- Bệ hạ, bệ hạ… bệ hạ?
Giọng nói của Despersion Star kéo Roland đang ngây người trở về thực tại.
- Ây...
Hắn day day vầng trán khẽ nhức nhói.
- Những chuyện này, chỉ có nhà chiêm tinh biết thôi đúng không?
- Tất cả công tác quan sát đánh giá đều do những người có tên các vì sao hoàn thành, học đồ và đám đệ tử của Viện số học... đều không biết.
Lão học sĩ quỳ xuống lần nữa.
Hóa ra là như vậy, Roland thầm nghĩ, khó trách thời khắc vừa vào cửa, nhà chiêm tinh ở bên ngoài đều có dáng vẻ như dặn dò di ngôn. Nếu có thể liên tưởng đến việc sinh lòng hiềm khích, đương nhiên cũng có thể nghĩ đến trường hợp lãnh chúa vì muốn duy trì hiện trạng mà diệt khẩu tất cả những người không may biết được chân tướng sự việc. Suy cho cùng trong quá khứ, những bí mật liên quan đến mục đích thật sự xây dựng hiệp hội nhà chiêm tinh, cùng với ngôi sao tận thế đều chỉ có người thừa kế vương thất mới có tư cách được biết.
Đám người này không hổ đã sống lâu vương đô, vô cùng am hiểu về cung đình chính trị, Roland cũng không biết nên trách bọn họ mắc chứng vọng tưởng bức hại quá nặng hay là tán thưởng bọn họ cho dù biết rất có khả năng dẫn đến hậu quả, vẫn trung thành báo cáo đúng sự thật. Hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
- Các ngươi làm rất tốt, kết luận này tạm thời không được tiết lộ ra bên ngoài, tiếp tục bận việc của các ngươi đi-- không phải ta nói việc xem sao, mà là việc ở Viện số học. So với nghiên cứu thứ không tồn tại, thì giải quyết việc phiền phức hiện hữu ở thành Neverwinter quan trọng hơn.
Nói xong hắn không nấn ná thêm mà xoay người đẩy cửa rời khỏi gác xép, chỉ bỏ lại lão học sĩ đang sững sờ tại chỗ còn chưa phản ứng lại.
- Về thành bảo.
Roland trầm giọng dặn dò.
So với sự vội vàng lúc đến, lúc hắn quay về thậm chí còn nhanh hơn mấy phần, cơ hồ gần như chạy bước nhỏ.
- Ngươi cảm thấy lời của nhà chiêm tinh là sự thật?
Nightingale vẫn luôn đi theo bên cạnh nhịn không được mà hiện thân hỏi.
- Ta không biết... chỉ là đột nhiên nảy ra một vài suy nghĩ mà thôi.
Roland thấp giọng nói.
- Nó không phải Hồng Nguyệt nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại, có lẽ nó là một thứ khác...
- Thứ... khác?
- Nói cách khác, là một cái động.
Bởi vì vào trước sẽ là chủ, cho nên hắn vẫn chưa từng cân nhắc chuyện thâm nhập vào Hồng Nguyệt, hình thể to lớn cũng chỉ là vì khoảng cách quá gần mà thôi, ví như nhìn từ tinh thể IO nhìn về sao Mộc, người đến sau cơ hồ có thể chiếm cứ hai phần ba bầu trời. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cổ nhân gọi đây là là trăng sáng chẳng qua là bởi vì trăng vừa tròn, hơn nữa hào quang cũng không chói mắt mà thôi.
Nếu thực sự là xâm thực, nó hoàn toàn có thể là hình tứ giác, hoặc là hình đa giác.
Ngữ khí của Nightingale tràn đầy mê hoặc.
- Ý ngươi là, bầu trời của chúng ta đã rạn nứt sao?
- Có khi còn tệ hơn vậy nữa, có điều ta phải xác nhận lại mới được.
- Xác nhận thế nào?
Roland thoáng nhìn nàng.
- Nằm mơ.
Mặc dù sắc trời vẫn còn sớm, cũng không gây trở ngại đến việc hắn đi vào thế giới trong mơ, hơn nữa lần này hắn không thông báo với bất kỳ phù thủy thần phạt nào, chỉ để cho một mình Nightingale bảo vệ bên cạnh.
Vào ngày Thần Ý hiện thế, là lúc ước định gặp mặt.
Roland vẫn luôn tìm kiếm rốt cuộc thần ý chỉ thị điều gì, mãi đến bây giờ hắn mới giật mình phát giác, có lẽ điều đối phương đang nói đến vốn không phải chuyện xảy ra tại thế giới trong mơ, mà là thời gian trong thế giới hiện thực.
Nếu như thật sự là như vậy, thì có nghĩa là người để lại giấy nhắn chẳng những hiểu rõ bản chất thực của giấc mơ, thậm chí còn biết bên ngoài nơi này tồn tại một thế giới chân thực, có thể cảm nhận chính xác được sự thay đổi của nó—chuyện này nghe qua tựa hồ không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng vào thời khắc học sĩ Dispersion Star nói ra câu “Hồng Nguyệt vốn không tồn tại”, những mơ hồ và nghi vấn trước đó vẫn luôn quẩn quanh trong tâm trí giống như bị một tia sét trong khoảnh khắc đã xâu chuỗi chúng lại với nhau. Bất luận là trận chiến Thần Ý nghe được trong thành Prism, hay là quyển sách giấc mơ chưa ký tên, e là đều đang dẫn dắt hắn đi theo phương hướng này.
