Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1216

Chương 1216
Chương 1216

Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này không chỉ có dân chúng ở thành Neverwinter.

Vào thời điểm sớm hơn một chút, khi Margaret đang đứng ở mũi tàu chiến hạm Snowy Wind, ngắm nhìn sóng biển trải rộng bao la vạn dặm. Hôm nay là đã là ngày thứ sáu mươi sáu đội tàu vượt qua hải tuyến, sóng biển vẫn luôn chảy ngược về phía lúc ban đầu họ đến. Ban đầu con sóng lúc dâng cao lúc xuống thấp, tần suất thay đổi gần giống như hiện tượng thủy triều lên xuống ở vị trí ngoài ngàn dặm hải vực U Ảnh, dường như dòng nước biển này đều đến từ cùng một nơi.

Nếu như dòng biển thật sự có đầu nguồn, vậy nhất định đó là phát hiện vĩ đại nhất từ trước đến nay.

Điều khiến nữ thương nhân tràn ngập lòng tin ngoại trừ hướng sóng biển dẫn dắt ra còn một lý do khác, đó chính là số hiệu Snowy Wind.

Nó không cần đến cánh buồm để thúc đẩy thân thuyền, khiến nó có thể không cần phải lo ngại việc bị lật úp nếu có sóng to gió lớn. Tải trọng khổng lồ còn có thể bổ sung thêm thức ăn và nước ngọt cho tàu khác. Lần đầu đi đến một nơi cách xa lục địa như thế nhưng không có bất kỳ một chiếc thuyền biển nào tụt lại phía sau, nhờ vào chiếc thuyền sắt thép đã hao tốn một số tiền lớn để chế tạo.

Nàng có lý do để tin tưởng rằng chuyến đi lần này của Thunder nhất định sẽ không tay không trở về.

- Phát hiện ra điều gì rồi sao?

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc.

Margaret bật cười quay đầu lại.

- Nếu đúng thật có thứ gì đó, người cần phải báo cáo cho ngươi trước tiên nhất định sẽ là hoa tiêu trên đài quan trắc. Vì thế, ngươi chắc hẳn nên đến hỏi bọn họ mới đúng.

Đối phương chính là người chỉ huy đội tàu - Thunder.

- Không hẳn.

Hắn thoải mái nói tiếp:

- Có lẽ bọn họ đã sớm phát hiện ra, nhưng lại vì quá kinh ngạc mà trở nên câm như hến hoặc là không có chân luôn rồi.

- Phụt…

Margaret bụm miệng lại, mới nhịn được nụ cười to phá hỏng hình tượng. Đối phương đang nhắc đến tình huống xảy ra khi mới vượt qua hải tuyến. Vào lúc mặt biển dâng lên thẳng đứng như một bức tường kín không kẽ hở hiện ra ngay trước mặt đội tàu, dù là thủy thủ kinh nghiệm phong phú cũng bởi vì cảnh tượng huyền diệu khi đó mà ngây ra như phỗng. Đợi đến lúc chính thức vượt qua nó, có người bởi vì hoàn cảnh thay đổi đột ngột mà hai chân như nhũn ra, rơi thẳng xuống đài quan sát.

Bình thường những kẻ lão luyện giàu kinh nghiệm này dù đang lâm vào tình huống cuồng phong bão tố gì cũng có thể bám sát vào dây thừng và cột buồm như thạch sùng, vậy mà lần này lại trượt chân rơi xuống dưới trong lúc gió êm sóng lặng. Như thể đủ để thấy hải tuyến khiến bọn họ kinh hãi như thế nào.

Thunder nhún vai:

- Theo ta được biết, sau đó mấy Thương hội đều thay máu mấy cao thủ thị lực tốt nhất thành những kẻ to gan nhất. Dù sao chuyện này kể ra đúng là rất mất mặt.

- Còn có chuyện như thế sao…

Margaret bất đắc dĩ lắc đầu:

- Chỉ là sau khi được chứng kiến cảnh tượng hiếm thấy đó xong, ta nghĩa dù bọn họ có phát hiện ra cái gì cũng sẽ không còn thất thố như thế nữa đâu nhỉ.

- Ai biết được.

Thunder vỗ lên vai nàng, giọng nói bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hơn nhiều:

- Yên tâm đi, Joan nhất định không sao đâu.

