một tí người như thế thì có thể mang đi được cái gì chứ?
Mắt Marvin sáng rực lên:
- Ý của ngươi là…
Lão học giả mỉm cười, gật đầu:
- Người bị bắt đi nhất định để lại không ít thứ, chúng ta lần dọc theo tuyến đường đám người Greyfort đi qua mà tìm kiếm, chắc hẳn còn có thể nhặt được cá lọt lưới.
Ví dụ như lương thực không tiện cho việc vận chuyển…
Marvin càng nghĩ càng hưng phấn, hắn gọi kỵ sĩ thủ tịch đến, trong lúc đang định ra lệnh thì lại có một tên cận vệ khác đột nhiên vọt vào đại sảnh.
- Đại… đại nhân, bên ngoài lâu đài, có một ma quỷ đang đến…
- Ma quỷ cái gì?
Bá tước Marvin không vui, trừng mắt với hắn ta:
- Đến cả ngươi cũng tin vào mấy thứ ma quỷ của đám người Greyfort à!
Không phải… con người?
Tất cả mọi người đều không nhịn được mà quay sang nhìn nhau.
Trái tim Marvin cũng nhảy thịch một cái, nhưng là một lãnh chúa, hắn nhất định phải thể hiện rằng mình vô cùng bình tĩnh mới được.
- Nếu đã thế, dẫn ta đi xem thử mới được.
Bá tước cố nén nỗi bất an xuống, cố gắng hết sức để tỏ ra nghiêm nghị, cứng rắn.
- Ta cũng muốn xem thử xem những kẻ đến từ địa ngục kia rốt cuộc có dáng vẻ thế nào.
…
Tuy nói thế, nhưng khi hắn đến chỗ tường thành, đã đổi sang khôi giáp chất lượng tốt nhất cùng với viên đá thần phạt lớn nhất. Tầm mười tên cận vệ tiền hô hậu ủng, dựng tấm khiên nặng nề quanh người hắn thành một bức tường.
Nhưng ngay khi nhìn thấy đối phương, Bá tước Marvin không nhịn được thở phào một hơi. Lần này thuộc hạ của hắn thật sự không hề nhìn nhầm, cái gọi là ma quỷ hoàn toàn chỉ có một.
Vị trí nó đứng không phải là nơi hẹp nhất của vực đá, cũng không phải ở nơi trọng yếu của tường thành mà chỉ đơn thuần đứng trên một cột đá nhô lên, độ cao đại khái hơi cao hơn tường thành một chút, hơi nghiêng về trước một chút là vực sâu không thấy đáy. Kỵ sĩ tuần tra đã chỉ huy tùy tùng lắp xong dàn nỏ, nỏ đã được lắp xong dây cung chỉa thẳng về phía mục tiêu.
Sau một lúc quan sát tỉ mỉ, Marvin phát hiện ra đối phương đúng là không giống như con người. Ngoài việc nó cũng có hai tay hai chân và thân hình hơi cao lớn hơn so với người bình thường một chút thì làn da lại hơi xanh xao nhợt nhạt, có thể nhìn thấy kinh lạc và mạch máu phồng lên. Mà đặc điểm khác biệt rõ ràng nhất nằm ở gương mặt của nó, dưới cằm và khuỷu tay xúc tu với độ dài không bằng nhau. Thứ buồn nôn trong như giun kia chậm rãi ngọ nguậy, ngay khi nhìn thấy đã khiến lòng người run rẩy.
Điều khiến hắn không thể hiểu được chính là lúc này tên ma quỷ kia đang nhắm hai mắt lại, trông như đang ngủ thiếp đi vậy, hoàn toàn không cảm nhận được sự uy hiếp.
Tên quái vật này thật sự do Hồng Nguyệt đưa tới sao? Không… đó chẳng qua là lời nhảm nhí mà đám người Greyfort dùng để đe dọa đáp thôn dân vô tri mà thôi. Bá tước nghĩ thầm, mặc kệ lai lịch của nó thế nào cũng chẳng liên quan gì tới truyền thuyết tận thế kia. Trái lại hắn chỉ cần ra lệnh cho thuộc hạ kéo dây nỏ, thứ kia sẽ bị tên nỏ bắn xuyên tim.
Nghĩ đến đây, Marvin hít vào thật sâu, thét to:
- Nghe cho kỹ đây, tên quái vật xấu xí dơ bẩn kia! Ta là lãnh chúa của thành Snow Reflection - Marvin Casso! Ngươi đã xâm phạm vào lãnh địa của ta, nếu như muốn sống, quỳ xuống thần phục ta chính là lựa chọn duy nhất của ngươi. Nếu không vực sâu lạnh lẽo kia chính là nơi chôn thây của ngươi!
Hắn không cho rằng đối phương nghe hiểu được những lời mình nói. Nói rằng lời lẽ phân trần rõ ràng và cảnh cáo ma quỷ, chẳng bằng nói là đang thể hiện vẻ dũng cảm uy nghiêm của một vị lãnh chúa cho các thuộc hạ bên trên tường thành nhìn thấy.
Người Greyfort đã cho rằng đây chính là ác ma từ địa ngục, nếu hắn có thể dọa một ma quỷ bỏ chạy hoặc giết chết được nó thì tất nhiên sẽ nâng cao được thanh danh của mình trên diện rộng.
- Ta không có kiên nhẫn để chờ đợi quá lâu đâu, bây giờ ta cho ngươi năm giây cuối cùng để đưa ra lựa chọn. Năm, bốn!
Vừa nói, Marvin đã ra hiệu kỵ sĩ bên cạnh chuẩn bị bắn nỏ.
- Ba…
Ma quỷ kia đột nhiên mở mắt ra, hét to thành tiếng:
- Đủ rồi!
Giọng của nó như sấm nổ vang lên giữa không trung bên trên lâu đài Snow Reflection, chấn động đến mức lớp vỏ băng lạnh trên tường thành nhao nhao rơi rớt xuống, đỉnh núi trập trùng nối tiếp cũng vang vọng tiếng thét của nó. Trong phút chốc, Marvin cảm giác như đất rung núi chuyển, lỗ tai ong ong. Hắn kinh hãi đến mức vô thức lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống đất.