- Chú, sáng ăn món...
Mở cửa phòng ngủ ra, Angela đang đức trước bồn rửa mặt, ngậm bàn chải đánh răng mơ hồ ngái ngủ hỏi.
- Không ăn, ngươi chuẩn bị tốt cho mình là được rồi!
Roland đến đầu cũng không thèm quay lại hô lên. Hắn tiện tay lấy chiếc áo gió trên sofa khoác lên người, đến giày cũng chưa kịp mang, giẫm lên cái khung ra khỏi cửa.
Lúc này trong con hẻm nhỏ đã có người lai vãng, trước quầy bán dầu cháo quẩy và bánh bao vây kín học sinh và dân đi làm, tiếng chiên ngập dầu tí tách đan xen với tiếng hô hào, tạo thành sự huyên náo và phồn hoa nhất thời cho khu nhà ngang.
Thứ ngoại lệ duy nhất chính là quán cà phê Tường Vi.
Nó từ bảng hiệu đến bày trí bên ngoài rõ ràng đều không ăn nhập gì với các cửa hiệu xung quanh, cách trang trí giống như kiểu trang điểm diêm dúa lỗi thời. Lúc Roland móc chìa khoá ra mở cửa tiệm, còn bắt gặp được ánh mắt nhìn mình giống như đang nhìn một thằng đần đến từ phía chủ quán đối diện.
Hắn hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào, chạy thẳng đến phòng bao số 302—về phần tại sao cả một căn tiệm chỉ có duy nhất một phòng bao, hơn nữa phòng bao này nằm ở lầu một nhưng lại bị gọi là 302, đều bị hắn xem là tiểu tiết không quan trọng nên đã cố ý bỏ qua.
Bởi vì trong một tuần trở lại đây ở thành Neverwinter liên tục xảy ra hết chuyện này đến chuyện kia, cho nên Roland căn bản không có thời gian quan tâm đến thế giới trong mơ, hiện tại đưa tay đặt lên chốt cửa, hắn lại cảm nhận được sự khẩn trương hiếm có.
Về vấn đề trước kia cửa tiệm chưa mở cửa đối phương rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể đi vào được thế này, căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn.
Có thể chiếu chữ ra từ trong ly rượu chát, thực lực chắc chắn khó thể tượng tượng, đừng nói đến việc im hơi lặng tiếng lẻn vào, cho dù xoẹt một cái đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, cũng không có gì đáng kinh ngạc cả.
Roland hít sâu một hơi, xoay chốt cửa.
Bên trong căn phòng trống rỗng chẳng có gì.
Trong “Khối đậu hũ” không lớn ngoài một cái bàn thấp và bốn cái ghế ra, thì không còn bất kỳ vật trang trí gì khác, vừa mở cửa phòng đã có thể nhìn thấy mỗi một ngóc ngách, không có chỗ nào để lẩn trốn.
Hắn không khỏi cảm thấy phiền muộn, thất thểu đi đến ngồi xuống cạnh chiếc bàn. Lẽ nào... mình đoán sai rồi sao?
Cũng đúng, con người không phải là u linh, sao có thể dịch chuyển đến nơi này trong chớp mắt được, hay là đợi thêm một chút vậy.
Nhưng hoài nghi lại theo đó mà tăng lên.
Người viết giấy nhắn, thật sự có thể biết quán cà phê này mới mở chưa đến một tháng mà tìm đến cửa sao? Nếu như đối phương cũng ngây ngốc đứng đợi ở nơi ước hẹn thì phải làm sao đây?
Hoặc tờ giấy nhắn đó chẳng qua chỉ là một trò đùa dai, cho rằng thần ý giáng lâm trong thế giới hiện thức vốn không liên quan gì đến thế giới trong mơ, kỳ thực cũng có thể xem là hợp tình hợp lý.
Nói đến cùng, hắn cũng không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào.
Quả nhiên, sẽ không dễ dàng biết được đáp án như vậy.
Ngay lúc Roland đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng bao, thì tiếng chuông gió vui tai vang lên.
- Ting ting tang tang...
- Hoan nghênh--
Hắn ta vô thức nói được một nửa đột nhiên ngơ ngẩn, các phù thuỷ thần phạt không vào giấc mơ cùng hắn, Garcia cũng sẽ không rỗi rãi đến ủng hộ quán cà phê của hắn, lúc này chắc hẳn phải không một ai muốn đến uống cà phê giá trên trời mới đúng chứ! Roland lấy lại tinh thần mở cửa nhìn từ trong tiệm ra ngoài, chỉ thấy trước cửa tiệm xuất hiện một bóng dáng có hơi quen thuộc.
Hắn đã từng gặp đối phương hai lần.
Một lần là trong buỗi lễ chào đón người mới của thành Prism.
Một lần là trong giáo đường bóng ở Thánh Thành cũ Hermes.
Chỉ vẹn vẹn hai lần gặp mặt, lại khiến Roland khắc sâu gương mặt đó vào trong trí nhớ.
- Không ngờ ngươi lại tự mình mở một quán cà phê Tường Vi, còn là ở nơi hẻo lánh như vậy nữa. Thiếu chút nữa ta đã cho rằng, ngươi vốn không hề phát hiện mẩu giấy nhắn đó.
Lam nói.