Margaret cũng thu hồi bộ mặt cười tươi của mình lại, gật đầu thật mạnh:

- Ừm, biển cả mới là thiên hạ của nàng ấy. Ta mong rằng cuối cùng nàng ấy rồi sẽ trùng phùng với chúng ta ở một nơi nào đó.

Hành trình vượt đại dương bao la không có bến đỗ bằng thuyền này, tâm thái lạc quan là thứ quan trọng nhất. So với việc lo lắng một cách vô nghĩa, tinh thần phấn chấn tiếp tục hướng về mục tiêu mới là cách đối phó thành thục. Tất nhiên trong lòng Margaret tự biết rõ điều này.

- Đúng rồi, ta đến tìm ngươi là vì hội nghị ngành vận chuyển sắp bắt đầu rồi.

Hai người im lặng không nói gì một lát, sau đó Thunder mới quay đầu sang ra hiệu, nói:

- Các thuyền trưởng khác đều đã có mặt đông đủ, chúng ta quay về khoang thuyền thôi.

- Ừm, ta biết rồi.

Hội nghị hàng hành là dịp để các vị thuyền trưởng của mỗi đội tàu hội tụ về chiến hạm chỉ huy, lập ra tuyến đường di chuyển kế tiếp, tiến hành báo cáo và thông báo về trạng thái của thuyền và tài nguyên trên thuyền. Cách mỗi ba bốn ngày hội nghị sẽ được tổ chức một lần, cũng chính là cách thức quan trọng để chắc chắn rằng tổng thể đội tàu vẫn ổn định.

Hai người vừa mới xoay người đi chưa được vài bước đã nhìn thấy trên mặt biển xanh biếc đột nhiên phản chiếu hình ảnh quái dị màu đỏ.

Toàn bộ các thủy thủ trên boong tàu đều sửng sốt, mắt nhìn về cùng một phía, dường như đã nhìn thấy thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi.

Mà ở một nơi xa xôi hơn một chút, có mấy người rơi xuống từ trên đỉnh ba cột thuyền, ngã xuống giữa đám đông đang ngẩn người. Tất cả mọi chuyện cứ như tái hiện lại cảnh tượng khi vượt qua hải tuyến, khiến Margaret kinh ngạc không thôi.

Không phải đã nói là… đám người này đã thay sang mấy người to gan nhát rồi hay sao?

Nữ thương nhân chậm rãi quay đầu lại, lập tức cảm giác như máu nóng trong người đều ngưng chảy.

Chỉ thấy giữa bầu trời vạn dặm không mây xuất hiện một thiên thể khổng lồ, nó có hình dáng tròn lẵn, độc một màu đỏ tươi, còn lớn hơn mặt trời gấp mấy chục lần. Mà ngay trước đó, ở nơi đó rõ ràng chẳng có một thứ gì cả!

- Tam thần… phù hộ.

Nàng không nhịn được mà lẩm bẩm trong miệng:

- Đây chính là Hồng Nguyệt… mà bệ hạ đã nói tới sao?

Nhưng Margaret không thể nhận được một câu trả lời nào. Cảnh tượng này vừa quái dị lại khủng khiếp như thế, dù có là Thunder cũng không thể thốt nên nổi lời nào.

- Tu… tu…

Đúng ngay lúc này, số hiệu Snowy Wind vang lên tiếng còi.

Âm thanh tu tu chói tai phá vỡ sự im lặng hiện tại, khiến mọi người bỗng nhiên lấy lại tinh thần.

Tiếng còi huýt dài, có nghĩa là có kẻ địch đang đến gần!

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng chạy về phía buồng chỉ huy.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi!

Thunder xông vào phòng chỉ huy, quát to.

- Có… có… thuyền.

Lái chính lắp bắp trả lời:

- Hướng đông nam… ngay hướng mà chúng ta đang lái đến…

- Ngươi nói cái gì?

Thunder cướp lấy ống nhòm trong tay hắn, ngắm về phương hướng mà lái chính đang nói tới.

Trái tim Margaret cũng vì đó mà trầm xuống, bây giờ bọn họ đã cách xa hải vực U Ảnh mấy nghìn dặm, đừng nói là người, đến cả chim chóc cũng khó thấy, sao lại tình cờ gặp được thuyền biển?

Phải biết nơi này là hải vực mới mà con người chưa từng tiến vào!

Nàng hỏi mượn ống nhòm từ một tên phó quan khác, nhìn theo về phía Thunder đang quan sát.

- Ôi trời ạ…

Nữ thương nhân hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy trên mặt biển ở phía xa xa đúng là có hai bóng đen đang tung bay, bọn chúng cũng không có cánh buồm nhưng lại lướt đi trên mặt sóng biển. Nhưng đây chưa phải là thứ đáng sợ nhất, nước biển xung quanh bóng đen kia cứ như đang sôi trào, lại giống như đang có đừng đàn cá số lượng không ước tính được đang bơi ào ào về phía bọn chúng.

Nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện, những thứ đang phun trào sôi sục kia không phải là đàn cá, nó là thứ mà thương nhân và nhà thám hiểm trên biển không muốn nhìn thấy nhất.

Quỷ biển.

Vây cá phía sau bọn chúng lúc ẩn lúc hiện, đôi lúc cũng sẽ nhô ra khỏi mặt nước, bọt nước bay lên phản xạ ra ánh sáng quái dị bên dưới Hồng Nguyệt. Cảnh tượng này khiến Margaret không nhịn được nhớ đến cảnh tượng cá mập tranh giành thức ăn.

- Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả đội thuyền chuyển hướng bánh lái!

Thunder thét to:

- Kéo cánh buồm, đẩy hết tốc độ tiến thẳng về trước! Những người còn lại chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!

- Vâng!

- Chúng ta gặp phiền phức rồi…

Thuyền trưởng tàu Thunnus Albacares nuốt một ngụm nước bọt.

- Cầu mong Hải Thần phù hộ.

Các thuyền trưởng còn lại nhao nhao cầu nguyện.

Bất kỳ một người Fiordland nào cũng đều biết, trừ phi là thuyền nhẹ chở nhanh, hoặc là thuận hướng gió, còn lại chẳng một chiếc thuyền biển nào có thể thoát nổi quỷ biển. Điều này có nghĩa là nếu đối phương lao về phía bọn họ, bị đuổi kịp chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nhưng tình huống rõ ràng đang chuyển biến theo hướng ngày càng hỏng bét.

Theo khoảng cách đang dần rút ngắn, Margaret cuối cùng đã nhìn thấy rõ dáng vẻ thật sự của hai bóng ma kia. Bọn chúng nửa thì giống thuyền, nửa lại giống như được huyết nhục chồng chất lên nhau mà thành, tựa như một con quái vật đã bị lột đi một lớp da, chỉ còn lại khung xương và nội tạng bên trong, thường chỉ có trong những cơn ác mộng đáng sợ nhất mới có thể xuất hiện tạo vật có hình dáng đáng sợ thế này. Ngay khi bộ xương sường che đậy một nửa bộ phận mở ra, bọn chúng bắt đầu phun ra từng đống từng đống vật thể màu xanh sẫm về phía đội tàu, khoảng cách này xa tận chừng hơn mười dặm!

Chỗ vật thể rơi xuống biển phun lên một cột nước khiến mọi người đều kinh hồn tán đảm. Mặc dù chưa có một chiếc thuyền nào bị phun trúng nhưng chắc chắn là ai cũng không muốn thử xem rốt cuộc kia là thứ gì.

Vẻ mặt Thunder tĩnh lặng như nước, đưa ra mệnh lệnh thứ hai:

- Vứt lại toàn bộ đồ ăn và tài nguyên thám hiểm, chỉ chừa lại một nửa nước ngọt… Không, chừa lại ba phần cũng được! Nhanh chóng tăng tốc độ đội tàu!

Margaret ngẩn người:

- Nếu cứ thế chúng ta sẽ không thể nào tiến sâu vào hải vực hơn được nữa.

- Vả lại, chỉ chừa lại một ít nước ngọt như thế, chỉ việc quay về thôi e là cũng…

Vẻ mặt lái chính lộ vẻ khó xử, đáp.

- Thức ăn thì có thể săn bắt từ biển, uống có thể đợi trời mưa.

Thunder hít vào một hơi thật sâu:

- Nhưng nếu không chạy thoát được quỷ biển và con quái vật khốn kiếp kia thì đến cả một cơ hội đánh cược cũng chẳng có… chuyến thám hiểm đã kết thúc luôn rồi. Mục đích hiện giờ chỉ có một… đó chính là sống sót!

Bình Luận (0)
Comment